“Không! Cháu chỉ mơ hồ thôi. Nhưng cháu tin có chuyện quan trọng phải không ạ?” Dương Tịnh Hương rất chân thành.
Đối diện với cô, người quản gia già đâm ra bối rối. Ông nói:
“Cô chờ tôi một lát, tôi sẽ đưa cho cô một thứ.”
Nói rồi, Cố Định Khả bước vào bên trong nhà, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp rất cũ, ông thổi bụi đi rồi chậm rãi bước ra bên ngoài chỗ Dương Tịnh Hương đang chờ sẵn.
“Trước khi ông ngoại cô mất, ông đã để lại thứ này. Ông ấy có dặn tôi nếu như có một ngày cô tìm tới hỏi về xuất thân của cô thì hãy đưa, còn nếu không thì thôi, cứ để nó chôn vùi. Bây giờ cô đã hỏi tới thì tôi sẽ đưa cho cô. Cô cứ về tìm hiểu chúng sẽ có câu trả lời. Còn tôi, nếu cô có bất cứ thắc mắc nào tôi sẽ giải đáp.” Cố Định Khả nói xong thì trao cho Dương Tịnh Hương chiếc hộp.
Dương Tịnh Hương đón lấy với một dấu hỏi lớn ở trong đầu mà không thể nào có được lời giải cho đến lúc này. Cô không nghĩ mình chỉ có một chút nghi ngờ lại thực sự khơi lên một chuyện lớn dù thật lòng cô không hề biết nó là chuyện gì.
Dương Tịnh Hương không chờ rời đi, ngược lại cô ở trước mặt Cố Định Khả mở chiếc hộp ra. Một mùi hương hoa cỏ và gỗ lan trong không gian, truyền đến khứu giác của cô.
“Túi hương?” Cô khá bất ngờ. Cô nhìn cái túi đặt trên một cuốn sổ khá dày, họa tiết của nó giống y với chiếc túi mà Vu Quân đưa cho cô. Không chỉ có thế, cô còn nhận ra hương cỏ trong đó y như mùi hương của Vu Quân.
“Những thứ này... có liên quan nhau sao?”
Cố Định Khả không đáp. Ông nhìn Dương Tịnh Hương để cô tự nhận ra.
Dương Tịnh Hương mở tiếp cuốn sách.
“Điều hương?” Cô tự nói.
Dương Tịnh Hương nhận ra đây là cuốn sách ghi lại tỉ mỉ từng công thức chế hương. Bản chất hương vốn không quá đặc biệt vì nó chỉ là thứ có mùi, mang đến công dụng nhất định, cũng là một cái thú chơi của các gia đình giàu có khi xưa. Ngày nay, nó đã bị thay thế bởi nước hoa. Nhưng thứ đặc biệt ở chiếc hộp này chính là nó có bí mật được giấu kín.
“Vu Hương Đền?” Dương Tịnh Hương giật mình khi đọc đến dòng này. Trước mặt cô là ghi chép về một tổ chức dùng hương để phân biệt với nhau. Mỗi loại hương là một người, mang một cái tên.
“Tịnh?” Dương Tịnh Hương chợt nhớ đến túi mà Vu Quân đưa cho cô có chữ “Tịnh”, còn chiếc túi ở đây, trong chiếc hộp có chữ “Tâm”. Cô nhớ bà nội cô có một chữ Tâm trong tên. Bà là Tỏa Tâm.
“Chú Khả! Rốt cuộc cháu là ai?”
“Cô là cô Tịnh Hương.” Cố Định Khả không hiểu vì sao Tịnh Hương lại hỏi ông như thế. Ông chỉ là một quản gia, theo sát chủ nhân, kể cả khi chủ nhân sớm không còn nữa thì vẫn giữ nhiệm vụ ở đây. Sự trung thành đó cũng thật hiếm hoi, nhưng chuyện sâu xa thế này ông thực sự không biết.
“Vậy... Vu Hương Đền là gì?” Dương Tịnh Hương nhìn thẳng vào mắt Cố Định Khả mà hỏi.
“Đại tướng nói nếu cô hỏi thì tôi buộc phải trả lời bằng đủ tất cả những gì cô thắc mắc trong hiểu biết của tôi, vậy nên tôi sẽ không giấu giếm cô nữa.” Cố Định Khả nói. Ngừng một hơi, ông tiếp lời:
“Vu Hương Đền vốn là một làng nghề, họ là những nghệ nhân chế hương vùng Vực Tây cho vua chúa và hậu cung từ thời xa xưa. Đương nhiên, tên của tộc người đó ban đầu không phải vậy. Nhưng theo ghi chép thì đến đời vua Du Định, người ban cho tộc cái tên Vu Hương Đền, sở dĩ có cái tên này vì họ giữ một nhiệm vụ cao cả hơn cả việc chế hương cho hậu cung của vua chúa.”
