Đến đêm, Dương Tịnh Hương trằn trọc mãi không sao ngủ được, mùi thuốc sát khuẩn vẫn luẩn quẩn trong căn phòng khiến nó càng trở nên ngột ngạt hơn.
Dương Tịnh Hương đánh bạo bước ra bên ngoài căn nhà. Nó nằm hẳn trong một khu dân cư kiểu cũ, các nhà đều có thiết kế giống nhau, bề ngoài không có gì đặc biệt cả. Dương Tịnh Hương có cảm giác như nó thật sự rất bình thường, là một lớp vỏ ngụy trang rất tốt.
“Những người hàng xóm bên cạnh đoán rằng cũng đều là cảnh sát chìm cả.”
Dương Tịnh Hương tự nói với mình, vì ngoài cổng hay ngoài vườn đều không có bóng một ai canh chừng ở đây. Dương Tịnh Hương bước về phía cổng, ngó ra con đường kia, dưới ánh đèn, có thể thấy một ông lão bán khoai lang. Hương thơm từ món đồ ăn dân dã ấy truyền tới khiến cô có cảm giác ấm lòng hơn đôi chút. Cô sờ vào túi, may sao, cô có mấy đồng tiền mà cảnh sát phát cho cô. Họ cũng dặn qua vài ngày, để tránh hiềm nghi, cô cứ ra ngoài gần gần cùng viên cảnh sát, sinh hoạt như người bình thường.
“Ông lão, bán cho tôi củ khoai lang nướng.”
“Đây. Của cô.” Người bán khoai đưa cho Dương Tịnh Hương một củ được gói vào giấy bạc, rồi nhận lấy đồng tiền trong tay cô.
Theo phản xạ, cô quan sát người đó một chút, cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng. Ông lão nướng khoai đưa bình trà lên uống, chiếc bình trong suốt, dưới ánh đèn có thể thấy rõ lá trà bên trong.
“Trà đắng sao ạ? Ông thích trà đắng?”
Dương Tịnh Hương khẽ giật mình, cô đảo mắt nhìn quanh một lần nữa để chắc chắn không có ai, ngay sau đó lại quay về phía ông lão.
“Đúng, trà này giúp ngủ ngon hơn. Đi theo nó, nó đưa ta vào giấc ngủ.”
Dương Tịnh Hương lần nữa sửng sốt. Cô khẽ chào rồi bước nhanh trở về, cố tỏ ra bình tĩnh nhất. Khoảnh khắc cô vừa quay người đi, người bán khoai cất tiếng khen ngợi:
“Cô gái, vòng tay của cô thật đẹp.”
Dương Tịnh Hương trở về phòng Bạch Đình, cô cẩn thận xem lại tất cả mọi thứ liên quan đến anh rồi lại kéo rèm ngồi vào, cầm củ khoai nướng trong tay.
“Đi theo nó, nó đưa ta vào giấc ngủ.” Dương Tịnh Hương lẩm bẩm. Lá trà trong túi cô thôi thúc Dương Tịnh Hương.
Cô đưa tay lên, định lấy lá trà xong thì lại thấy chiếc vòng tay mà Mộ Dung Vu Quân từng tặng cho cô, chiếc vòng mà lần trước trở về nhà họ Dương, Diệp Vân Du nhìn nó không chớp mắt.
“Vòng...?”
Dương Tịnh Hương bỏ đồ vừa mua sang một bên, cô trèo lên giường, chui trong chăn, tận dụng ánh sáng từ cái đèn trong phòng lọt vào để nhìn cái vòng rõ hơn.
“Chắc chắn nó phải có gì đó.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình. Cô đưa tay lên, cẩn thận xem xét từng chút một.
“Đây rồi.” Suýt chút thì cô bất ngờ đến mức muốn hét lên may mà cô kìm lại được.
