“Cục kim cương tính bằng kí lô.” Bên trên ghế lái xe, Bạch Đình nhịn không nổi bật cười thành tiếng. Vu Quân ngược lại chẳng lấy đó làm bận lòng, cưng chiều ôm lấy cô bạn gái nhỏ trong lòng.
Xe dừng trước một nhà hàng sang trọng. Vu Quân xuống xe trước, đưa tay mở cửa cho Tịnh Hương đi xuống. Không khí bên ngoài Tĩnh Thảo Viên đúng là khác lạ, ồn ào, náo nhiệt hơn nhưng nó lại không có áp lực mơ hồ giống như khi ở đó.
“Có cảm giác như quay về rồi.” Tịnh Hương khẽ nói.
Vu Quân dường như cũng nghe thấy cô nói. Dù sao, cô cũng thuộc về thế giới tự do này, không phải buộc mình ở trên một vị trí quá cao, dù có được Vu Quân bao bọc nhưng hung hiểm trùng trùng. Thực ra, nếu được chọn lựa, Vu Quân cũng chưa chắc đã mong muốn cuộc sống như hiện giờ.
“Chúng ta đi thôi.” Tịnh Hương nắm lấy khuỷu tay Vu Quân bước nhanh vào bên trong, có rất nhiều ánh mắt nhìn họ, bởi cả hai trông rất hút mắt.
“Đi cạnh Mộ Dung Vu Quân dù đeo mặt nạ hay không đeo mặt nạ cũng áp lực thật đấy.” Tịnh Hương khẽ nói bên tai.
“Tại sao?”
“Vì một bên giá trị nhan sắc quá cao, một bên giá trị quyền lực danh tiếng quá cao.”
“Người khác thì mong được thành tâm điểm, còn em dường như rất sợ nó.”
“Không hẳn sợ, mà là chỉ muốn một cuộc đời bình thường.”
Vu Quân nhún vai một cái, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng, lăn tăn.
Một cuộc đời bình thường vốn là thứ khó nhất mà đời này Vu Quân không thể có được. Thế giới của anh sống, một là bị vùi dập hai là phải ở trên đỉnh cao. Tịnh Hương nếu đã bước vào thế giới của anh, cô cũng sẽ chẳng thể có được một cuộc đời bình thường như cô mong đợi.
“Dương Tịnh Hương! Có phải là cậu không?” Một bóng dáng nhanh chóng đi đến, nhìn thấy Tịnh Hương thì không nén được vẻ ngạc nhiên.
“Đàm Chi Lâm?” Dương Tịnh Hương cũng nhận ra được cô bạn cùng lớp mình. Quan hệ hai người trước đây không tính là thân nhưng cũng thỉnh thoảng qua lại.
“Lâu quá mới gặp cậu.” Cô bạn tỏ rõ vẻ vui mừng. Đôi mắt quét một lượt hình dung Dương Tịnh Hương.
Trước mắt cô, Đàm Chi Lâm mặc một bộ đồ khá cởi mở, chiếc váy xẻ sâu thì cũng thôi đi, ngực cũng trễ nải, trang điểm cũng đậm nét, khác hẳn với ấn tượng của Dương Tịnh Hương về một cô bạn giản dị thời trước.
Ánh mắt Đàm Chi Lâm nhanh chóng đảo qua Mộ Dung Vu Quân ở bên cạnh Dương Tịnh Hương nhưng không nói gì. Cô ta kéo Tịnh Hương đi vào bên trong phòng tiệc.
“Cậu là lặn lâu nhất trong số bạn bè đó nhé, ít khi đi tụ tập. Từ khi ra trường đến giờ mới tới được mấy lần. Mà nè... anh chàng họ Tống kia cậu đá bay rồi à?” Đàm Chi Lâm ghé tai Dương Tịnh Hương thì thầm.
Dương Tịnh Hương ngại ngần một chút vì bản thân cô bạn niềm nở hơn thực chất quan hệ của cả hai, lại nhắc đến Tống Tử Phong. Theo phản xạ, cô liếc nhìn về phía Vu Quân, hy vọng anh không nghe thấy cái tên này mà làm mất nhã hứng đi chơi.
“À... có chút chuyện xảy ra.”
“Ôi trời, mình quên mất, tay họ Tống đã vào tù rồi. Trí nhớ mình dạo này chán lắm. Đừng bận tâm nhé.” Đàm Chi Lâm lấy làm khó xử, lời này nói khá lớn nên nếu như Vu Quân không nghe thấy cũng lạ.
Đúng lúc này mọi người nhìn ra bên ngoài, bàn tiệc khá đông người, toàn là nam thanh nữ tú cả. Vừa thấy bóng Tịnh Hương một vài tiếng ồ vang lên.
