Editor: Khoai Tây Nhảy Múa || Beta: Lục
Cạch một tiếng, cửa phòng đã bị khóa lại.
Tay của Thương Am còn đang giơ giữa không trung, động tác chìa tay ra trước cửa vẫn để yên không động đậy, sững sờ lơ lửng ở nơi đó.
Cánh cửa này do chính hắn cố ý chọn lựa và lắp đặt.
Tính năng phòng trộm rất tốt, cho dù là từ bên trong hay từ bên ngoài đều rất khó cạy được khóa.
Lúc trước khi hắn mua sắm và lắp đặt cánh cửa này, hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra tình huống như hôm nay.
Không biết từ lúc nào, đoạn hình ảnh của khoảng thời gian trước đây, hình ảnh mà vẻ mặt vui mừng phấn khởi của Du Dữu trong những ngày vừa được lắp cửa chống trộm lại hiện lên trong đầu Thương Am.
Thương Am im lặng, quay đầu nhìn về Du Dữu đang đứng bên cạnh, trong ánh mắt hắn mang theo vẻ hoài nghi, cả nét khó hiểu đều hiện rõ trên gương mặt.
Hai giây trôi qua tưởng chừng đã một thế kỷ.
Chạy giữa dòng thế kỉ dài dằng dặc này, tế bào não của Du Dữu nhanh chóng truyền tín hiệu, trong giây phút đó cậu căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng ươn ướt mồ hôi.
“Ôi chao.” Cơ mặt Du Dữu cứng ngắc, cố cười gượng gạo: “Sao lại khóa rồi nhỉ? Em còn tưởng vặn theo hướng này là mở khóa chứ!”
Đù má.
Mình quả là nhanh trí!
Đúng, trả lời như vậy là khớp rồi!
Thương Am: “Thật sao?”
Du Dữu: “Ha ha, ha ha… Cũng tại em chưa từng dùng cửa loại này bao giờ. Chú, chú giận hả?”
Thương Am: “… Không có.”
Du Dữu: “Em biết chú tốt nhất mà!”
Thành công xoay sở được mấy phút để thở dốc, Du Dữu tranh thủ thả lỏng trái tim, sau đó được nước nói tiếp: “Dù sao cũng đã khóa rồi, hay là chúng ta lên vườn hoa trong nhà kính trên sân thượng phơi nắng đi? Không biết vào mùa thu hoa ở đó có nở không ha?”
Thương Am cúi đầu, bóp gương mặt thịt của cậu, giận đến mức bật cười.
Thối nhi cầu kì thứ (*), Du Dữu có thể chủ động mời hắn cùng lên sân thượng phơi nắng cũng coi là có tiến bộ… rồi nhỉ.
Thối nhi cầu kì thứ: không thể có được thứ tốt nhất thì hạ yêu cầu xuống, miễn lấy được thứ tốt là vừa lòng rồi.
Mười phút sau.
Du Dữu co chân bó gói, núp ở dưới bóng dù che nắng.
Từ lúc thời tiết trở lạnh, số lượng côn trùng ở bên ngoài cũng giảm dần nên lần này hai người ngồi lộ thiên ở bên ngoài nhà kính trồng hoa.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua khiến dù che nắng hơi lắc lưu, một tia nắng sáng chói xuyên qua dù, chiếu lên trên bàn chân trần của Du Dữu.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua rồi nhanh như chớp rụt chân lại.
Ghê quá, kết giới không chắc chắn chút nào!
Thương Am đang đứng dưới ánh mặt trời ở bên cạnh nhìn thấy động tác nhỏ của Du Dữu thì hơi quay đầu sang chỗ khác, nhịn xuống ý cười trên miệng.
Em ấy là nấm à?
Hắn vươn tay về phía Du Dữu: “Qua đây đi.”
Du Dữu chớp chớp mắt nhìn Thương Am, rồi lắc đầu: “Ở đây cũng có nắng mà!”
Thương Am hết cách với cậu: “Đã có dù che hết rồi.”
“Không có!” Du Dữu phản bác một cách nghiêm túc, còn nói có sách mách có chứng: “Ở đây chỗ nào cũng bị chá nắng! Cho nên ở đâu cũng vậy thôi!”
Chỉ là chá nắng mà cũng nói cho được.
Không còn cách nào khác, chỉ còn một cách đó thôi.
Thương Am thở dài, sau đó từ góc chết của tầm mắt, lấy ra một cái lò nướng bỏ túi.
Tiếp theo là một túi marshmallow lớn.
Mấy cái que.
Bắt đầu nướng kẹo marshmallow.
Ánh mắt Du Dữu bay sang.
Thương Am ngồi xuống cạnh lò nướng, vẫy tay với cậu.
Vẻ mặt của Du Dữu vừa tủi thân vừa vô tội, há miệng, lộ ra cái lưỡi nhọn màu hồng nhạt: “A —— ”
Thèm, muốn được đút.
Trong quá khứ, cậu hiếm khi chủ động làm nũng để Thương Am đút cho mình. Dù sao chuyện liên quan đến ăn uống thì rất dễ làm cậu trở nên nóng nảy, tay của người khác làm sao cũng không dễ dùng bằng tay mình. Hơn nữa trong lúc hai người đang ở bên nhau thì việc chủ động để hắn đút ăn còn là một cách ám chỉ rất tình thú.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
2. Chim Trong Lồng
3. Phụ Gia Di Sản
4. Anti-Fan Số Một
=====================================
Cho nên vào mấy lần cậu chủ động bảo hắn đút ăn, Thương Am chưa hề từ chối lần nào.
Thương Am hít sâu một hơi.
Hỏng rồi, hắn lung lay.
