Trong lúc này ánh mắt Vu Quân nhìn Tịnh Hương với một sự lạc quan. Một chút thay đổi từ thái độ của anh cũng khiến cho anh thấy vui vẻ. Anh nói:
“Vậy thì vào phòng sách nói chuyện.” Vừa nói anh vừa tiến tới đi song song cùng Tịnh Hương. Bóng dáng hai người in trên hành lang trông cực kỳ đẹp đôi.
“Em có chuyện gì?”
Cánh cửa phòng đóng lại, Tịnh Hương hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình không bộc lộ quá nhiều cảm xúc mà nói:
“Tôi đã nghĩ thông suốt. Nhìn mình trong gương... tôi cũng thấy mình đã chẳng còn là mình nữa. Bản thân dường như đã là kiểu người mà tôi vốn từng căm ghét. Vậy nên... từ hôm nay tôi sẽ thay đổi thái độ của mình.”
Vu Quân lập tức nhướng mày lên. Anh quá đỗi bất ngờ. Nhưng niềm nghi ngại vẫn chôn sâu trong lòng anh.
“Được. Vậy tôi phải làm gì?” Mất một lúc Vu Quân cũng nói. Đối diện với mối quan hệ biến chuyển đột ngột, một người bá đạo như Vu Quân nhất thời cũng đâm bối rối.
“Tôi cần quyền tự do cơ bản. Có thể đi làm chủ động tài chính của chính mình, gặp gỡ bạn bè ngoài kia. Đương nhiên, tôi hiểu là mọi việc vẫn thuộc giám sát của anh. Nhưng... anh biết đấy, nếu tôi cứ ở đây... khó tránh buồn chán, mà như thế không tốt cho mối quan hệ của chúng ta.”
Tịnh Hương nhìn thẳng vào khuôn mặt đang rất chăm chú và nghiêm túc của Vu Quân thận trọng nói. Xem ra cô đã suy nghĩ rất lâu.
“Làm việc? Chuyện này thì không cần. Trong ngăn kéo của em là tất cả thẻ tài khoản của tôi. Em cứ dùng, không có giới hạn nào hết. Nếu muốn ra ngoài tôi có thể đưa em đi, hoặc là Bạch Đình... Không phải tôi muốn giữ em trong Tĩnh Thảo Viên này, chỉ là tôi có quá nhiều kẻ thù, còn em thì quá ngang bướng.”
“Anh chắc sẽ để tôi dùng tiền của anh chứ? Tôi có thể khiến anh tán gia bại sản chỉ với một lần quẹt thẻ đó.” Tịnh Hương cất tiếng nói.
Vu Quân vừa nghe cô nói, không nhịn được bật cười:
“Đàn ông trong nhà lao động không phải để phụ nữ dùng hay sao?”
Tịnh Hương cũng bật cười. Lần này, cô cười vì bản thân đã đàm phán thành công, cũng cười vì đúng như Bạch Đình nói, đối với cô Vu Quân không quá khó dỗ. Cô tự trách, nếu ngay từ đầu cô chọn cách mềm mỏng, bản thân cũng chẳng đến mức thương tích đầy mình như thế này.
Màn đêm xuống bao phủ căn biệt thự trên đồi Tĩnh Thảo Viên. Vu Quân đốt thuốc bên ngoài ban công, khói bay lãng đãng lan trong không gian. Anh đưa đôi mắt trầm tư hướng lên bầu trời đầy sao, bàn tay còn lại nắm lấy một túi hương rất cũ.
“Cậu chủ! Tôi đã tìm hiểu theo lệnh, Tống Tử Phong đang đầu tư mua linh kiện điện tử, nhưng hắn không xoay được vốn.”
Bạch Đình từ phía sau cúi người thông báo.
Vu Quân di di tẩu thuốc xuống dưới gạt tàn, anh không nói gì, chỉ phẩy tay bảo Bạch Đình rời đi, môi mỏng hơi nhếch lên:
“Quả nhiên em là vì hắn.”
Lời anh nói với chính mình, nghe thật chua chát. Anh tần ngần nhìn chiếc túi hương liệu trên tay rồi đưa lên mũi hít hà.