“Trời ạ, đại mỹ nhân của lớp hôm nay cũng xuất hiện sao?” Tiếng của một người đàn ông vang lên. Có vẻ như Vu Quân đi tụt lại phía sau Tịnh Hương nên anh ta không để ý đến.
“Tịnh Hương à, cậu mau sang đây ngồi cùng mình đi.” Một người bạn trai cùng lớp cũ lại lên tiếng, đưa tay toan kéo Tịnh Hương về chỗ mình.
May thay lúc đó, Tịnh Hương nhanh hơn đã né được, khiến anh chàng chụp hụt. Vu Quân phía sau, mặt nghệt ra như chú ngỗng nhỏ, bực bội mà không nói ra.
“Này. Tùng Tử, cậu đừng lung tung, Tịnh Hương người ta có bạn trai rồi.”
“Không phải Tống Tử Phong vào tù rồi sao?” Gã đàn ông kia vẫn nói, không chút kiêng kỵ gì, đôi mắt hau háu nhìn về phía Dương Tịnh Hương rất không đứng đắn.
Vu Quân đổi sắc, mặt nặng như chì. Dương Tịnh Hương thấy thế, quay người nắm lấy tay anh kéo lên song song với mình rồi lên tiếng:
“Chào mọi người. Đây là bạn trai mình, anh ấy là Quân Quân.”
Mộ Dung Vu Quân bước tới, nhẹ ôm Tịnh Hương vào lòng mình, đảo qua tất thảy một lượt, môi hơi cong lên:
“Xin chào.”
Dương Tịnh Hương như nín thở. Không biết có phải do cô biết anh là Mộ Dung Vu Quân, là người đứng đầu tập đoàn lớn nhất cả nước, quyền thế kinh người nên có cảm giác áp bức sợ hãi thay cho mấy người kia khi mà trước mặt họ là một khuôn mặt thư sinh vô hại.
“Tịnh Hương, bạn trai cô mắc chứng khó giao tiếp à?”
Một tiếng nói cạnh khóe cất lên. Tịnh Hương chết điếng. Người nói ra không ai khác là Trần Viễn Thụy, chính là công tử giàu có nhất trường Dương Tịnh Hương khi đó, tính cách ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì.
“Anh ấy là người hướng nội thôi.” Tịnh Hương lập tức chữa cháy, sợ rằng nếu đối phương còn tiếp tục nói mấy lời này thì ngày mai nhà họ Trần có khi lại bị tụt giá cổ phiếu cũng nên, hoặc không thì bản thân Trần Viễn Thụy cũng không thể lành lặn mà bước ra khỏi đây.
“Ồ.”
Dương Tịnh Hương cười trừ một tiếng nhìn lại bạn bè. Trước đây cô vô tư chẳng để ý gì, thỉnh thoảng cũng đi gặp gỡ bạn bè, nói vài câu chuyện phiếm chứ không biết rằng mỗi lời người khác nói cũng đều có ý sân si hơn thua nhau. Đột nhiên cô thấy nực cười.
“Tịnh Hương, cậu càng ngày càng đẹp đó. Cứ nghĩ chuyện Tống Tử Phong sẽ ảnh hưởng đến cậu cơ.” Trong số mấy cô bạn gái, có tiếng nói vang lên. Không khó để Dương Tịnh Hương nhận ra đó là cô bạn từng rất hâm mộ Tống Tử Phong tên là Tô Thiên Cư.
“Có thể đừng nhắc tới anh ta không? Mình đã có bạn trai, trước mặt bạn trai mới nhắc đến người cũ không hay lắm.” Tịnh Hương rất thẳng thắn, nhìn thẳng vào mắt Tô Thiên Cư mà nói.
Cô gái đó bị đối phương cất lời dằn mặt thì thoáng bối rối, nở một nụ cười trừ:
“Thật xin lỗi, tôi hơi vô ý nhưng... nói thật, cô đừng giận, nhìn cô đã có người mới tôi lại cảm thán thay cho Tử Phong. Không ngờ được bạn gái bao năm, còn là thanh mai trúc mã của nhau lại tham vàng bỏ ngãi, rời đi khi gia đình họ Tống đổ bể.”
Tô Thiên Cư vừa nói xong thì tất thảy đều chấn động và nín thinh. Ai cũng cảm thấy Tô Thiên Cư quá to gan, nói lời không nên nói.
“Một câu tham vàng bỏ ngãi kỳ thực tôi không gánh được.” Tịnh Hương vẫn bình thản lên tiếng. Đối với loại chuyện người ngoài cuộc thích phán xét thế này Dương Tịnh Hương cơ bản không quan tâm, cũng chẳng để vào mắt. Chẳng qua đã trót đến tham gia tiệc, không dưng vì mấy lời này lại bỏ về. Mà càng lúc đối phương thích cạnh khóe thế này, cô lại càng không muốn về.