Editor: Hàn Phong
Yêu linh linh không để ý đến ánh mắt chất vấn của Du Dữu.
Bấy giờ nó mới nhớ mình là một AI, không hiểu ánh mắt của người khác là bình thường.
Bên kia thì Thương Am để đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của 100.
“Chứng minh thế nào?”
“Tôi có một luận chứng file pdf dài ba mươi lăm trang, còn có một chuyện rõ rành rành.”
“Nói.”
“Ngài có nhớ Tô thiếu gia bên hồ Đại Minh không?”
Du Dữu bỗng nghiêng đầu “Cái gì?!”
Có biến!
Thương Am mặt không thay đổi “Không nhớ, không biết.”
100 im lặng “Bên hồ Đại Minh là tên của khu biệt thự bên hồ đó, nơi ở cũ của Tô thiếu gia.”
Du Dữu: “Đến cả chỗ ở cũng điều tra xong rồi?”
Hệ thống 100: “Cậu cũng biết cậu ta mà. Hai hôm trước cậu còn chơi game với cậu ta xong, nói là sẽ đi cửa sau để cho tên cậu ta vào danh sách tham gia trò chơi nội bộ mới.”
Thương Am: “Em mở cửa sau cho cậu ta?”
Du Dữu: “Ẩy…”
Tình thế xoay chuyển quá nhanh căn bản không chuẩn bị kịp. Du Dữu vò đầu, ngửa mặt nhìn trời.
“Đèn treo nhà mình sáng thật!”
“Đừng nhìn thẳng đèn, chói mắt.”
Hệ thống 100 quay lại chuyện chính “Hiện tại ngài biết Tô thiếu gia vì sao lại trở thành như thế rồi.”
Vẻ mặt Thương Am phức tạp “Bởi vì, bị… ảnh hưởng?”
Thế sau này nếu ngày nào đó Du Dữu muốn ra ngoài chơi mà mình không cho có phải cũng sẽ làm quả hang gliding?
Tưởng tượng ra hình ảnh đó thế mà lại thấy hợp lý.
Hệ thống 100: “Bởi vì linh hồn của cậu ta hoàn chỉnh. Mỗi nhân vật khi linh hồn hoàn chỉnh thì sẽ càng ý thức rõ mục tiêu của cuộc đời mình. Trước đó phần lớn họ đều ngơ ngơ ngác ngác, chỉ cần bị ‘cưỡng chế’ thúc đẩy là được. Nhưng bây giờ sẽ tự suy nghĩ lại cuộc đời mình. Giống như Tô thiếu gia vậy. Kết quả sau khi suy nghĩ lại là muốn làm tuyển thủ game, không tùy tiện thỏa hiệp rồi từ bỏ.”
Thương Am mở điện thoại mở file pdf, bên trong ghi rõ từng nhân vật sau khi linh hồn được hoàn thiện, cuộc sống của họ có đủ kiểu thay đổi.
Phần trên là mấy người hắn rất quen.
Rõ ràng nhất chính là Vương thiếu. Khi vẫn còn bị kịch bản khống chế, mục tiêu cả đời của gã là đối chọi với Thương Am, cảm giác thoải mái đều dựa trên sự đau khổ của người khác. Sau khi tự có linh hồn, mục tiêu cả đời là… thoát kiếp FA?
Thế mà hắn lại không biết dạo gần đây Vương thiếu toàn bận đi xem mắt.
Sau đó là đứa em hời của hắn. Trước đó cả trái tim đều đặt vào việc tranh đoạt tài sản, cứ như có tiền rơi vào trong mắt. Sau khi linh hồn được hoàn thiện hơn, mục tiêu cả đời là… vẫn là tiền.
Không, nói đúng hơn thì gần đây cậu ta đều ghi danh tham gia các khóa học tài chính, quản lý tài sản, học các cách để tiền đẻ ra tiền, làm đầu tư. Sau khi kiếm được tiền thì lại điên cuồng nạp tiền game, dường như là nghiện game rồi.
Về phần người đàn ông hói đầu hèn mọn, kẻ thất bại trong cuộc sống thì gần đây hình như trồng tóc mà bị lừa, vẫn đang bận kiện cáo. Trên mạng cũng có chút tiếng tăm, bởi vì dũng cảm lên tiếng nên được khá nhiều người ủng hộ.
Sau khi linh hồn hoàn chỉnh thì bắt đầu để trọng tâm của cuộc đời đặt hết vào tóc, hơn nữa còn cực kì để ý đến hình tượng của mình. Hình như chuyện này đã tạo ra kích thích lớn với Vương thiếu, hai người này không nói chuyện với nhau mấy ngày liền.
Muốn nói đến người bình thường nhất thì hẳn là Tiêu Triết. Có chương trình bảo hộ mà 100 cài còn sót lại nên quỹ đạo cuộc sống của anh ta trừ việc không còn để ý đến Du Dữu nhiều thì những cái khác không thay đổi nhiều. Vẫn là học bá, chỉ là gần đây định thi lên nghiên cứu sinh muốn phát triển sang bên truyền thông.
