“Dương Tịnh Hương!”
Mộ Dung Vu Quân cảm nhận thấy vết thương sau lưng của Dương Tịnh Hương không hề nhẹ. Anh thả Thịnh Như Lan rơi tự do xuống rồi bản thân ôm lấy cô gái nhỏ của mình nhanh chóng rời đi.
“Mộ Dung Lan! Mau bắt lấy bà ta.”
Mộ Dung Lan vừa nghe tiếng chủ nhân liền nhanh chóng hành động, cô ta bước tới, đôi mắt thờ ơ nhìn mẹ mình. Thịnh Như Lan thấy bản thân mình như chết rồi.
“Mộ Dung Lan! Con tỉnh lại đi. Là mẹ đây, là mẹ đây.”
Mộ Dung Chính sợ đến ngây người. Không riêng ông ta mà rất nhiều người khác cũng rơi vào tâm trạng tương tự.
Cái chết không đáng sợ bằng việc sống mà như một hình nộm, mặc sức cho kẻ khác sai bảo trong có tri giác xúc cảm gì cả. Mọi người ai nấy đều mường tượng ra viễn cảnh trước mắt của mình, sợ hãi nếu như một ngày rơi vào tay Mộ Dung Vu Quân.
“Dương Tịnh Hương! Em thật là... Nếu như vào cột sống thì... Có cần thuốc tê không?” Mộ Dung Vu Quân giận phát điên lên. Anh đặt úp cô lên giường rồi bằng một động tác không thể nhanh hơn, tự mình bộc lộ vết thương trên lưng cô.
“Không cần. Em muốn cảm nhận cơn đau.” Dương Tịnh Hương nhanh chóng nói. Đôi mắt cực kỳ kiên định. Cô đã trải qua nhiều chuyện với Mộ Dung Vu Quân, bản thân cũng đã hiểu cuộc sống của anh thế nào, lại cũng biết thân thế của mình, càng hiểu chính mình cần mạnh mẽ hơn, không thể nào mãi dựa dẫm vào bất cứ ai nữa.
“Hừm. Em gan quá đấy. Không biết nghe lời gì cả.” Mộ Dung Vu Quân nói, trong lòng rất không bằng lòng với cô gái nhỏ bên cạnh mình. Rồi bằng hàng loạt các thao tác không thể thuần thục hơn, anh đã lấy đồng kim tiền tiêu ra, sát khuẩn, khâu miệng vết thương và băng bó cẩn thận. Tất cả những người làm chỉ ở đó, giúp anh mang dụng cụ, việc còn lại anh đều lo liệu.
“Xong rồi! Nhớ uống kháng sinh. Cơ địa da em không dễ liền sẹo đâu.” Mộ Dung Vu Quân căn dặn.
Dương Tịnh Hương vươn mình muốn ngồi dậy, cô đảo mắt ra hiệu anh bảo người làm lui ra. Mộ Dung Vu Quân ngay lập tức hiểu ý cô, phẩy tay một cái.
“Vu Quân! Mộ Dung Lan! Cô ta sao thế? Anh...”
“Không có, anh không chủ tâm biến cô ta thành bộ dạng như vậy.” Mộ Dung Vu Quân nói nhanh. Anh hiểu suy nghĩ trong lòng Dương Tịnh Hương.
Con người ai cũng có sự nhẫn tâm, nhưng tàn bạo đến vô nhân tính như thế không phải thứ Dương Tịnh Hương muốn Mộ Dung Vu Quân nhúng vào bất chấp cô biết cuộc sống của anh chẳng hề đơn giản, thân phận rất đặc biệt.
“Vậy... mọi chuyện là sao? Nếu anh không cho em một câu trả lời xứng đáng em không thể nào một lòng một dạ ở bên cạnh anh.” Dương Tịnh Hương rất dứt khoát. Cô hiểu hơn ai hết, tất cả mọi thứ đều cần có quy tắc và điểm dừng cho mọi sự, cho dù là trả thù cũng được, nhiệm vụ chính quyền giao phó cũng xong, nhưng vấn đề nhân đạo luôn cần phải được cân nhắc.
“Được rồi. Chính xác thì đêm hôm Tĩnh Thảo Viên bị đột nhập, anh đã nhận được thông tin từ Hứa Điền Khanh trước đó, vốn cho em uống sẵn thuốc giải rồi mang em đi cùng với anh và Bạch Đình. Nhưng không rõ bằng cách nào đó Mộ Dung Lan đột ngột xuất hiện, phá vỡ tất cả mọi trật tự định sẵn. Sự việc diễn tiến quá nhanh anh không còn cách khác, buộc lòng phải đâm lao theo lao, nước dâng đến đâu, xây đập đến đó.”
“Là thế nào?”
“Là lẽ ra mọi người chỉ giả chết, nhưng Mộ Dung Lan lại xuất hiện y như một cỗ máy chém, trong giây lát đã thao túng anh và Bạch Đình kìm kẹp lại trong căn hầm đó, còn lại cô ta xử lý hết tất cả những người tại Tĩnh Thảo Viên không sót một ai. Thật may, em được Hứa Điền Khanh đưa đi, không thì anh hối hận.”
“Vậy tại sao anh lại biến mất? Tại sao Mộ Dung Lan bây giờ lại nghe lệnh anh?”
“Nói ra thì rất dài nhưng đêm đó anh đã bám theo cô ta, và... rồi như em thấy đó, anh thay đổi lập trình trong người Mộ Dung Lan. Cô ta bây giờ không còn là người nữa, vĩnh viễn không lấy lại được sự sống ban đầu. Cô ta được ai đó biến thành chiến binh, anh nấp trong bóng tối để tìm ra. Nhưng vì bị lộ rồi, bọn chúng đã biết nên anh mới trở lại.” Mộ Dung Vu Quân nói một hồi. Dương Tịnh Hương chỉ biết tròn mắt lắng nghe.
“Vậy Hứa Điền Khanh...” Lời Dương Tịnh Hương lấp lửng, nhưng ý tứ rất rõ.
“Haiz. Nói thế nào nhỉ? Cô ấy còn là một ẩn số. Tạm thời anh không thể nói rõ. Những gì em cần biết anh đã nói cả rồi. Sau này, hành động của em cũng nên thận trọng, đừng liều mình mà chuốc họa sát thân. Chúng ta đều là những người kế thừa của Vu Hương Đền, dù có hoạt động hay không hoạt động, vận mệnh của chúng ta định sẵn là như vậy, nguy hiểm lúc nào cũng kề cận. Ai cũng mong một đời bình thường, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ, nhưng cuộc đời đôi khi không do chúng ta chọn lựa, buộc phải sống trong cuộc đấu tranh sinh tồn này.”
Mộ Dung Vu Quân chậm rãi nói, hiếm khi anh trải lòng nghiêm túc như vậy. Trước mắt Dương Tịnh Hương, Mộ Dung Vu Quân lúc này như một người khác, một người đàn ông điềm tĩnh, trưởng thành, chín chắn và thực sự trải đời, thêm chút chiêm nghiệm, khác hẳn với bộ mặt ban đầu bá đạo vô lý mà cô đã từng vô cùng chán ghét.
“Anh mau ra ngoài đi. Họ vẫn đang chờ anh đó. Em không sao.” Dương Tịnh Hương ngẫm ngợi một hồi rồi lên tiếng nói.
Bên ngoài, không khí trong phòng họp gia đình vẫn rất căng thẳng, ai cũng có những nỗi lo lắng riêng không dám thể hiện ra, chờ đợi phán quyết cho chính mình.