Cô hận anh, đến cả đứa con ruột thịt của mình cô cũng hận.
"Tại sao anh lại cho là vậy ? Tôi có cái gì không dám sao ?"
Phong Hàn Linh cười lạnh, trong lòng không một chút đau đớn. Cô chỉ coi đứa bé này là vật thế tội cho Kỳ Hạo Dương, thậm chí nó còn có thể trở thành bia đỡ đạn của cô, những gì anh đã làm với cô, những đau đớn mà cô đã phải chịu đựng, cô sẽ trả lại toàn bộ cho anh, khiến anh phải đau đớn gấp trăm ngàn lần.
Sinh linh nhỏ này hoàn toàn vô tội, Phong Hàn Linh biết, nhưng cô thật sự không dám sinh ra một đứa trẻ mang nửa dòng máu của Kỳ Hạo Dương. Chỉ cần tưởng tượng khuôn mặt của nó khi lớn lên thôi, đã đủ để cô nhớ tới toàn bộ quá khứ kinh khủng đó rồi.
"Linh Linh... chỉ cần em sinh con ra... em muốn tôi làm gì cũng được."
"Kể cả mạng của anh ?" Loading...
"Đúng, Linh Linh, con bình an là đủ rồi."
Kỳ Hạo Dương hiện giờ chỉ cầu xin cô cho đứa con chưa thành hình của hai người một con đường sống thôi, để nó còn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng ngày mai... thật sự, đối với anh, con quan trọng hơn tất cả, anh hoàn toàn có thể từ bỏ mạng sống của mình để đổi cho con.
Nghe giọng nói mang theo phần bất lực của anh, lại cảm nhận được bờ vai mình đã ướt đẫm một mảng, Phong Hàn Linh còn chút nữa là bị cảm hóa, trái tim cô dường như bị bóp nghẹn.
Trước đây, cha mẹ đối với cô yêu thương vô bờ bến, làm gì cũng chỉ sợ cô không vui, cô buồn, giờ đây đã đến lượt cô làm mẹ rồi, cô lại không thể cho con được một chút tình yêu nào, chỉ có sự chán ghét, thù hận. Cô thật sự không xứng đáng làm một người mẹ...
"Tôi mệt rồi, Kỳ Hạo Dương, anh đừng hi vọng nữa... tôi sẽ không giữ nó đâu."
"Linh Linh ! Chỉ lần này... tôi cầu xin em... chỉ lần này thôi... đừng bỏ con... tôi sẽ nuôi, chỉ cần em sinh con ra thôi."
Một người cao cao tại thượng, luôn kiêu ngạo như Kỳ Hạo Dương, vậy mà cũng có ngày anh phải rơi nước mắt trong sự bất lực, một người cha không thể bảo vệ được con của mình. Đây không phải là điều mà Phong Hàn Linh cô luôn mong đợi sao ? Tại sao... cô không thể vui vẻ được ?
Nước mắt anh rơi, cô cũng rơi. Anh đau, cô cũng đau.
Phong Hàn Linh muốn thoát khỏi vòng tay rộng lớn của Kỳ Hạo Dương, cái ôm dường như ấm áp lại trở thành rất khó chịu đối với cô. Anh biết bản thân bây giờ không thể giữ được cô lại nữa, hai cánh tay dài dần nới lỏng ra rồi buông hẳn.
"Anh cho người sắp xếp lịch đi, tôi sẽ tới bệnh viện phá thai."
"Em không thể làm vậy."
"Nếu như anh không đồng ý thì tôi sẽ tự mình phá !"
...
Bây giờ, Kỳ Hạo Dương ngày ngày lo sợ Phong Hàn Linh sẽ lẻn đi phá thai, vệ sĩ được điều động tăng lên đáng kể, mỗi ngóc ngách đều không bỏ qua, bất kì ai ra vào đều phải được báo cáo nghiêm ngặt. Tuy nhiên, không hiểu tại sao cô vẫn có thể đi lại như thường mà không ai cấm cản, thậm chí còn có người cùng cô tới bệnh viện. Không biết là do ai làm, nhưng Phong Hàn Linh cũng không quan tâm, hiện giờ cô chỉ muốn phá thai.
"Phong tiểu thư, xin cô đi theo tôi."
Phong tiểu thư... đã bao lâu rồi cô mới được người khác gọi bằng cái danh này. Cô là tiểu thư nhà họ Phong, không phải thiếu phu nhân nhà họ Kỳ, sớm muộn sẽ có ngày cô khiến Kỳ Hạo Dương không thể không buông.
Nằm trên bàn phẫu thuật, tim Phong Hàn Linh đập loạn lên, bàn tay nắm chặt tấm vải màu xanh. Ngay khi nhìn thấy dụng cụ bác sĩ cầm trên tay, cả người cô ớn lạnh, Phong Hàn Linh bất chợt lại nghĩ tới hình ảnh cục thịt đỏ hỏn cùng máu tươi rời khỏi cơ thể mình. Quá kinh hãi, cô hét lên.
"Dừng lại !"
Vị bác sĩ bất ngờ, tay khựng lại. Phong Hàn Linh không hiểu bản thân đang làm gì nữa, cô cứ thế mà rời khỏi bàn phẫu thuật, trong vô thức bỏ chạy trên hàng lang bệnh viện. Cảm thấy bản thân đã đi rất xa nơi tang thương đó rồi, cô ngồi gục xuống một góc, nước mắt nặng nề rơi trên gò má.
Kỳ Hạo Dương nói đúng, cô thật sự không nỡ.
"Kỳ Hạo Dương... không phá nữa... tôi sẽ không bỏ con... đưa tôi về đi."