Thương Am lật xuống vài trang phía dưới rồi mắt nhìn vào tư liệu của cha mẹ mình.
Du Dữu chen đầu qua cùng nhìn rồi ‘uầy’ một tiếng “Maldives, lãng mạn!”
Đúng thế, cha mẹ hắn không ở trong nước mà luôn du lịch khắp nơi. Nói là tuần trăng mật chúc mừng đám cưới bạc, trên ins* ngập tràn thức ăn cho chó.
(*ins ở đây mình nghĩ viết tắt cho Instagram.)
Bên dưới… là tư liệu của rất nhiều đầu bếp.
Thương Am chỉnh hướng màn hình một chút để Du Dữu nhìn dễ hơn. Ngay lập tức cậu tránh đi, nhảy nhót chạy về phòng để chơi game.
Không cho hắn cơ hội hỏi có thích Maldives hay không.
Thương Am bật cười nhìn bóng lưng Du Dữu chạy trốn, tiếp tục hỏi thăm 100 “Suy nghĩ thay đổi thế giới là của tôi, gánh nặng này không nên để Du Dữu nhận. Sẽ gây áp lực cho em ấy. Nói đi, cách khác là gì?”
Hệ thống 100: “Đánh chết tôi cũng không thể nói.”
“Hiểu rồi” Thương Am gật đầu “Tôi đoán không sai thì đó là hấp thu năng lượng của hai hệ thống các cậu. Như thế thì tôi có thể tăng nhanh tiến độ ảnh hưởng đến mọi người đúng không?”
Hệ thống 100 bắt đầu giả chết “Nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của tôi và 451. Tôi sẽ không đề nghị dùng cách đó. Nếu làm vậy thì sau này tôi không thể tùy tiện dùng điểm tích lũy đổi đồ vật trong kho được.”
Không có buff thì bốn mươi phút quý giá sẽ co lại còn mười lăm phút.
Hậu quả thực sự nghiêm trọng.
“Nói cách khác phương pháp để tăng nhanh tiến độ hoặc là dùng năng lượng của em ấy hoặc dùng của tôi.”
“Có thể hiểu như thế.”
Thương Am khoác tay lên lan can, ngón tay gõ nhịp chầm chậm.
451 phát ra tiếng cười ‘khà khà’ rồi nói ra sáng kiến “Thực ra còn có thể [bíp——-]… Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?”
Hệ thống 100: “Du Dữu lắp cho cậu plug-in văn minh, tự động che đi phần nội dung không thích hợp với thiếu nhi.”
Thương Am: “…”
Đợi đến tối, đầu bếp làm tempura lại đến.
Tất nhiên không trực tiếp vào trong phòng mà nấu trong căn phòng của căn biệt thự bên cạnh, nấu nướng xong thì Thiết Khắc sẽ bưng đi.
Du Dữu cắn một miếng tempura lại uống một ngụm coca đá, khoanh chân ngồi trên sofa xem anime về ẩm thực.
Người trong anime đang thưởng thức ẩm thực thì người bên ngoài cũng được vậy.
Tiếng nhai giòn rụm cùng tiếng nước trong ống hút cùng vang lên, hương thơm và vẻ đẹp cùng tồn tại.
Thương Am đứng cạnh cửa nhìn một lúc rồi cười đi thư phòng bên cạnh tăng ca.
Tiếng bước chân vừa xa dần thì Du Dữu dừng động tác ăn lại. Cậu và 451 đang điều khiển Thiết Khắc quay sang nhìn nhau rồi đồng thời nhìn ra cửa. Cậu nhẹ chân nhẹ tay như trộm, cẩn thận từng li từng tí đi ra cạnh cửa rồi làm như đang giãn người để quét mắt nhìn một vòng bên ngoài cửa.
Nguy cơ được giải trừ, chú không ở đây!
Du Dữu chạy vọt về sofa tiếp tục thì thầm với Thiết Khắc, trên màn hình điện thoại nhỏ nhỏ là sơ đồ toàn căn nhà.
“Tui cảm thấy phải mạo hiểm một lần. Không thể tiếp tục thế này nữa. Chắc chắn chú sẽ để tui hy sinh thân mình mất!”
451 cũng cực kì kích động “Tốt nhất giấu cả 100! Nó đã làm phản vì mạng sống rồi!”
100 trong một chiếc di động bị móc ngược trơ trọi trong phòng ngủ, cô đơn đi dạo khu đổi vật phẩm, cảm thấy lương hưu bị mất sạch rồi, còn bị hai người kia đề phòng, cảm thấy mệt lòng.
“Tui cảm thấy đề nghị trước đó của cậu rất tốt. Phải làm chút chuyện xấu sau lưng chú để chú có cảm giác nguy hiểm!”
“Được đó được đó. Thế muốn kế hoạch chạy trốn không? Tui có thể giúp tính toán con đường ra vẻ tốt nhất, dễ dàng nhất; có thể giúp chạy được nửa đường thì bị phát hiện và bắt lại!”
