Mộ Dung Vu Quân dừng lại, anh hướng mắt nhìn lên cô gái trước mặt anh. Nhận ra thái độ nghiêm túc của Dương Tịnh Hương, anh nhất thời bối rối.
“Tại sao lại là em? Xung quanh anh có biết bao nhiêu người...” Dương Tịnh Hương nhẹ nhàng nói, ánh mắt không hề rời đi.
Cô đã nhiều lần cay đắng tự hỏi thắc mắc này, khi mà cô bất đắc dĩ trở thành “người gán nợ” cho cha đẻ mình. Nỗi uất hận khi đó khiến cô căm ghét Vu Quân, không sao hiểu được một người đàn ông như anh, có thể tùy tiện vơ tay cũng có cả tá phụ nữ sẵn sàng phục vụ tại sao một mực đưa cô về.
Còn bây giờ, sau tất cả, cô không còn uất hận, ngược lại, cô đâm ra tò mò và tha thiết muốn biết, tại sao cô đối với anh lại quan trọng đến vậy. Tâm hồn Dương Tịnh Hương đủ nhạy cảm để nhận ra mọi cảm xúc anh dành cho cô là thật, không có chút giả dối nào.
“Em thật sự muốn biết?” Vu Quân cũng dịu dàng cất lời.
“Đúng thế.” Dương Tịnh Hương vẫn rất kiên định. Đôi mắt to tròn của cô long lanh nhìn anh.
Mộ Dung Vu Quân thu tay về, anh đưa nó vào trong túi áo. Nhưng khoảnh khắc này, Dương Tịnh Hương phát giác ra anh đang ngập ngừng. Mặc cho cô chờ đợi và nôn nóng, anh lại đưa tay trở lại cầm lấy bát súp mà nói:
“Hãy để ngày sau trả lời.”
Chỉ một lời nói ấy, Dương Tịnh Hương thở dài một cái, đầy thất vọng.
Vu Quân cắm cúi ăn, lảng tránh cái nhìn của cô, che giấu đi nội tâm cũng đang hỗn loạn của mình.
Dương Tịnh Hương cần một lý do cho thứ gọi là cảm xúc.
Nhưng cảm xúc làm gì có lý do?
Con thuyền vẫn bồng bềnh trôi trên hồ, không gian rơi vào yên tĩnh. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩa riêng. Họ vẫn có lăn tăn cho riêng mình.
Mà suy cho cùng, với bất kỳ một mối quan hệ nào, làm gì có cái gọi là trọn vẹn?
“Ọc... ọc...”
Đột nhiên, Dương Tịnh Hương cảm thấy sa sẩm mặt mày, buồn nôn đến mức không nhịn được.
Vu Quân vội vã đứng lên, khẩn trương hỏi:
“Em sao thế?”
“Hình như... say sóng.” Tịnh Hương đáp, cô ôm lấy ngực mình chạy ra chỗ mạn thuyền, tìm được một cái thùng đựng đá nôn thốc nôn tháo vào trong đó.
Tình huống xảy ra bất ngờ, Vu Quân đâm ra luống cuống. Anh lo lắng gọi điện:
“Bạch Đình, gọi bác sĩ.” Rồi anh nhanh chóng tiến tới ôm lấy Dương Tịnh Hương từ phía sau, bàn tay vuốt nhẹ lên vùng lưng cho cô.
“Tốc độ thuyền thả trôi theo dòng là năm ki lô mét trên giờ. Với tốc độ này có thể say sóng sao?” Vu Quân chậm rãi nói, ánh mắt đầy lo lắng, bất an, kèm hoang mang.
Dương Tịnh Hương thấy trong người mệt lả. Vừa mới khỏe mạnh đột nhiên lại rơi vào trạng thái này. Cô liền nói.
“Cho em xin cốc nước.”
Vu Quân nhanh chóng lấy nước đến, dịu dàng đưa cho cô, bàn tay vẫn ôm lấy người cô.
