Diệp Vân Du liền tái mặt. Ở trong cửa hàng còn có nhiều người khác đang mua sắm, nghe thấy Hứa Kim Hoan nói thì che miệng cười.
“Những chuyện ngày xưa cô cũng nhớ rõ nhỉ? Không biết con trai cô đã có mối nào chưa? Liệu còn một sống một chết theo đuổi Tịnh Hương nhà chúng tôi hay không?”
“Này, xem chị kìa, chị nói cứ như Dương Tịnh Hương là do chị đẻ ra, chị coi nó như ruột thịt vậy. Có con bé đó mờ mắt, chứ tôi đây nhìn vào là biết, so với Thanh Vân thì Dương Tịnh Hương chẳng là cái gì, thậm chí còn là cái gai mà chị muốn nhổ đi.”
“Cô...” Diệp Vân Du tức giận đến mức muốn mắng người.
Từ bao năm nay, Diệp Vân Du vẫn xây dựng hình tượng hiền lương thục đức trong mắt người ngoài, đối xử với Dương Tịnh Hương tốt tới mức chính Dương Tịnh Hương cũng không đề phòng. Nhưng Hứa Kim Hoan này lại nhìn thấu bà ta, đã vậy cũng không muốn giữ trong lòng, cứ thẳng mặt mà nói khiến cho bộ mặt thật của Diệp Vân Du cứ thế bị bóc xuống triệt để.
“Ôi. Hoan hỷ. Hoan hỷ. Tính tôi thẳng thắn chị cũng biết mà. Thế sao? Dạo này chị thế nào rồi? Nhà họ Tống không làm ảnh hưởng gì đến chị chứ?”
Hứa Kim Hoan cười xuề xòa, đổi giọng hỏi sang chuyện liên quan đến Tống Tử Phong, chắc là muốn hóng hớt đến hôn sự với nhà họ Tống.
Diệp Vân Du khịt mũi:
“Cũng không có gì. Trước đó nhà họ Dương chúng tôi đã hủy hôn. Lý do chủ yếu là do Tịnh Hương và Tống Tử Phong không còn hợp nhau nữa, con bé phát hiện Tống Tử Phong không chung thủy, đúng hôm cưới thì...” Diệp Vân Du bịa ra một câu chuyện để che đậy chuyện nợ nần của nhà họ Dương, không những thế, bà ta luôn tỏ ra yêu thương con chồng để lấy lòng rất nhiều người có địa vị tại đất Hàn Ninh này nên không tiện lộ mặt ở trước bàn dân thiên hạ, đổ tội lỗi cho Dương Tịnh Hương. Vừa khéo, Tống Tử phong giờ đã vào tù, hắn lăng nhăng cũng là thật, lý do này tính ra cũng không sai.
“Vậy à? Nếu vậy thì xem như Tịnh Hương cũng là tỉnh táo, nếu không thì khổ một đời.”
“Mẹ! Sao mẹ vẫn còn ở đây.” Đúng lúc này Dương Thanh Vân lại đi tới. Cô ta vội vã chạy tới kéo tay Diệp Vân Du.
“Ồ, đây là con gái Thanh Vân yêu quý của chị đó hả?” Hứa Kim Hoan lại nói, đôi mắt săm soi cô con gái mà Diệp Vân Du coi như châu báu trong tay.
Dương Thanh Vân quay người lại, thấy một quý bà ăn mặc sang trọng, phía sau lại có người giúp việc đi theo xách bao nhiêu là đồ cao cấp thì mỉm cười:
“Dạ, cháu chào cô. Cháu là Thanh Vân con mẹ Vân Du ạ.”
Diệp Vân Du nhăn mặt lại. Con gái lại đi niềm nở với kẻ thù của bà ta thì bà ta vui sao nổi. Nhưng đúng lúc này Hứa Kim Hoan lại nói:
“Cái miệng cũng thật ngọt, giống mẹ quá đi.” Nói xong thì bà ta quay nhìn bốn xung quanh, phát hiện không thấy bóng dáng Dương Tịnh Hương ở đây thì hỏi:
“Ủa! Dương Tịnh Hương không đi với cháu sao?”
“Ồ không, con bé ở nhà.” Không chờ Dương thanh vân đáp lời Diệp Vân Du liền trả lời thay.
“Mẹ, con vừa tới Tĩnh Thảo Viên gặp Mộ Dung...” Dương thanh vân kích động không thôi liền muốn nói với me về tình hình của Dương Tịnh Hương. Nhưng ngay lập tức Diệp Vân Du kéo tay con gái. Chỉ là Hứa Kim Hoan hóng chuyện đã thành thần, vừa nghe đã sinh tò mò.
“Nhà Mộ Dung? Thì ra... nhà họ Dương đã bay lên cành cao rồi sao? Không ngờ đó nhé!”
Diệp Vân Du không ngờ sự tình lại thành ra thế này. Những chuyện gán nợ vốn không hay ho gì để người khác phải phát giác ra gia cảnh sa sút của mình ra. Bà ta muốn mắng cho Dương thanh vân một trận nhưng lúc này không tiện.
“Thanh Vân, cháu cũng giỏi đó. Nhà Mộ Dung hiện tại có cậu Mộ Dung Vu Đình vừa ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc thay thế anh trai mình, nhanh như vậy cháu đã làm thân được. Chị Vân Du à, con bé tính ra xuất sắc hơn chị nhiều.”
Diệp Vân Du vừa nghe Hứa Kim Hoan nói, biết là đối phương đã hiểu lầm, trong lòng vẫn còn chút lo lắng nhưng sự vui mừng cũng đã tìm đến. Bà ta cười cười cho qua chuyện, không phủ nhận cũng không khẳng định.
“Cô quá khen ạ. Cháu...” Dương thanh vân toan nói, nhưng bị tay mẹ ghìm lại, bà ta nở nụ cười trừ quay sang Hứa Kim Hoan:
“Thật ngại quá, con bé tìm tôi có việc, ngày khác chúng ta gặp mặt nói chuyện sau nha.” Nói rồi Diệp Vân Du quay sang con gái mình.
“Nào! Chúng ta đi thôi.”
“Cháu chào cô!” Dương thanh vân lần nữa chào.
Hai mẹ con cùng nhau vội vã rời khỏi cửa hàng, Hứa Kim Hoan nhìn theo ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ:
“Vân Hương ơi là Vân Hương! Cùng là chị chị em em sao chị lại có một cô em gái giảo hoạt như thế cơ chứ?”
“Mẹ! Mẹ lẩm bẩm cái gì thế? Mà kia là ai?”
Tiếng gọi giật của Trần Viễn Thụy cắt ngang dòng suy nghĩ của Hứa Kim Hoan, bà ta đáp bâng quơ:
“Không có gì, gặp người quen cũ thôi.”
“Vậy đi thôi. Chúng ta trở về.”