Trở về từ nhà họ Dương, Dương Tịnh Hương vẫn không ngờ được những gì mà Mộ Dung Vu Quân vừa nói.
“Có gì muốn hỏi anh sao?” Dù không quay lại, nhưng dường như Vu Quân vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng của đối phương.
Dương Tịnh Hương nhíu mày lại, cô thật sự muốn hỏi vừa rồi anh có nghiêm túc không hay chỉ là muốn giúp cô ra oai với dương thanh vân mà thôi. Nhưng lời nói ra đến đầu môi lại không thốt nên lời.
“Sắp tới anh phải đi công tác một thời gian. Em có muốn đi cùng không?”
Đột nhiên Mộ Dung Vu Quân đặt ra câu hỏi.
“Đi công tác?”
“Đúng thế.”
“Thế thì đi cùng mà làm gì?” Dương Tịnh Hương có chút không hiểu nổi.
“Thì anh làm việc, em đi chơi, đến tối anh xong việc chúng ta có thể bồi đắp tình cảm.” Mộ Dung Vu Quân lưu manh nói.
Dương Tịnh Hương quay nhìn bộ mặt của đối phương, cô nhíu mày lại:
“Khuôn mặt sắt này của anh không thích hợp để nói ỡm ờ đâu.”
“Nhưng nó thích hợp để dụ dỗ con gái nhà lành.”
Ngay lập tức, lời nói vừa cất lên thì Vu Quân đã ấn Dương Tịnh Hương vào tường, hai mặt đối diện nhau. Hơi thở ẩm ướt và nóng ấm phả vào nhau. Dương Tịnh Hương nuốt khan xuống, ánh nhìn của đối phương quá đỗi dụ hoặc, cô thấy tim mình đập thình thịch.
Ai nói mặt sắt lạnh lùng chứ lúc này cô thật sự không tin nổi, Vu Quân mặt sắt đây là yêu ma quỷ quái tới bắt hồn con gái nhà người ta mới đúng.
“Sao rồi? Rõ ràng anh thấy tim em đập rất mạnh, còn nói không bị dụ dỗ nữa đi.” Mộ Dung Vu Quân ghì sát môi mỏng vào vành tai Dương Tịnh Hương mà thì thầm.
“Đồ chết tiệt. Anh có thể đừng bóc mẽ người khác không?” Dương Tịnh Hương xấu hổ đưa tay đấm thùm thụp vào ngực anh.
Trong tích tắc, bàn tay bị anh tóm lấy, chiếc lưỡi linh động bắt đầu nghịch ngợm ở vành tai cô. Chân tay Dương Tịnh Hương bủn rủn cả đi, toàn thân mềm nhũn.
Thực sự quá đỗi thu hút.
“Anh...”
“Đừng động. Nếu động anh sẽ ăn em sạch sẽ.” Tiếng Mộ Dung Vu Quân bá đạo cất lên bên tai. Dương Tịnh Hương chỉ biết bị động im lặng ở đó, má hồng lên, cơ thể run rẩy bởi vì những va chạm ướt át từ miệng anh truyền từ tai xuống vùng cổ.
“Cho dù em không động anh cũng sẽ ăn em sạch sẽ mà thôi.” Dương Tịnh Hương bất chợt lên tiếng nói, cô đẩy anh ra rồi chạy biến vào trong nhà tắm.
Đang tận hưởng cảm giác vui sướng từ những âu yếm gần gũi với Dương Tịnh Hương, đột nhiên, cô chạy mất, Vu Quân có phần hụt hẫng, nhưng cô lại nhanh hơn, biến mất nhanh chóng sau cánh cửa phòng tắm để lại cho Vu Quân tiếc nuối nhìn theo.
“Em đúng là một con chuột nhỏ. Nhưng em trốn được cả hôm nay không?” Ở bên ngoài, tiếng Vu Quân cất lên, thanh âm vừa cao, vừa lớn. Dương Tịnh Hương nhăn mặt lại. Cô chưa bao giờ ngờ được đối phương lại là con người như vậy, đối với chuyện tế nhị này cũng thể hiện tự nhiên như vậy trong khi trong nhà lúc nào cũng bao nhiêu là người.