“Có khi nào em ngộ độc đồ ăn không?”
“Không.” Dương Tịnh Hương lập tức khẳng định. Cô níu lấy người Vu Quân, da cô chuyển tái xanh, rõ ràng là không khỏe. Vu Quân liền bế cô lên, ôm trong tay trở vèo trong khoang thuyền.
“Cố gắng được không? Để anh tăng tốc đưa thuyền vào bờ?”
“Được.”
Rất nhanh sau đó, Dương Tịnh Hương nằm trong khoang thuyền, còn Vu Quân nhanh chóng khởi động động cơ để đưa thuyền vào.
Tại bến thuyền, Bạch Đình cũng đã có mặt cùng với bác sĩ gia đình. Bạch Đình đã chu đáo kéo ông ta đi theo sát cả chuyến đi. Vu Quân bế bổng cô lên đưa thẳng vào trạm thuyền.
“Bác sĩ, cô ấy đang khỏe mạnh đột nhiên xây xẩm, nôn ói, cả người tái nhợt như ngộ độc vậy.” Vu Quân tóm tắt lại triệu chứng của Dương Tịnh Hương, ngắn gọn, chính xác đến từng chút một.
“Được, cậu để tôi xem xét.”
Vu Quân liền lùi lại, nhường chỗ cho bác sĩ làm việc. Anh lo lắng không yên. Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên dự cảm không lành.
Một lúc sau, bác sĩ cũng đã khám xong. Nhưng bác sĩ không vội nói ngay mà kéo Vu Quân đi ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy bác sĩ?”
“Cô ấy có thai. Nhưng... cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói cho hết. Trước đây cô ấy lại bị trúng độc và uống quá nhiều kháng sinh vào giai đoạn trước, bởi vậy cái thai... không hề có tim thai. Tức là nó đã chết lưu ở đó. Bây giờ buộc phải đưa vào bệnh viện làm thủ thuật đưa thai ra.”
Mộ Dung Vu Quân chết lặng. Khuôn mặt chuyển sang đen kịt, môi run rẩy. Anh bàng hoàng đến độ nhất thời không biết nói sao.
“Cậu nén bi thương. Hai người còn trẻ rồi sẽ có những đứa con khác.” Vị bác sĩ an ủi. Nhưng Mộ Dung Vu Quân cơ bản không nghe. Anh hướng mắt về phía căn phòng ở trạm tàu nơi Dương Tịnh Hương đang nằm đó, nuốt khan xuống.
“Cô ấy... sẽ ổn chứ?” Rất khó nhọc, Mộ Dung Vu Quân lên tiếng.
“Sẽ ổn thôi. Đây cũng là hiện tượng gặp phải ở khoảng 5% thai phụ. Chỉ cần sau đó ăn uống, tĩnh dưỡng nghỉ ngơi thật tốt cơ thể hồi phục hoàn toàn sẽ có thai lại.” Bác sĩ khẳng định.
Bạch Đình ở phía sau cũng nghe không sót một lời. Tâm tình anh cũng đau lòng theo ông chủ mình. Nhìn bóng lưng Vu Quân, đây là lần đầu tiên Bạch Đình thấy ông chủ đau lòng mà run lên, rõ ràng đang kiềm chế đến khổ sở. Với một người mắc bệnh rối loạn cảm xúc, thì việc có thể nén chặt được cảm xúc lại cũng đủ hiểu nỗi đau lớn thế nào.
“Chuyện này... phải nói với cô ấy thế nào?” Vu Quân thốt lên.
Đây cũng là lần đầu tiên anh bày tỏ lo lắng với người khác. Bạch Đình vừa thương vừa chua xót. Anh tiến lại an ủi.
“Cậu Vu Quân, cô Tịnh Hương rất mạnh mẽ. Chỉ cần cậu ở bên cạnh, cô ấy sẽ ổn thôi.”