Dương Tịnh Hương tần ngần ở ngoài cổng, Mộ Dung Vu Quân và Hứa Điền Khanh lùi lại một góc, cách xa cô một đoạn, vừa khéo đúng lúc Diệp Vân Hương bước ra.
“Là... mẹ?” Dương Tịnh Hương kinh động hỏi ngay khoảnh khắc chạm mặt.
Diệp Vân Hương dừng lại, ngước mắt nhìn Dương Tịnh Hương.
“Sao lại tới?”
“Con tới cầu may.” Dương Tịnh Hương trả lời rất nhanh. Cô rất muốn tiến tới ôm lấy mẹ mình nhưng lại không thể. Người phụ nữ này thực rất xa lạ đối với cô, bà đã rời đi khi cô còn rất nhỏ, thực ra so với bà, Diệp Vân Du còn gần gũi cô hơn, ít nhất còn bế ẵm cô khi cô còn là một đứa trẻ.
“Ừ.” Diệp Vân Hương cũng không biết nói gì hơn. Bản thân bà có thương Dương Tịnh Hương không? Có. Nhưng tình thương ấy không thể khiến bà từ bỏ mục đích lớn lao của mình.
“Thực ra... ta không ghét bỏ mà bỏ lại con. Chỉ là... cuộc sống của ta quá phức tạp.” Dừng một chút Diệp Vân Hương cũng nói ra lời trong lòng. Cổ họng bà nghèn nghẹn. Diệp Mộ Phàm chỉ là một, nhưng xung quanh Vân Hương còn là rất nhiều các thế lực lăm le. Thà coi như bà chết rồi, không liên quan tới Tịnh Hương nữa, ít nhất Tịnh Hương cũng không gặp nguy hiểm.
“Con hiểu.” Dương Tịnh Hương nói nhanh. Diệp Vân Hương ngừng một lúc, nhìn con gái với cái nhìn phức tạp trong đêm, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt che mạng của bà, nhưng Dương Tịnh Hương nhìn rõ, ở khóe mắt, nước mắt trào ra.
Diệp Vân Hương rời đi, ngang qua Mộ Dung Vu Quân, bà nói:
“Tôi giao nó cho cậu. Thỏa thuận của chúng ta chấm dứt, từ giờ cậu có thể lựa chọn cuộc sống mà cậu muốn. Vu Hương Đền và nhà Mộ Dung không liên can nữa.”
Diệp Vân Du bước lên một chiếc xe màu đen rồi biến mất trong đêm tối. Dương Tịnh Hương không quay lại nhìn bóng chiếc xe rời đi. Cô hít một hơi thật sâu, cầm chắc cuốn sổ của bà nội ở trong tay rồi bước vào trong.
“Dì!” Tiếng Dương Tịnh Hương khào khào, có lẽ bởi xúc động.
Diệp Mộ Phàm giật mình quay lại. Một đêm, bà ta gặp đến hai người có dòng máu họ Diệp trong lòng có phần xúc động.
“Cô gọi tôi là gì?” Diệp Mộ Phàm hỏi, nhưng rồi lại tự mình nói ngay: “Thôi bỏ đi, cũng không quan trọng.”
“Cháu tới, đoán rằng chắc chắn dì sẽ tới thắp hương cho bác Cố. Thực ra trước ngày bác mất không lâu, cháu có tới và được giải đáp về Vu Hương Đền...”
“Thì sao?” Diệp Mộ Phàm dường như xúc động trong lòng, nhưng miệng vẫn cứng. Bà ta mơ hồ hiểu Tịnh Hương sắp nhắc tới nỗi đau giấu kín trong lòng bà ta bao năm, chuyện mà người khác, bao gồm Vân Hương không biết nhưng cô cháu gái này lại biết.
“Thực ra trước khi bác ấy mất, bác ấy vẫn luôn nói tốt về dì. Thậm chí bác ấy còn nói, người khiến bà nội thất vọng là mẹ cháu, nói mẹ cháu phản bội lại Vu Hương Đền, không phải dì. Cháu không hiểu điều này lắm khi ấy vì Vu Hương Đền là tất cả đối với mẹ cháu nhưng bác ấy lại nói như vậy, nhưng đến giờ thì cháu hiểu, trong mắt bác ấy, mẹ cháu mới là không xứng với kỳ vọng của bà nội.”
