"Mẹ lớn rồi mà... con cũng muốn ngồi xe đẩy cơ... "
"Không, mẹ con còn nhỏ. "
Thấy con gái nhỏ của mình sắp bị cha nó bắt nạt đến phát khóc, Phong Hàn Linh cuống cuồng muốn đứng dậy để nhường chỗ cho con, nhưng cô căn bản không thể nào ra khỏi chiếc xe đẩy này nếu không có Kỳ Hạo Dương được. Linh Nhi đợi một hồi mà mẹ không xuống, con bé bắt đầu mếu máo rồi khóc lóc om xòm.
"Con muốn xe đẩy... xe đẩy !"
Kỳ Hạo Dương vẫn luôn yêu chiều con hết mực, liền một tay bế Linh Nhi lên, một tay đẩy xe hàng. Con bé rất thích được bồng bế, một lúc sau liền ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, dụi mắt vào vai áo lau đi nước mắt. Kỳ Hạo Dương có cảm giác như mình đang nuôi hai cô con gái vậy. Đối với con người mà nói thì anh quả thực đáng tuổi cha, tuổi chú của Phong Hàn Linh, nhưng với huyết tộc thì chỉ là cỏn con thôi. Đến cả cha anh còn hơn tuổi ông cố ngoại thì anh có là gì ?
Loading...
"Không cho cha cướp mẹ, mẹ là của con."
Linh Nhi phụng phịu, bám chặt cha mình không buông. Vốn dĩ hôm nay con bé kéo Phong Hàn Linh đi cùng là vì muốn ở bên mẹ nhiều hơn, không ngờ cha lại thẳng thừng cướp người đẹp trong lòng nó như vậy. Kỳ Hạo Dương thấy con gái đang giận dỗi mình, trái tim lại tan chảy trước sự đáng yêu này. Dù gì thì con gái cũng là bảo bối ngàn vàng của anh, mặc dù không có cửa để so sánh với mẹ nó nhưng làm cha thì anh vẫn thương yêu vô cùng.
Thanh toán xong, ngay sau khi Kỳ Hạo Dương bế Phong Hàn Linh ra khỏi chiếc xe đẩy hàng thì cô ngã khuỵ xuống, nguyên do là ngồi trong đó quá lâu, chân cô dường như đã bị tê liệt, không tài nào đứng nổi. Kỳ Hạo Dương nhận thấy đây là cơ hội rất tuyệt vời, vừa hay lại được cưng chiều cô vợ nhỏ của mình, liền cõng cô lên. Còn về phần Linh Nhi, con bé đã mỏi chân lại càng thêm mỏi, nhìn mẹ được cha cõng mà ghen tị vô cùng, cuối cùng lại dùng đôi mắt to tròn cùng giọng nói nũng nịu để lấy lại được sự sủng ái của cha.
"Cha... con cũng muốn được cõng mà... hức... cha không thương Linh Nhi..."
Phong Hàn Linh lo lắng, cô liền bảo với Kỳ Hạo Dương rằng chiều con bé một chút, cô cũng đã hết đau chân rồi, hoàn toàn có thể tự đi, nhưng đều bị anh từ chối.
"Không được, Linh Nhi phải tập đi rồi."
Nếu như là trước khi Phong Hàn Linh trở về, Kỳ Hạo Dương nhất định sẽ bế con suốt cả dọc đường, thậm chí con bé không muốn thì anh cũng bế, tuy nhiên, cô về rồi, anh đương nhiên sẽ phải đặt vợ mình lên đầu. Nói thế nào đi nữa, anh là vì yêu cô nên mới yêu con gái mình. Linh Nhi mà không phải do người anh yêu sinh ra, có lẽ anh sẽ không một lần ngoảnh đầu lại nhìn nó, cũng sẽ không yêu chiều nó hết mực, cũng sẽ không... coi nó như là một phần của sinh mạng mình như vậy.
"Mẹ cướp cha... không chịu đâu... cha là của Linh Nhi cơ..."
Lần này Kỳ Hạo Dương quả thực hết cách, cũng không muốn để con gái phải khóc đến xé lòng, anh liền cho Phong Hàn Linh xuống rồi để Linh Nhi ngồi trên vai mình. Con bé ngay lập tức vui vẻ như thường. Anh cảm thấy, ngày anh chạm lấy được trái tim người con gái anh yêu càng gần rồi. Phong Hàn Linh ở bên anh vui vẻ đến vậy, anh không tin cô sẽ không động lòng.
...
Lần này, nếu như không phải Phong Hàn Linh nói dối cha mẹ rằng cô đi du lịch cùng vài người bạn thì họ đã không cho cô đi. Cô cảm thấy áy náy với họ vô cùng, nhưng lại càng áy náy với Linh Nhi. Từ khi con bé được sinh ra, cô đã hắt hủi nó rồi, bây giờ cô chỉ muốn bù đắp cho con gái mình, trả lại toàn bộ sự yêu thương mà vốn dĩ nó được nhận.
"Mẹ, tối nay mẹ phải ngủ với Linh Nhi, không được ngủ với cha."
"Được, không quan tâm cha con nữa."
Phong Hàn Linh âu yếm con gái trong lòng mình. Con bé đáng yêu đến vậy, như một thiên thần, tại sao lúc đó cô lại nhẫn tâm rời đi chứ ? Cô rất ân hận. Linh Nhi cảm thấy mình đã dành được chiến tích to lớn, con bé càng bám cô hơn. Kỳ Hạo Dương trong mắt con bé bây giờ rất xấu xa, bởi anh không cho nó ngồi xe đẩy, không cõng nó mà lại bắt nó đi bộ, rất khổ cực.
"Mẹ... con muốn uống sữa..."
Phong Hàn Linh liền cầm lấy hộp sữa ở trên bàn, Linh Nhi nhận ra là cô không hiểu ý mình, con bé kéo tay áo của mẹ, nhỏ giọng.
"Sữa mẹ cơ..."