Sau ngày mưa hôm đó, Lệ Khiết Minh đem bản thân tự nhốt trong phòng, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Người làm thuờng mang đồ ăn để trước cửa phòng rồi đi, sau đó đợi cô ăn hết lại đem xuống. Như một căn bệnh tự kỉ biểu hiện qua sự tuần hoàn chán ngắt
Tự nhốt bản thân một tuần, sau đó cửa phòng Lệ Khiết Minh bị phá bởi Đông Dịch. Cô không nhớ rõ từ ngày xảy ra vụ hỏa hoạn ấy, hắn đã đi đâu, đã đi nơi nào, chỉ biết rằng, hắn chưa hề xuất hiện đưa tiễn Lệ Trâm lần cuối.
Giờ đây, lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, mà buồn cười hơn là Lệ Khiết Minh lại nằm trong lòng hắn. Cánh tay hắn ấm áp mà chắc chắn, mạnh mẽ như những xiềng xích to lớn đem cơ thể nhỏ nhắn của cô khóa lại, không có lối thoát.
“Tại sao?”
“Tại sao cái gì?” Đông Dịch khẽ nhắm mắt cảm nhận cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng, nhàn nhạt trả lời. Lại thấy lời nói của cô phát ra đầy giễu cợt mỉa mai:
“Tại sao không đến đám tang của chị tôi”
“…Tại vì tôi không muốn” Im lặng vài nhịp, Đông Dịch mới trả lời, chỉ là giọng nói lại trầm đi một chút, nhàn nhạt một ý nghĩ nguy hiểm.
“Không muốn…” Lệ Khiết Minh cười ha ha mỉa mai hai tiếng, cô nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài bầu trời âm u, “Đừng nói với tôi là do anh quá đau lòng nên không đến, tôi sẽ không tin đâu”
Hắn ta tàn nhẫn như vậy, rõ ràng biết Lệ Trâm yêu mình nhiều như thế, lại như cũ không yêu, nhẫn tâm đem phần tình cảm đó ra chà đạp. Trong lúc hai người yêu nhau, đã biết bao nhiêu lần cô chứng kiến cảnh Đông Dịch lạnh nhạt với Lệ Trâm, lúc cần đến thì sử dụng, lúc không cần thì chia tay, đem Lệ Trâm hoàn toàn giống như một cỗ máy hay như một trái banh, nếu không cần thì ném đi.
Nhưng vốn là Lệ Khiết Minh không biết, Đông Dịch vẫn luôn ở đó, hắn luôn đứng phía sau cô, nhìn tấm lưng mảnh mai như liễu ấy đứng dưới mưa. Hắn cũng tới để nhìn Lệ Trâm, vì cô ấy là bạn của hắn.
Đông Dịch là người đến từ bóng đêm. Hắn luôn hành động âm thầm, là loại người đem tâm tình giấu đến tận cùng của trái tim, một chút cũng không thể hiện ra. Thế nên đối với hắn, nhìn từ xa, âm thầm bảo hộ mới là phương pháp tốt nhất để thể hiện tình yêu.
“Nếu em nghĩ như vậy, thì là như vậy”
“Anh!!!” Lệ Khiết Minh hoàn toàn bị một câu nói vô tâm của hắn làm tức, cô dứt khoát vùng vẫy ra khỏi cái xiềng xích của bản thân mình, “Anh tại sao có thể không một chút gì đối với chị ấy? Anh… không lẽ, không có một chút gì đối với chị ấy?”
Hắn đối với Lệ Trâm chỉ là tình bạn, thế nhưng hắn không nói ra, chỉ thâm trầm nhìn Lệ Khiết Minh.
“Em đau lòng như vậy làm gì?” Dựa lưng vào tường, nhàn nhạt nói, “Người chết rồi, cho dù đau khổ thì có thay đổi được gì?”
“…” Không thay đổi được gì, thế nhưng… thế nhưng là vẫn không nhịn được để nghĩ về nó… tâm vẫn không nhịn được đau đớn như vậy…
….
Giống như người ta nói, năm tháng trôi mau, chớp mắt hóa thành cánh bướm, đến khi quay đầu lại, nhân duyên đứt quãng, hóa thành tro tàn, người mất, tình tan, chân trời chìm vào bóng đêm, si nhân ngày đó lạc vào tuổi thanh xuân, mãi mãi cũng chỉ ở lại tuổi thanh xuân, tuổi tươi đẹp nhất, cũng là tuổi đau thuơng nhất.
Ngày hôm sau, Lệ Khiết Minh mang theo bó hoa cẩm tú cầu thăm mộ Lệ Trâm. Khi còn sống, Lệ Trâm thích nhất là hoa cẩm tú cầu, thế cho nên cô ấy được chôn riêng lẻ tại một vườn hoa cẩm tú to lớn, vừa lẻ loi cô đơn, vừa đẹp đẽ như mộng.
“Tần Hải, anh cũng đến sao?”
Cô nhận ra người đang quỳ gối trước bia mộ là Tần Hải, người đã thích Lệ Trâm sáu năm rồi mà chưa từng được đáp lại. Hắn ta không trả lời cô, ngược lại gương mặt bị bỏng một vết bên má cùng với dáng người nhỏ nhắn thư sinh, càng làn cho hắn chìm dần vào những đóa hoa cẩm tú lạnh lẽo vô vọng.
“Tôi nghe ba nói, ngày hôm ấy là anh cứu chị. Thật sự cảm ơn”
Thật lâu sau, mới nghe thấy thanh âm lành lạnh của hắn “…Không có gì”, bởi vì cứu Lệ Trâm, cũng chính là cứu trái tim Tần Hải.
Tần Hải ngày hôm ấy, sau khi cứu Lệ Trâm thoát khỏi đám cháy, để bảo toàn thân thể cô ấy không bị hao mòn, hắn đã đánh đổi bằng một nửa khuôn mặt và lá phổi yếu ớt đó. Mạng sống của hắn đang ở thế đếm ngược, làn khói của lửa đã đem lá phổi khỏe xuống thành lao phổi, sau đó sẽ dần dần bị ung thư, bởi trong làn khói có chứa hóa chất.
Khẽ vuốt nhẹ di ảnh của Lệ Trâm, là ảnh của nữ sinh hồi cấp ba, vẫn còn mặc đồng phục nhà trường, buộc tóc đuôi ngựa và nụ cười dịu dàng. Liệu rằng, thế giới bên kia, Lệ Trâm có tiếp tục chờ Tần Hải, để làm bạn cùng lớp với Tần Hải, để hắn yêu cô một lần nữa, nhưng lần này, là không hi vọng Lệ Trâm sẽ đem trái tim của Tần Hải ngược một lần nữa…
“Sau khi mưa sẽ có nắng, nhưng sẽ không xuất hiện cầu vồng, bởi vì đã bị mây che lấp… ”
Để lại một câu nói, người đàn ông mang tên Tần Hải mặc áo sơ – mi trắng nhưng không còn lạnh nhạt cảm xúc của thư sinh, hòa vào trong màu của hoa cẩm tú, đi vào trong gió, nhìn về phía chân trời, biết đâu ở nơi đó, sẽ có người đợi hắn.
Lệ Trâm, đợi tôi…