“Chủ nhân! Mộ Dung Vu Quân thoát rồi!”
Bên bìa rừng, một chiếc Bentley dừng lại, bên trong là hai cái bóng không rõ hình dung, cũng chẳng biết nam nữ, bên ngoài xe, một gã đi mô tô đội mũ bảo hiểm hàm trùm kín, tiến sát vào chiếc Bentley mà báo cáo.
“Không vội.” Tiếng nói khàn khàn cất lên. Lời này rõ ràng được bóp méo âm nhờ dụng cụ nên cũng chẳng thể nghe ra được là ai, già hay trẻ.
“Hôm nay cũng chỉ là thử một chút, ngày sau còn dài.” Tiếng nói trầm trầm nhưng vẫn rất bình thản.
Gã ngồi mô tô khẽ gật đầu, hắn đưa vào bên trong một cái túi nhỏ. Bàn tay đeo găng tay da cũng đưa ra, đón lấy cái túi rồi nhanh chóng cất vào trong áo.
“Đây là hàng mới, chúng gây ảo giác cực mạnh. Quan trọng hơn, có thể bị trúng độc thụ động được.”
“Tốt lắm. Nói với người trong xưởng làm sạch sẽ một chút, đừng để lại vết.”
“Tôi hiểu ạ.”
Chiếc xe Bentley rời đi. Trên bìa rừng trên cỏ chỉ còn lại dấu xe lờ mờ. Người trên xe mô tô không vội. Đối phương chờ cho chiếc Bentley khuất dạng rồi mới chậm rãi bước xuống. Bàn tay đeo găng chạm nhẹ xuống vết lốp xe vừa in trên nền, môi nhếch lên nở một nụ cười.
Khi đêm sương phủ đầy mặt đất, chiếc mô tô cũng rời đi. Bìa rừng lại trở lại tĩnh lặng như chưa từng xuất hiện bất cứ người lạ nào.
Đêm nay có rất nhiều người không ngủ nổi, trong đó có Dương Thanh Vân, cô ta mặc áo khoác rồi bước xuống dưới nhà.
“Muộn thế này rồi con còn định đi đâu vậy?”
Không ngờ Diệp Vân Du lại đang ngồi trong bóng tối, cầm tách trà uống chậm rãi.
“Mẹ, mẹ ngồi uống trà sao không bật điện lên, mẹ muốn dọa chết con à?”
“Có gì đâu, bật điện sợ ảnh hưởng giấc ngủ người khác. Còn con, muộn rồi còn định đi đâu?”
Dương Thanh Vân nhíu mày, thở dài ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Nhìn tách trà trên tay Diệp Vân Du có vẻ như đã nguội, áng chừng đối phương đã ngồi đây khá lâu rồi, Dương Thanh Vân liền hỏi:
“Mẹ và bố có chuyện gì à? Nửa đêm không ngủ ngồi uống trà ngoài này?”
Diệp Vân Du cười gượng, đôi mắt thoáng lay động rồi lại tỏ ra bình thản:
“Có gì đâu, chẳng qua là già cả rồi đâm ra khó ngủ ấy mà.”
Dương Thanh Vân không tin, thoáng qua mắt mẹ, cô ta nhận ra đối phương có tâm sự, chỉ là không nói. Dương Thanh Vân ngả người ra ghế liếc nhìn những tấm ảnh trong phòng.
“Mẹ, sao mẹ không gỡ cái ảnh Diệp Vân Hương và con nhỏ kia đi?”
Diệp Vân Du ngước mắt nhìn lên tấm ảnh gia đình, trong đó không có bà ta mà là Diệp Vân Hương chụp cùng với Dương Hoàng Kiên, còn có Dương Tịnh Hương lúc còn nhỏ nữa. Bức ảnh ấy vẫn chiếm một vị trí khá trung tâm trong phòng khách.
“Con không hiểu rồi. Bố con thích nhất là danh tiếng, mẹ càng tỏ ra hiền huệ, càng tỏ ra hiểu chuyện thì bố con càng đẹp mặt. Có như thế hôn nhân mới bền vững.”
Dương Thanh Vân có chút không hiểu được, tại sao mẹ mình lại chọn một cuộc sống như thế.
“Nhưng... dù gì bố cũng đã cưới mẹ, hôn nhân hợp pháp, mẹ đâu cần giữ hình bóng vợ cũ trong cái nhà này? Mẹ là bà chủ nhà họ Dương cơ mà?”
“Đừng nhìn cái được trước mắt mà không nghĩ đến cái lâu dài. Bà chủ thì sao? Con nghĩ mẹ thích thú khi phải trở thành một dì ghẻ, bước vào căn nhà này thay Vân Hương làm một người mẹ à? Có những chuyện của đời trước con không hiểu được đâu. Mẹ ở đây, hiện tại là một bà chủ thì một tấm ảnh tưởng niệm cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật ấy, mà bản thân nó còn nâng giá trị của mẹ lên, tội gì mẹ phải gỡ xuống?” Diệp Vân Du bình thản nói.