Dương Tịnh Hương lúc này mới phát giác được họa tiết trên những viên đá rất nhỏ ấy là những hình vẽ như bản đồ dẫn tới đâu đó. Dương Tịnh Hương thấy trán mình rịn ra mồ hôi.
“Nếu mình trốn đi, Bạch Đình phải làm sao?” Dương Tịnh Hương tự hỏi.
Bây giờ trừ khi có ai đó nhận tội, cơ hội ra khỏi đây có, có người mình tin tưởng chăm sóc Bạch Đình thì mình mới có thể đi theo chỉ dẫn.
“Ông lão bán khoai lang?”
Dương Tịnh Hương hít một hơi sâu. Nếu như bây giờ quay lại đó, có thể ông lão ấy cũng bị lộ.
Nghĩ đến đây, Dương Tịnh Hương vùng dậy, cô nhanh chân bước vào trong nhà vệ sinh. Soi mình trong gương, cô tự nói chuyện với chính mình.
“Bây giờ mình phải làm gì?”
Đột ngột, dưới đáy viền của chiếc gương, cô bắt gặp họa tiết y như chiếc vòng. Cô sợ mình hoa mắt nên dụi thêm một lần nữa.
Cô đẩy tay vào tấm gương, đột ngột từ chiếc tủ đựng đồ mỹ phẩm trong phòng liền xoay. Ở đó có một cánh cửa mở ra một đường hầm. Dương Tịnh Hương cả kinh.
“Gì thế này?”
Không nén được tò mò, cô cầm luôn cái bật lửa nhỏ ai đó bỏ quên lại bước về cánh cửa. Cô bước theo đó, cứ thế đi, cứ thế đi. Không gian hai bên vừa hẹp vừa thoang thoảng một mùi như trầm hương.
Dương Tịnh Hương cứ bước, cuối cùng cũng đi đến một cánh cửa, cô hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.
“Đây là...?” Dương Tịnh Hương kinh ngạc khi nhìn bên trong là toàn bộ hệ thống theo dõi trong căn nhà này.
“Tại sao lại?” Dương Tịnh Hương giật mình. Nói như vậy thì cô đã đi theo hướng dẫn của cảnh sát? Cô đã bị rơi vào bẫy ư?
“Tịnh Hương!”
Một tiếng nói đột ngột vang lên. Dương Tịnh Hương giật bắn mình, cô quay người nhìn lại.
Từ trong bóng tối, bóng đàn ông bước ra, không ai khác chính là Mộ Dung Vu Quân.
“Sao anh lại...?” Dương Tịnh Hương không tin vào mình nữa, rơi vào hoang mang thực sự.
“Suỵt. Chúng ta không có thời gian, em nghe đây, tạm thời em cứ ở đây, không làm gì cả.”
“Nhưng sao anh lại ở đây?”
Dương Tịnh Hương rất muốn khóc.
“Phía cảnh sát có người của chúng ta, nhưng chuyện anh còn an toàn không ai được phép biết. Nhớ cho anh, bất kể mọi việc diễn tiến thế nào em cứ bình thản đón nhận. Ở đây em sẽ an toàn. Chờ một thời gian nữa, khi chân tướng được làm rõ chúng ta sẽ trở về.”
“Nhưng...”
“Không nhưng gì cả. Sắp tới em sẽ được rời khỏi đây thôi. Nhớ cho anh, không làm gì cả, quan tâm Bạch Đình.”
Tiếng Mộ Dung Vu Quân cực kỳ dứt khoát. Anh ấn vào tay cô một cái gì đó. Chính là chiếc túi hương của chính anh, căn dặn thêm:
“Nhớ, em chưa từng gặp anh. Mau trở lại, tránh kẻ khác nghi ngờ.”
Mộ Dung Vu Quân vừa nói, vừa đẩy Dương Tịnh Hương đi ra ngoài. Dương Tịnh Hương muốn ôm anh một cái nhưng anh đã biến mất trong bóng đêm.