Du Dữu thừa thắng xông lên, ngọt ngào mở miệng: “Xin chú đó —— ”
Thương Am hơi ngập ngừng nửa giấy, cuối cùng vẫn cầm lấy một xâu kẹo marshmallow đã được nướng với bề mặt giòn giòn, tuân lệnh đưa tới chỗ Du Dữu.
Cao thủ so chiêu, giết nhau trong âm thầm là như thế.
Trong lúc nói cười, lá chắn đã tan thành mây khói.
Bên trong nụ cười của Du Dữu còn pha thêm chút vui sướng không dễ thấy do vừa giành được thắng lợi.
Thương Am đứng vững trước mặt cậu: “Muốn ăn?”
Du Dữu ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm ừm!”
Thương Am cười cười, cầm marshmallow đã nướng lên thổi thổi, lại lấy miệng mình đụng vào một cái, xác nhận không quá nóng.
Sau đó hắn dùng đũa gắp que nướng nằm trên cùng đưa tới bên miệng Du Dữu.
Ánh mắt Du Dữu sáng lên, rướn cổ tới cắn. Vào lúc cậu sắp ăn được thì cái que hơi chuyển động, chớp mắt cách cậu xa thêm mấy centimet.
Du Dữu không để ý, vẫn tiếp tục với tới cắn lấy marshmallow rồi lại không cắn được.
Một lần, hai lần, ba lần.
Đến lần thứ ba, Du Dữu đã đuổi theo marshmallow tới mức toàn bộ cơ thể đều ngã về phía trước.
Bỗng nhiên, một tia nắng chiếu lên đỉnh đầu, rọi sáng những lọn tóc đang xõa tung của cậu.
Ấy? Du Dữu nhanh chóng nhận ra, theo phản xạ có điều kiện mà rụt trở về.
Hình như… Cũng không nóng lắm?
Không đúng, là chú cố ý!!
Thương Am buồn cười. Trước ánh mắt kinh ngạc và lên án của Du Dữu, hắn nhanh chóng đút marshmallow vào miệng cậu, ngăn chặn hết những lời nói sống động sắp thốt ra từ bên trong.
Du Dữu nghiến răng nghiến lợi ăn hết marshmallow, sau đó lùi vào trong kết giới.
Quá xảo quyệt!
Tại sao một người trưởng thành như chú lại có thể làm ra chuyện này được chứ!!!
Cao thủ so chiêu.
Người cười đến cuối cùng mới là người thắng lợi chung cuộc.
Nhìn thấy Du Dữu vẫn còn đang tức giận, Thương Am đoán rằng cậu sẽ không dễ dàng trúng kế lần nữa, bèn nâng một xâu lên, lung lay nó trong không trung rồi đưa đến trước miệng mình, cắn vào xâu marshmallow nướng thứ hai.
Bởi vì là tự mình cầm ăn chứ không phải là người khác đút, Thương Am không nuốt trọn trong một lần, mà chỉ cắn một cái, sau đó kéo ra để lộ phần mềm mại đang dãn thành sợi bên trong rồi mới ăn hết phần còn lại.
Dư Dữu – người đã chuẩn bị tinh thần để bị trêu chọc tiếp: …!!!
Không phải chú không thích ăn marshmallow sao!
Vẫn còn rất nhiều marshmallow để ăn với đầy đủ các loại hương vị, có loại đã nướng hoặc loại chưa nướng.
Một lúc lâu sau, vẫn không ai giành được lợi thế hơn ai.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì mỗi lần Du Dữu sắp tức giận thì Thương Am lại đút marshmallow đến vào miệng cậu, dỗ dành.
Vô cùng cưng chiều, không hề giữ lại một chút nguyên tắc nào.
Đợi đến khi xử lý hết phân nữa số xâu marshmallow nướng, trái tim Du Dữu rốt cuộc cũng dịu lại. Cậu nhìn Thương Am đang chạy tới chạy lui giữa chỗ của mình và lò nướng, cảm thấy thật ra chú rất vất vả.
Bên cạnh chột dạ còn có càng nhiều đau lòng.
Quảng đường đi đi về về cộng lại đã là hai mươi mét, chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt. Đằng này nếu tính hết thì chú đã đi tận mấy trăm mét!
Đúng là rất rất xa luôn đó.
Thế là vào lần tiếp theo, Du Dữu nhích nhích mông, giãy dụa, do dự rồi cậu…
Bắt đầu cố gắng di chuyển dù che nắng.
Vật cố định bên dưới của dù che nắng là một khối xi măng hình dạng chỉnh tề, rất có cảm giác nghệ thuật.
Mặc dù rất thời trang, mặc dù rất xinh đẹp, nhưng vẫn là xi măng, rất nặng.
Thương Am vừa nhìn cậu một cái, suýt nữa ném luôn marshmallow trong tay, hắn vội vàng đi qua vịn cậu lại, không cho động đậy.
“Nặng như vậy, không cần dời.”
“Nhưng mà em muốn ở gần chú hơn một chút á.”
“Ngốc, nếu muốn gần chú hơn một chút thì cứ đi qua là được rồi mà?”
Ôi, tấn công chí mạng.
Trái tim của người lương thiện.
Du Dữu ôm ngực, cảm nhận cảm giác của sự thất bại.
Thế là, cuối cùng Du Dữu cũng đi ra khỏi kết giới, đi một cách chủ động.
Thương Am nở nụ cười vui mừng, sờ đầu Du Dữu.
Sức mạnh của tình yêu đúng thật vĩ đại.
Một giây sau, Du Dữu ngẩng cười, cười he he, cầm lấy marshmallow đã nướng xong, quay đầu chạy về bóng dù.
Lúc này, người chạy tới chạy lui giữa chỗ lò nướng và dù che nắng từ Thương Am đã biến thành Du Dữu.