“Mộ Dung Vu Quân! Sớm muộn gì sự nghiệp này cũng bị hủy trong tay cô ta.” Đột ngột Mộ Dung Lan gào lên, đôi mắt sáng quắc, bàn tay chỉ thẳng về phía cánh cửa nơi Dương Tịnh Hương vừa vặn đi tới.
Vu Quân cau mày lại, rất nhiều người ngồi trong từ đường cũng dõi mắt nhìn theo bàn tay Mộ Dung Lan.
“Xem ra... đến cái lưỡi cô cũng không muốn giữ lại?” Vu Quân lạnh lùng nói.
Mộ Dung Chính, Mộ Dung Đức, Mộ Dung Kiên, cả Mộ Dung Lan đều thoáng rùng mình bởi lời nói sắc lạnh của anh.
Tịnh Hương đột nhiên xuất hiện không đúng lúc, lại nghe lời định tội từ hai phía, cô nhẹ nhàng:
“Thật xin lỗi, là tôi vô ý đi qua không đúng lúc rồi.”
“Đúng lúc, vừa vặn tôi muốn giới thiệu em với mọi người.” Ngữ khí của Vu Quân thay đổi hẳn. Anh đứng thẳng dậy, nhanh chóng đi đến, anh đưa tay dắt Tịnh Hương bước vào bên trong.
“Các vị, đây là người phụ nữ của tôi. Cô ấy có vị trí tương đương với bà chủ của nơi này kể từ hôm nay.” Tiếng anh bình thản, nhưng nghiêm nghị.
Tất cả mọi người lần nữa kinh động, mà Mộ Dung Lan gần như mềm nhũn y như chỉ là một hình nộm bị rút cạn hơi thẫn thờ trên nền đất.
Tịnh Hương bất ngờ hơn tất thảy. Cô há hốc miệng nhìn sang Vu Quân, lại nhìn mọi người. Đôi gò má ửng hồng vì bất ngờ và xấu hổ.
“Chúc mừng cậu Vu Quân!” Mộ Dung Chính lên tiếng trước, liền sau đó những tiếng chúc tụng vang lên.
“Hôm nay chỉ là mời mọi người đến, việc trong họ buộc lòng phải công khai, không thích hợp để ra mắt Tịnh Hương, như thế sẽ thiệt thòi, hẹn mọi người ngày khác.”
Vu Quân nói một lời, ánh mắt thâm tình hướng về phía cô. Dù không nói ra nhưng trong lòng Tịnh Hương lúc này ngập tràn cảm giác ấm áp. Ngay cả trước đây, Tống Tử Phong cũng chưa một lần đàn ông như thế trước mặt cô.
Mọi người lục tục ra về, Vu Quân nói ít nhưng ý nhiều, phận sự của tất cả đã hết sau khi xử lý xong Mộ Dung Lan. Lúc này đây, chỉ còn lại ba người, Vu Quân muốn kéo Tịnh Hương lên lầu thì Mộ Dung Lan bất ngờ nói:
“Anh có muốn cắt lưỡi em thì em cũng phải nói. Anh vì cô ta tự ngược bản thân mỗi ngày, vết thương trên tay anh có bao nhiêu là bấy nhiêu lần...”
“Im!” Vu Quân gắt lên, nổi giận lôi đình. Bạch Đình sợ quá cũng vội vàng chạy tới khống chế Mộ Dung Lan. Cô ta không nói nổi nữa, đôi mắt oán hờn nhìn về Tịnh Hương.
Tịnh Hương ngây ra tại chỗ, bất ngờ cô quay người cầm lấy tay Vu Quân kéo ống tay áo lên. Trước mắt cô là những vết cứa chằng chịt, có vết đã liền sẹo, nhưng có vết vẫn đang băng kín.
“Anh...?” Tịnh Hương không sao hiểu nổi. Người đàn ông này tại sao lại vì cô mà mất khống chế? Tại sao cô lại có thể tác động lên cảm xúc của anh.
“Đừng bận tâm, đó chỉ là vết thương khi tôi tức giận.”
“Anh mắc hội chứng tự ngược bản thân sao?” Tịnh Hương liền lên tiếng.
Vu Quân nhất thời không biết đáp sao. Phía sau lớp mặt nạ, chân mày thoáng dao động. Cổ họng khô khốc, anh chỉ có thể nuốt khan xuống.
Dương Tịnh Hương ngược lại không hề rời mắt đi đâu, cô chăm chú nhìn anh, lòng cũng trở nên phức tạp hơn. Rồi, trong một khoảnh khắc không ngờ, cô chủ động tiến tới, bàn tay đưa ra kéo lấy cổ đối phương, chân cô kiễng lên, đôi môi bỏng rát chạm vào môi anh.
“Em...” Vu Quân chỉ kịp kêu một tiếng, toàn thân như bị điểm huyệt. Điều bất ngờ xảy đến y như món quà mà thượng đế mang lại, nhất thời anh trở nên bị động. Nếu như có lúc nào đó anh thấy yếu đuối, mất đi lý trí thì chỉ có thể là lúc này mà thôi.
Tịnh Hương hôn một hồi cuối cùng chủ động buông anh ra, Vu Quân nhìn cô đầy tiếc nuối.
“Em...” Vu Quân cho đến lúc này vẫn không thể nói lên lời.
“Em muốn đi du lịch.” Tịnh Hương đề nghị bất ngờ.
“Được. Nếu em muốn.” Vu Quân đáp nhanh, khóe môi ẩn hiện nụ cười, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ linh động của đối phương. Nếu như trước đây, anh có thể nhìn thấu nó, thì bây giờ lại trở nên huyền bí và thu hút lạ kỳ ẩn sâu trong sự long lanh, ngây thơ trên đôi mắt. Anh phải thừa nhận, so với trước đây, Tịnh Hương càng hấp dẫn y như chất gây nghiện đối với anh hơn.
“Vậy, quyết định thế nhé. Em sẽ tìm hiểu và lựa chọn địa điểm.” Xưng hô của Tịnh Hương cũng đã thay đổi. Điều này Vu Quân ngay lập tức phát giác, trong lòng cực kỳ hạnh phúc.
“Ừ. Bây giờ có muốn ăn gì không?”
Tịnh Hương liếc đồng hồ, mới qua giờ ăn sáng chừng hai giờ đồng hồ, từ đây đến giờ cơm trưa cũng còn khoảng gần hai tiếng nữa, cô không nhịn được bật cười.
“Anh hết chuyện để nói rồi à?”
Lần đầu tiên từ khi tới Tĩnh Thảo Viên, đây là lần đầu Tịnh Hương nhìn thấy Vu Quân lúng túng. Sau lớp mặt nạ ấy, khuôn mặt anh cũng đỏ lên. Cô thầm vui vẻ trong lòng.
“Haha.” Tiếng cười thoải mái cất lên. Vu Quân cũng chẳng tìm được lời nói nào thích hợp hơn cho lúc này.
Trước mặt Tịnh Hương, người đàn ông lãnh khốc sau lớp mặt nạ, rốt cuộc là người thế nào? Tịnh Hương thực sự muốn khám phá.
Xảy ra rất nhiều chuyện, cho đến bây giờ thì cô dám chắc, ngoại trừ việc anh muốn giữ Tịnh Hương lại, khống chế cô làm người của mình thì anh luôn ưu tiên an toàn và bảo vệ cô mọi lúc.
Ít nhất cũng sẽ không dùng cô để phục vụ lợi ích bản thân mình như Tống Tử Phong từng làm.
Tịnh Hương cực kỳ cảm kích anh.