“Thừa nhận đi, em đã thích anh rồi.” Ở bên ngoài, Vu Quân hét lên y như một đứa trẻ.
Dương Tịnh Hương đỏ cả mặt, nhìn mình trong gương, lại nghe tiếng anh gào thét bên ngoài, cô xấu hổ quá, mở cửa bước ra.
“Anh làm cái gì đấy? Có thôi đi không? Anh muốn mọi người thấy người đứng đầu nhà Mộ Dung y như một đứa con nít hay sao?” Dương Tịnh Hương giận dỗi nói, hai mày nhíu lại trách cứ.
“Thách ai đó dám bàn luận.”
Dương Tịnh Hương hoàn toàn bất lực trước việc giảng giải với Vu Quân để giúp anh duy trì hình tượng cao lãnh của mình.
“Nhưng mà em phải nói em thích anh đã.” Vu Quân vẫn dai như cao su bám Tịnh Hương không buông.
Trước mặt cô, một người đàn ông âu phục thẳng tắp, cao mét chín có lẻ, trên mặt còn đặc biệt có cái mặt nạ kim loại dọa người nhưng miệng lại đang chu ra nũng nịu đòi cô thể hiện tình cảm. Trong khoảnh khắc này cô có cảm giác như bản thân đang đối diện với gã tổng tài có tâm hồn thiếu nhi vậy. Nhưng, dù là thế, cô vẫn không ngăn được trái tim rung rinh trước anh.
“Ừ. Thì thích có được chưa?”
“Thích là thích, không thể nào có được chưa được.” Vu Quân chỉnh lại.
“Reng...” Đột ngột tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Bị cắt ngang, Vu Quân nhíu mày lại, tỏ vẻ khó chịu.
“Anh nghe điện thoại đi, biết đâu lại có chuyện quan trọng.”
“Kệ, không có gì quan trọng bằng em được.”
“Reng... Reng...” Tiếng chuông lại đổ liên hồi, liền sau đó là vạch đỏ hiện lên trên điện thoại của anh.
Dương Tịnh Hương cũng nhìn thấy, đáy mắt Vu Quân cũng biến đổi theo. Dường như đây là ký hiệu báo trường hợp khẩn cấp. Tịnh Hương chủ động rời khỏi vòng tay anh rồi nói:
“Mau nghe đi, em chờ bên ngoài.”
Nói xong Dương Tịnh Hương bước ra, lần này Mộ Dung Vu Quân cũng không giữ cô lại nữa.
Ở lại Tĩnh Thảo Viên một thời gian, Dương Tịnh Hương biết nhà Mộ Dung thực sự không phải là một gia tộc kinh doanh bình thường, thậm chí ẩn chứa rất nhiều chuyện làm ăn bí mật. Mặc dù Vu Quân khá cởi mở khi bàn chuyện với người khác trước mặt cô, nhưng Dương Tịnh Hương vẫn muốn để anh tự nhiên, cũng không muốn biết quá nhiều.
“Chuyện xảy ra lâu chưa?” Mộ Dung Vu Quân lạnh lùng hỏi, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng, đôi môi mím lại, rõ ràng thông tin vừa nhận được không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Vừa xảy ra thôi ạ. Nhưng chúng tôi không thể giải quyết được, cậu chủ mau thu xếp sang là tốt nhất.” Từ đầu dây bên kia tiếng nói truyền tới.
Mộ Dung Vu Quân hừ lạnh, đôi mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, thấy bóng Dương Tịnh Hương vừa bước qua, khoảnh khắc đó thật sự bình yên.
“Được, tôi sẽ đi.” Vu Quân nói, rồi anh cúp máy, tiến về phía cửa sổ để nhìn Tịnh Hương ngoài vườn cho rõ hơn.
Cơn gió bất chợt thổi qua khiến cây trong vườn xao xác. Tịnh Hương đưa tay giữ lại cột tóc, ngăn không cho nó bay, nhìn về phía chân mây, màu đen đang kéo đến.
Bình yên rất dễ giật mình, có thể trốn biệt đi chỉ vì một chiếc lá rụng.