“Những người còn sống?”
Tiếng nói vang lên từ Mộ Dung Việt. Dường như ông ta không nhận được bất cứ tin tức gì về Tĩnh Thảo Viên từ phía cảnh sát vậy nên khi nghe mấy lời này không nhịn được mà giật mình.
Mộ Dung Chính thì ngược lại, rất bình tĩnh. Ông ta quay nhìn mọi người nói:
“Chúng ta thấy đó, vụ án sẽ rất nhanh được xử lý, Tĩnh Thảo Viên sẽ trở lại như xưa. Mà Vu Đình, cháu sẽ sống ở đâu?”
“Đương nhiên nếu Tĩnh Thảo Viên mở lại niêm phong thì cháu sẽ về rồi.”
“Ở đó âm khí nặng nề có nên về không?” Mộ Dung Việt hỏi.
Tĩnh Thảo Viên vừa xảy ra một cuộc thảm sát ầm ĩ các mặt báo, chấn động trong và ngoài nước, dù đây là hiện trường vụ án nhưng mọi hồ sơ đã thu thập đủ cả, mọi người có thể trở về sống ở đó.
“Có gì đáng sợ bằng con người chứ? Còn âm khí ấy à? Nếu có thật, ắt họ sẽ tìm người hại họ chứ hơi đâu mà tìm đến cháu?” Mộ Dung Vu Đình lên tiếng.
“Thôi, mọi người cứ ngồi họp, cháu sẽ sớm gửi đến danh sách nhân sự mới. Bây giờ cháu có việc rồi.”
Mộ Dung Vu Đình đứng lên, không vòng vo thêm mà vào thẳng vấn đề. Khuôn mặt Mộ Dung Chính méo xệch. Với ngữ khí đó của đối phương thì có một điều chắc chắn rằng đối phương có chuẩn bị mà đến, cũng đã tính toán tất cả những chuyện mà Mộ Dung Chính cáo già muốn đạt được.
Cuộc họp không kéo dài thêm nữa, mọi người đều ra về, Thịnh Như Lan vòng vo một hồi cuối cùng cũng ở lại.
“Bác Chính, lần này là chúng ta sơ sót nên mới để xảy ra chuyện Mộ Dung Vu Đình trở về. Lỗi này ở cháu.”
Mộ Dung Chính nhiều năm không quản đến việc trong họ tộc, nhà lại không có người theo Vu Quân, nhưng Thịnh Như Lan có con gái là một cánh tay đắc lực của Mộ Dung Vu Quân, vậy nên những chuyện này để sơ sót đúng là do bà ta bất cẩn.
“Được rồi. Trách cứ cũng không được gì cả. Bây giờ cần nghe ngóng xem chuyện mà Vu Đình nói về Dương Tịnh Hương. Nếu như thật sự mối quan hệ của cô ta và Mộ Dung Vu Quân đã hợp pháp vậy thì chúng ta sẽ mất một vị trí quan trọng vào tay cô ta, và như vậy dù Dương Tịnh Hương có quản lý hay không quản lý, Vu Đình đương nhiên nắm tất cả yếu huyệt của tập đoàn.”
“Vâng. Cháu sẽ đi làm ngay.”
Thịnh Như Lan quay người bước đi. Chỉ còn lại Mộ Dung Chính trong phòng họp xoay xoay chiếc ghế suy nghĩ nung nấu.
Ở một góc hành lang, bóng dáng Thịnh Như Lan đã lọt hết vào tầm mắt một người. Môi mỏng cong lên nở một nụ cười đắc thắng:
“Thật thú vị.”
Lúc này ở tại nhà an toàn, Dương Tịnh Hương cũng đã chuẩn bị xong hết mọi việc để ngày mai sẽ ra làm chứng ở tòa.
“Lời khai cho lần hầu tòa này rất quan trọng, bị can duy nhất là Hứa Điền Khanh. Cho dù thế nào mình cũng không thể đẩy cô ấy vào bản án tệ hại được. Biết đâu, kẻ trong bóng tối mãi mãi không lộ mặt mà thời gian thi hành án lại diễn ra nhanh gọn, vậy thì...” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Mộ Dung Vu Quân không nói với cô những chuyện liên quan đến Hứa Điền Khanh, nhưng với sự thông minh và nhạy cảm của mình cô cũng đoán ra được phần nào. Chỉ là tác động của Vu Quân ở mức độ ra sao, bắt đầu phát giác từ bao giờ thì đối với Dương Tịnh Hương đó vẫn là một ẩn số.
Trời tối buông xuống rất nhanh, Dương Tịnh Hương theo lối cũ đi vào đường hầm. Mặc dù cô không nhận được bất cứ chỉ dẫn nào từ người bán khoai nướng nhưng không hiểu sao có thứ gì đó vẫn thôi thúc cô bước vào đó.
"Phiên tòa ngày mai nhớ điều tiết ổn thoả, đừng để kết luận dễ dàng quá khó tránh những kẻ khác nghi ngờ chúng ta thả con săn sắt bắt con cá rô!"
Từ trong đường hầm có tiếng nói vọng ra. Là giọng của phụ nữ. Người này có vẻ đứng tuổi, tiếng rất ôn nhu nhưng vô cùng quyền lực.
Dương Tịnh Hương giật bắn mình. Tìm đập thình thịch. Cô nép vào góc tường nghệ ngóng xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.
"Vâng. Tôi biết rồi ạ. Lần này chúng ta dụ rắn ra khỏi hang, nhưng chúng ta cũng biết con rắn này ẩn mình rất kỹ."
"Tôi đã theo đuổi hai mươi năm, bỏ hết để tóm được con mãng xà đó. Nếu dễ dàng như vậy thì đã chẳng thú vị!"
Người phụ nữ lần nữa lên tiếng. Trong căn phòng dưới hầm, mùi hương thảo mộc lại phảng phất. Dương Tịnh Hương sợ lộ vì túi hương trên người mình nên vội vã rời đi.
Khi về tới phòng ăn toàn tim cô vẫn đập thình thịch. Cô sờ xuống túi của mình rồi thở phào khi chiếc túi hương của Vu Quân vẫn ở đây.
"Máy mà không bị phát giác!"
Dương Tịnh Hương nhìn sang Bạch Đình rồi bất chợt nhíu mày.
"Không đúng. Hay là do mùi thuốc sát trùng nên ở đây mình không ngửi được hương?"
Còn lại một mình, Dương Tịnh Hương chỉ biết không ngừng nghi ngờ, nhưng dường như không có một lời đáp nào cho cô cả. Trong đầu chỉ toàn mông lung