“Nhiệm vụ đó là gì?”
“Là giết người. Đúng, chính là như thế, giết người trong âm thầm, trong lặng lẽ hoặc điều khiển họ như mê hồn hương, dụ tình hương,... Từ một thứ đồ tưởng chừng vô hại lại trở thành thứ vũ khí lợi hại.”
Dương Tịnh Hương không ngừng kích động, cô mím môi lại, nín thở nuốt lấy từng câu.
“Tộc người của bà nội cô luôn truyền bí quyết cho nữ giới, theo đó phục vụ rất nhiều đời vua chúa. Trải qua hàng nghìn năm, Vu Hương Đền cũng có một giai đoạn gần như mất tích bởi chiến tranh loạn lạc, bị lãng quên, không được trọng dụng. Thế rồi khi thế chiến nổ ra thì một lần nữa Vu Hương Đền lại được gọi tên, và lúc ấy ông nội cô nhận nhiệm vụ đi tìm lại bộ tộc đã ở ẩn này để tham gia vào thứ gọi là chiến tranh sinh hóa.”
“Nói như vậy thì... không chỉ ông mà bà cũng là người thuộc quân đội? Bà điều hương, dậy mẹ cháu điều hương để phục vụ quân đội?”
“Không, chỉ đúng với bà cháu thôi, còn mẹ cháu... mẹ cháu phục vụ một chủ nhân khác.”
“Sao cơ?” Dương Tịnh Hương không thể tin được những gì mình vừa nghe. Cô tròn mắt, miệng bặm vào môi đến bật máu.
"Tôi không có kết quả rõ ràng chủ nhân của mẹ cô là ai, nhưng cô cũng biết, với tình hình thế giới thì có rất nhiều nước kiềm chế lẫn nhau, nhất là các cường quốc. Bên cạnh đó cũng có những tổ chức chính trị đơn lập hoặc giáo phái tín ngưỡng, những khía cạnh này luôn có mặt liên quan và ràng buộc. Vậy nên tôi không thể biết chính xác được thế lực mạnh mẽ đứng sau mẹ cô là ai. Mà cái chết của mẹ cô thì... thực sự là một dấu hỏi."
"Nói như vậy thì Vu Hương Đền hiện nay vẫn tồn tại? Bởi vì bà tôi và mẹ tôi chỉ là một người, không thể đại diện hoàn toàn cho tổ chức. Và Vu Hương Đền thuộc về quân đội nước ta?"
"Điều này thì đúng."
Dương Tịnh Hương như được khơi mở trong lòng. Lúc này cô chắc chắn người phụ nữ cô gặp trong đường hầm hôm trước là người của Vu Hương Đền, cũng thuộc cơ quan tối mặt trong quân đội.
"Đó là tất cả những gì tôi biết. Mặc dù cô không được mẹ cô truyền dạy bất cứ thứ gì. Nhưng tôi tin rằng có những thứ đã ăn vào máu. Sau này cô cân nhắc con đường đi của mình. Bản thân càng xuất sắc, càng có giá trị thì càng thu hút nhiều nguy hiểm." Cố Định Khả nói. Sau cùng ông uống một tách trà rồi đưa cho Tịnh Hương một chiếc chìa khóa dặn thêm.
"Sau này nhà họ Diệp để cô coi sóc. Tôi mắc bệnh mấy năm nay, mà tuổi cũng già không thể nào miễn cưỡng được lâu nữa. Mà cô dì Vân Du của cô thì..." Nói lời này, Cố Định Khả lấp lửng.
"Bác định nói dẫu sao cũng không phải người một nhà đúng không?"
"Cô biết rồi?"
"Vâng. Cháu đã biết, một vị cảnh sát nói cho cháu."
Cố Định Khả cân nhắc hồi lâu sau lại lên tiếng:
"Hãy giữ bí mật. Thứ mà tôi giao cho cô là thứ rất nhiều người muốn có."
Cố Định Khả nói xong câu này thì đứng lên ngỏ ý dừng cuộc trò chuyện. Dương Tịnh Hương cũng không tiện hỏi thêm nữa. Những chuyện xảy ra hôm nay thực sự quá bất ngờ đối với Dương Tịnh Hương, cô cũng cần thời gian để tìm hiểu tất cả.
Dương Tịnh Hương trở về nhà an toàn. Chiếc hộp tạm thời cô cất vào một nơi bí mật, không ai còn thể phát giác.
"Vu Quân biết xuất thân của mình ư? Nhưng cho dù là biết thì tại sao anh ấy phải tỏ ra bí hiểm như vậy? Tại sao anh ấy không nói thẳng ra? Thế lực nào khiến Vu Quân lại chọn một cách tiếp cận với mình như vậy chứ?” Dương Tịnh Hương rơi vào mơ hồ một lần nữa.