Dương Thanh Vân nhíu mày không hiểu nổi, cô ta xua tay không muốn đề cập quá nhiều vào câu chuyện và lối suy nghĩ của mẹ mình.
Diệp Vân Du là phụ nữ khôn khéo, bà ta cũng giỏi nhẫn nhịn. Xưa nay phụ nữ thờ được chữ “nhẫn” kèm một cái đầu thông minh luôn là người thành công nhất.
Diệp Vân Du đứng lên rót thêm nước nóng vào trà, quay sang phía con gái hỏi:
“Đừng có chỉ nói về mẹ, hôm nay con cũng có tâm sự gì đó?”
“Cũng không tính là tâm sự gì, con định ra bên ngoài hỏi chuyện về Dương Tịnh Hương thôi.”
“Dương Tịnh Hương? Có vấn đề gì thế?”
Chỉ chờ có thế, Dương Thanh Vân kích động tiến sát lại phía mẹ mình, đưa cái điện thoại ra rồi mở đúng bức ảnh mà Tô Thiên Cơ gửi cho.
“Mẹ, nay Dương Tịnh Hương đi họp lớp, chị ta dẫn theo gã trai này và giới thiệu đó là người yêu. Liệu có phải cô ta cắm sừng Mộ Dung Vu Quân rồi không?”
Diệp Vân Du không tin nổi, mạnh tay lấy cái điện thoại từ con gái rồi cũng chằm chằm nhìn vào bức ảnh mà Dương Tịnh Hương ở trong đó đang hôn người đàn ông lạ mặt.
“Chuyện này... Có phải ảnh ghép không con? Làm sao có thể? Mộ Dung Vu Quân đâu phải kẻ ngu chứ.”
“Con xác minh rồi, đây không phải ảnh ghép mà là ảnh thật một trăm phần trăm. Thực ra nói Mộ Dung Vu Quân không ngu cũng không hẳn đúng. Mẹ nhớ nhà họ Tống có một dạo trở mình nhanh chóng muốn thu mua linh kiện về với số tiền lớn không?”
“Đương nhiên nhớ. Mẹ và bố con còn thắc mắc trong thời gian ngắn như vậy sao Tống Tử Phong có thể xoay sở được số tiền mấy chục tỷ.”
Dương Thanh Vân bật dậy, đôi mắt sáng lên, bộ dạng háo hức kể cho mẹ.
“Lần đó là Dương Tịnh Hương đi bán vòng cổ mà Mộ Dung Vu Quân mua cho cô ta để đưa tiền cho Tống Tử Phong.”
“Cái gì?” Diệp Vân Du chấn động, bà ta không tin được lại có chuyện như thế này.
Trong mắt bà ta, dù Dương Tịnh Hương nhu nhược, nhưng không đến mức ngốc nghếch đến mức ấy.
“Chị ta lúc nào cũng tỏ ra bản thân thông minh, nhưng kỳ thực rất ngu ngốc, chúng ta qua mặt bao năm như thế chị ta cũng có biết đâu, chẳng qua mẹ cứ đánh giá chị ta quá lên mới không tin được rằng chị ta có thể làm chuyện lấy của người miền xuôi nuôi miền ngược dưới mũi Mộ Dung Vu Quân.’
“Vậy... chuyện này tên mặt sắt kia có biết không?”
“Con nghĩ là không đâu, nếu có thì hắn ta sớm đã đá bay Dương Tịnh Hương ra khỏi nhà rồi. Lại thêm chuyện này nữa... Mộ Dung Vu Quân ắt hẳn cạo đầu chị ta luôn ấy chứ đùa à?”
Diệp Vân Du bật cười thành tiếng, đôi mắt bừng sáng nhìn con gái mình:
“Dương Thanh Vân à, thời cơ đến rồi đó. Đúng là ông trời giúp con mà.”
Dương Thanh Vân nhướng mày, trong lòng cũng mừng vui ra mặt.
“Đúng thế. Hai chuyện này gộp lại đúng là chuyện tốt.”
“Nhưng cũng nên xác minh cho kỹ, làm việc kín kẽ thôi, đừng có lộ liễu quá để cho tên mặt sắt ấy thấy ý đồ của con mới là tài tình.”
“Gì chứ chuyện này con làm được. Năm xưa mẹ cũng thế không phải sao? Bản thân muốn gả qua nhà họ Dương mà vẫn tỏ ra ủy khuất vì phải thay chị vun vén đấy thôi? Chuyện này ông ngoại nói con nghe hết rồi.”
Dương Thanh Vân nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy ẩn ý, Diệp Vân Du cũng cười xuề xòa.
“Mệnh chúng ta không tốt, không chọn được người sinh ra chúng ta có địa vị thì bản thân cũng không thể chịu im hơi lặng tiếng như thế. Ván bài thắng hay thua nửa đầu chẳng ai dám nói gì cả. Mẹ tin con làm được.”