“Tui cảm thấy có biện pháp tốt hơn!” Du Dữu nắm tay “Tóm lại cứ đi đến chỗ chú không cho tui đi là được!”
451 khiếp sợ “Chơi lớn vậy luôn!”
“Đúng rồi! Không nỡ bỏ con sao bắt được sói!”
Ngày thứ hai, 451 dùng thứ mà 100 đã đổi đế xâm nhập vào hệ thống theo dõi, che chở cho Du Dữu gây chuyện.
Giữa trưa Thương Am về nhà thấy trên mặt bàn chỉ còn một tờ giấy nhỏ, trên đó có vài chữ siêu to:
Em đi, vì thế giới!
Đi… đi đâu?
Thương Am vẫn tỉnh bơ, nắm chặt tờ giấy đi vào phòng của Du Dữu, mở tủ lạnh nhìn qua.
Ừm, dưa hấu ăn dư vẫn còn, coca lạnh vẫn đây, còn có xương sụn gà cay ngọt, xương ức, đến cả cái dĩa nhỏ cũng để trong tủ lạnh…
À.
Mười phút sau Thương Am phái người tìm một vòng quanh biệt thự, không tìm thấy bóng dáng hay dấu vết nào.
Quản gia cung kính đứng cạnh đề nghị “Muốn chặn các đoàn tàu, sân bay…”
“Không cần.”
Thương Am quay về biệt thự trống, khẽ nhíu mày.
Lại sau năm phút, Thương Am đi xuống nhà kho dưới tầng hầm. Không gian trong nhà kho rất lớn, có từng dãy kệ hàng. Trong góc còn có một cửa ngầm, đằng sau là gian phòng từ xưa đến nay hắn chưa từng cho Du Dữu vào xem.
Trong gian phòng tờ mờ hắn cuối cùng cũng tìm được Du Dữu không nghe lời. Khi thấy cậu đứng trước những đồ kia, hiếm khi hắn lại tắt tiếng.
Lồng giam, bồn rửa tay đơn, bồn cầu, giường đơn, dây xích, nến, các đồ khả nghi, một hòm thuốc tiêu viêm, adrenalin, thuốc hạ sốt, đồ hộp quân dụng, bánh mì nén…
Bị giấu ở góc sâu nhất, những đồ không thể nhìn thấy bây giờ đều bày ra hết trước mặt Du Dữu.
Du Dữu quay lưng về phía Thương Am, nghe thấy tiếng mở cửa thì chậm rãi quay đầu “Chú…”
Thấy vẻ mặt của cậu, sắc mặt Thương Am lập tức trắng bệch, con ngươi co lại, vô thức nín thở.
Em ấy đang… khó chịu?
Bởi vì phát hiện, nhìn thấy… biết những đồ này định dùng với ai.
Biết người ngày ngày đêm đêm chung chăn chung gối có những thủ đoạn vẫn luôn giấu đi.
Biết cậu đã bị đề phòng, tính toán thế nào.
Mà tất cả những thứ này không phải trò đùa hay trong lúc cảm xúc dâng trào mà thực sự là những thứ chuẩn bị từ lâu.
Thương Am đứng im, không nói gì nhìn đôi mắt Du Dữu dần dần đỏ lên, đầy nước mắt.
“Chú, hóa ra những thứ chú luôn không cho em xem là những đồ này…”
Du Dữu nhỏ giọng nói, còn hơi nặng giọng mũi, trên mặt không có chút khẩn trương nào “Hóa ra chú luôn chuẩn bị những đồ này, còn chẳng nói với em…”
Thương Am nắm chặt tay. Khi chính tai nghe thấy những lời này vẫn không khống chế được mà căng yết hầu. Lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác hối hận “Du Dữu…”
“Nếu sớm biết ngài luôn dự trữ những đồ này…” Ngón tay Du Dữu run rẩy, cẩn thận từng li từng tí cầm thắt lưng được làm bằng loại da cao cấp, còn ánh lên chút màu kim loại sáng bóng “Em…”
Thương Am bước lên trước, hơi luống cuống cầm cánh tay Du Dữu “Không phải…”
Không phải, những đồ này chuẩn bị rất lâu rồi, khi đó em còn chưa xuất hiện…
Du Dữu cực kì đau đớn, đấm ngực giậm chân, hít sâu một hơi rồi nói dõng dạc
“Em còn chuẩn bị những thứ rác rưởi chất lượng rởm đời, bị những cửa hàng kia lừa bao lần làm gì!! Em còn mua những đạo cụ rác rưởi kia làm gì! Trời ạ, chú, sao ngài không nói sớm ngài thạo việc!!! Em tò mò chơi những đồ này thế nào từ lâu lắm rồi!”
Đôi lời tác giả:
Du Dữu: Em phải bỏ nhà đi trốn, trốn đến chỗ chú không cho em đi. Khiến chú tức giận bắt em về, nhấn em lên giường rồi không cho phép em ra khỏi giường trong một tháng. Gặp lại sau, em chuồn!
Thương Am: Đi đâu?
Du Dữu: Tầng hầm.