Vu Quân vội vàng đỡ lấy Tịnh Hương, anh bế bổng cô lên, tức tốc đưa cô trở lại biệt thự.
“Mau gọi bác sĩ!” Tiếng Vu Quân vang lên đầy lo lắng.
Mộ Dung Lan mặt xám như tro tàn ở một góc. Tất cả mọi chuyện ở Pub Lux cô ta đều chứng kiến. Bởi vậy, lúc này cô ta đang lo cho chính mình. Lại thấy Tịnh Hương trên tay Vu Quân còn anh thì kích động không thôi, lòng cô ta càng thêm bấn loạn.
Rất nhanh, bác sĩ đã tới. Tịnh Hương nằm ở trên giường, khuôn mặt xám tro, hốc mắt vẫn nhìn thấy vệt nước đọng lại.
“Cô ấy bị kích động quá nên ngất đi, tôi sẽ tiêm cho cô ấy một liều an thần.” Bác sĩ lên tiếng nói.
Vu Quân từ đầu đến cuối không rời đi, anh cầm tay Tịnh Hương không rời.
“Em nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nhất định không được xảy ra chuyện gì.” Tiếng anh nói như ra lệnh, nhưng ai cũng có thể nghe ra được anh đau lòng đến nhường nào. Khoảnh khắc này dường như ai cũng nhận ra, nguồn sống của Vu Quân chính là Tịnh Hương.
...
Nhiều ngày sau, Dương Tịnh Hương vẫn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài. Nếu như lần trước cô trách chính mình phản bội lại tình cảm nhiều năm với Tống Tử Phong thì bây giờ cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Tịnh Hương. Mau ăn chút gì đi.” Từ bên ngoài, Vu Quân mang đồ ăn đến, toàn là những món cô thích.
Nhưng đối diện với anh, cô chẳng buồn, chẳng vui, chỉ thẫn thờ nằm đó.
Vu Quân thở dài, ân cần ngồi xuống bên cạnh. Nhưng cô lại coi anh như người vô hình, hoàn toàn không bày tỏ bất cứ chút xúc cảm nào, cứ y như chính bản thân cô đã chết rồi, thứ ở lại dương gian là cái vỏ ngoài.
“Nào, ngoan, ăn chút gì đi. Lòng khó chịu thế nào cũng phải ăn.”
Tiếng Vu Quân dịu dàng đến không ngờ. Không ai có thể tưởng tượng được một người bình thường như sứ giả của địa ngục lúc này lại ôn nhu đến thế. Anh xúc một miếng canh ấm đưa lên miệng Tịnh Hương.
“Nào.”
“Huhu... Tại sao chứ?” Đột nhiên Tịnh Hương khóc rống lên. Dường như mọi uất ức trong lòng lúc này được thể tuôn ra.
Tịnh Hương quay người lại, cô chủ động kéo Vu Quân vào rồi ôm lấy anh, cả người nép vào trong anh. Tiếng khóc nghẹn ngào và nước mắt nóng hổi ướt đầm ngực áo.
“Tôi đã yêu anh ấy. Tôi đã yêu anh ấy mười mấy năm.”
Vu Quân thấy cô đau lòng tột độ, bản thân anh còn đau hơn cô gấp ngàn lần. Bàn tay anh cuộn lại, gân xanh nổi lên, rõ ràng đang kìm chế chính mình. Tịnh Hương hận Tống Tử Phong, còn anh thì muốn băm vằm hắn ra hàng trăm mảnh.
“Nếu khóc làm cho em thấy đỡ hơn thì cứ khóc đi.” Vu Quân an ủi.
Cô ôm lấy người anh, lần đầu cô chủ động tiếp xúc cơ thể với anh, nhưng Vu Quân chẳng thấy vui, ngược lại lòng rất khó chịu.
“Tại sao lại như vậy? Tại sao anh ấy lại biến thành con người như vậy? Hay là do tôi chưa bao giờ nhìn thấu con người Tử Phong?” Tịnh Hương tiếp tục hỏi. Vu Quân biết cô không cần bất cứ một lời đáp nào. Bản thân anh cũng cảm thấy lúc này nói về sự đểu cáng của Tử Phong chỉ khiến anh biến thành kẻ tiểu nhân cơ hội mà thôi.
Tịnh Hương khóc lóc hồi lâu rồi cũng nín, cô tỏ ý muốn ở một mình vì vậy Vu Quân rời đi.
“Cậu chủ! Cô ấy ổn chứ?” Bạch Đình lo lắng không kém gì Vu Quân nên đã chờ sẵn ở cửa.
Thấy đối phương, ánh mắt của Vu Quân lại thêm giận dữ:
“Tới thư phòng tôi.”
Với kinh nghiệm ở bên cạnh Vu Quân nhiều năm, Bạch Đình có dự cảm không lành. Đến khi đi tới thư phòng, cánh cửa vừa đóng lại thì một tiếng “Rầm” lớn vang lên.
“Cậu chủ!”
“Cậu đã biết lỗi của mình chưa?” Mộ Dung Vu Quân gào lên.
Bạch Đình run rẩy cúi gằm mặt.
“Xin lỗi cậu chủ. Tôi biết, lần sau tôi không kích động như thế nữa...”
“Lần sau làm cái gì cũng phải nghĩ thật kỹ, không gì tuyệt vọng bằng việc người mình yêu thương phản bội mình hiểu không?” Vu Quân tiếp tục tức giận. Sâu trong lòng anh là vì quá lo lắng cho Tịnh Hương,
“Tôi biết, tôi sẽ không sai lầm như thế nữa.” Bạch Đình cũng nhận ra chính mình lạm quyền, tự quyết định trong vụ xử lý Tống Tử Phong. Anh theo Vu Quân nhiều năm, trong trường hợp này, Vu Quân sẽ chỉ muốn cứu Tịnh Hương ra, coi đó như một tai nạn, còn bản thân sẽ âm thầm xử lý Tử Phong, như vậy thì Tịnh Hương sẽ không đau lòng đến mức này.
Chỉ là một người vệ sĩ trung thành như Bạch Đình không thể cứ nhìn cậu chủ mình chịu thiệt, làm một người tốt trong âm thầm, không ai thấu.
“Biết là tốt. Tôi cảnh cáo cậu hãy biết điểm dừng.” Vu Quân liếc mắt nói.
Lúc bấy giờ anh mới kéo tay áo của mình lên, để lộ bàn tay chằng chịt các vết cứa. Bạch Đình giật mình:
“Cậu chủ... Cậu lại tự làm đau mình sao?”
“Đừng nói ra ngoài, cũng đừng nói với Tịnh Hương.” Ngay lập tức Vu Quân đe nẹt. Bạch Đình nhìn chủ nhân mà đau lòng thay anh, cảm giác không cam tâm lại hiển hiện.
“Cậu chủ! Tôi sẽ tìm bác sĩ Triệu tới.”
“Khỏi. Cậu ta không giúp được gì đâu.”
“Nhưng...”
“Không nhưng gì cả. Hãy nhớ lấy lời tôi.” Vu Quân chốt lại. Trong góc phòng, anh lặng lẽ tự mình xử lý tất thảy vết cứa, đó chính là thương tích của những lần anh không điều chỉnh được cảm xúc của mình, nhưng nó chẳng là gì so với thương tích trong lòng anh.
“Bạch Đình, điều tra Mộ Dung Lan.” Bất ngờ, tiếng anh cất lên. Thanh âm lạnh lẽo, cay độc.