“Hương của cỏ dại lúc nào cũng thơm, sức sống cũng mãnh liệt, bướng bỉnh, cứng đầu... giống như em vậy!”
Một thời gian sau, vết thương trên mặt đã lành lại, Tịnh Hương đòi bằng được đi ra ngoài mua sắm, để đạt mục đích, cô dậy từ rất sớm, chủ động nấu ăn sáng cho Vu Quân, nịnh nọt anh hết lời.
Vu Quân đương nhiên đồng ý. Vì bận rộn nên anh để Mộ Dung Lan đưa cô đi.
Khi tới trung tâm thương mại, cô nói với Mộ Dung Lan:
“Tôi muốn mua một sợi dây chuyền kim cương để tặng cho một người bạn.” Vừa nói, cô vừa đi thẳng tới quầy bán trang sức cao cấp.
Dương Tịnh Hương đi một vòng, chọn nguyên một sợi dây chuyền đắt nhất ở đó rồi không thèm trả giá mang thẻ tới quẹt:
“Thanh toán cho tôi.”
Vừa thấy bộ dạng khí thế của cô, nhân viên bán hàng liền hết hồn. Cô nhân viên không nhịn được lắp bắp:
“Cô ơi! Sợi dây chuyền này có giá năm mươi tỷ, cô có chắc muốn mua không ạ?”
“Đương nhiên!” Tịnh Hương không mất đến một giây đã lên tiếng.
Mộ Dung Lan bên cạnh cũng chẳng có ý định ngăn cản. Chút tiền này đối với nhà Mộ Dung mà nói chỉ là cái móng tay. Mà hành động này của Tịnh Hương chính là điều mà cô ta mong chờ.
“Vậy... cô chờ một chút ạ.” Cô nhân viên còn chưa hoàn hồn được, vội vã gọi người tới khẩn trương chốt đơn. Làm sao mà nghĩ nổi trong đời lại có thể một lần có thần tài tới gõ cửa nhà mình. Cô nhân viên vui đến mức miệng cười ngoác cả ra.
Thanh toán xong, Tịnh Hương cầm lấy hộp dây chuyền, bình thản rời đi, cô còn mua thêm mấy thứ đồ lặt vặt nữa rồi nhìn quanh như tìm người sau đó nói:
“Tôi muốn uống trà sữa. Tôi sẽ tự vào mua.”
“Vâng! Cô cứ đi đi.” Mộ Dung Lan mở đường. Đương nhiên cô ta biết tiếp theo Tịnh Hương định làm gì.
Trong quán trà sữa, Tống Tử Phong đã chờ từ lúc nào. Tịnh Hương vội vã đi đến, thấy đối phương liền kích động:
“Anh Tử Phong! Đây, em không thể chuyển tiền mặt, anh dùng thứ này đi bán lại, giá trị là năm mươi tỷ.”
Tống Tử Phong kinh ngạc vô cùng, không ngờ Tịnh Hương thực sự có năng lực lấy được tiền từ Vu Quân. Cố giấu đi cảm giác đắc thắng, Tử Phong nói:
“Em đừng làm thế. Tử Phong này có đi ăn mày cũng không thể dùng tiền của em.”
Tịnh Hương run run, cô thương người đàn ông trước mặt này. Cả hai đã lớn lên cùng nhau, cô nguyện trao thân gửi phận một đời cho Tống Tử Phong. Cho đến lúc này, thâm tâm cô vẫn luôn dày vò vì chính mình đã phá vỡ hôn ước, phụ lại Tử Phong, còn khiến nhà họ Tống lao đao bên bờ vực phá sản.
“Em phải đi đây. Anh đừng nghĩ gì cả. Là em nợ anh.” Tịnh Hương vội vã nói. Cô không dám kéo dài thời gian gặp gỡ này. Cô nhanh chóng rời đi.
Lúc này, ở văn phòng tập đoàn Mộ Dung thị, Vu Quân nghe tiếng tin nhắn từ ngân hàng báo trừ phí. Môi mỏng hơi cong lên. Ánh mắt buồn vui trộn lẫn.