“Ông ấy nói mẹ cô phản bội Vu Hương Đền?”
“Một cách nói khác tương tự như vậy!” Dương Tịnh Hương khẳng định.
Trong lòng Diệp Mộ Phàm kinh động. Bà ta bần thần một hồi. Ngước mắt lên nhìn ngọn nến trên linh vị Cố Định Khả, Mộ Phàm run run cắm một nén hương.
Thời gian sau đó như ngừng lại, Dương Tịnh Hương thoáng run rẩy. Cô đang đặt cược một ván bài lớn, bởi cô biết thứ làm Diệp Mộ Phàm tổn thương không phải chuyện hơn thua đúng sai mà là bà ấy thấy cô đơn, chẳng ai yêu thương và bảo vệ mình.
“Cháu chỉ muốn nói thế. Chào dì.” Dương Tịnh Hương cũng thắp cho Cố Định Khả một nén hương rồi rời đi nhanh chóng sau đó.
Đêm, sương phủ bàng bạc, chiếc xe của Mộ Dung Vu Quân chở Dương Tịnh Hương rời khỏi con đường dẫn lối vào nhà họ Diệp. Trong linh đường, ánh sáng của nến và hương vẫn lập lòe. Diệp Mộ Phàm bần thần hồi lâu, không hề nhúc nhích.
Đến sáng, lờ mờ sương soi tỏ mặt người, Diệp Mộ Phàm rời đi, Mộ Dung Lan vẫn đón bà ta, khuôn mặt không hề đổi sắc.
“Chủ nhân.”
“Đi thôi, ở đây hết việc của chúng ta rồi.”
...
Sáu tháng sau, Dương Tịnh Hương tỉnh lại đã là giữa trưa, Hứa Điền Khanh tíu tít bên cạnh:
“Chị Tịnh Hương, có cô dâu nào mà ngủ lười như chị không? Chị không mau chuẩn bị đi sẽ không kịp cho buổi lễ tối nay đâu.”
Dương Tịnh Hương vươn vai một cái, mỉm cười đáp lại Hứa Điền Khanh:
“Xem em kìa, em còn sốt ruột hơn cả cô dâu.”
“Đương nhiên rồi! Em đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi đấy.”
Hứa Điền Khanh cực kỳ nôn nóng, tay chân bận rộn dọn tới dọn lui. Dương Tịnh Hương cảm thấy tâm tình xúc động, thật sự hiếm có được một người bạn nào chân thành như Hứa Điền Khanh.
“Đợi Bạch Đình khỏi hẳn, chị sẽ biến em thành cô dâu đẹp nhất.” Dương Tịnh Hương nhẹ nhàng nói. Gần đây, Bạch Đình đã tỉnh lại, dù rằng vẫn còn ngồi trên xe lăn nhưng cơ bản sức khỏe đã ổn định lại.
Hứa Điền Khanh đỏ mặt lên, cô cười cười:
“Chị nói đi đâu thế, chị còn không mau lên, cậu chủ lại chạy mất đấy.”
“Anh ấy chắc chắn không dám chạy đâu.”
“Đúng. Anh ở đây cam nguyện chịu trói.” Không biết từ đâu tiếng Mộ Dung Vu Quân cất lên. Vừa nghe thấy thế, Hứa Điền Khanh cuống quýt:
“Không được, trước ngày cưới cô dâu chú rể không được gặp nhau. Cậu chủ mau đi ra.”
Hứa Điền Khanh không nể mặt kéo tuột Mộ Dung Vu Quân ra ngoài, đóng sập cửa lại. Trong phòng, Dương Tịnh Hương lắc đầu thầm cười.
“Reng...” Có tiếng chuông điện thoại, Dương Tịnh Hương vươn tay cầm lấy. Cô bấm nút nghe. Là số của Mộ Dung Vu Quân.
“Tối nay, anh sẽ tới cướp dâu.”