*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết nghĩ đến chuyện gì Thương Am bỗng tắt livestream, liên hệ với mấy người quen biết.
Tại thời kì khoa học kỹ thuật phát triển, sinh hoạt đều nhanh gọn hiệu suất cao thì rất nhiều chuyện không cần tốn thời gian. Ví dụ như đóng một phòng livestream chỉ mất năm phút là đủ rồi.
Thực ra hắn có thể làm được nhiều việc hơn nữa như là tiêu chút tiền, tìm một đoàn đội quan hệ xã hội, tự mình ra mặt vì cậu.
Nhưng hiện tại hắn còn chưa muốn làm đến mức đó, cũng không để ý chuyện nhỏ này có thể đưa đến những phiền phức khác.
Thấy livestream trực tiếp bị cắt đứt, đóng phòng khiến chủ phòng đến phỏng vấn Du Dữu hoảng rồi. Vừa lúc hết thời gian nghỉ ngơi, Du Dữu tiếp tục chuẩn bị món ăn cho vòng bán kết.
Tại nơi cậu không thấy, các diễn đàn, blog đã có chủ đề mới.
Dưới đoạn ghi hình mà cậu nghiêm nghiêm túc túc bảo vệ người đàn ông đi xe sang; có một điều kỳ lạ là trong phần lớn người suy đoán thân phận của người đàn ông đó, suy đoán nguyên nhân bị đóng phòng live thì có một bộ phận người tâm thoáng ăn cp này.
Có người não động nhiều, bị bộ mặt đáng yêu lúc cậu bảo vệ chồng chọt trúng điểm manh, chèn thêm các hình bé thỏ trắng, bé cừu nhỏ, bé mèo nhỏ lộ ra vẻ mặt hung dữ.
Đợi đến lúc kết thúc giải thi còn không biết có họa sĩ đại đại nào còn vẽ ra bức tranh con cừu nhỏ dùng sừng để lao vào, bảo hộ Đại Ma Vương thần bí sau lưng. Hơn nữa còn tin tưởng chắc chắn rằng con cừu nhỏ và Đại Ma Vương đó là chân ái.
[Thế nhưng nếu Đại Ma Vương lợi hại, mạnh mẽ như vậy thật sự sẽ thích một con cừu non sao? Ngoài mặt ra thì còn chỗ nào nữa đâu?]
[Huynh đệ bên trên là Pháp Hải hả?]
[?? Pháp Hải là thể loại gì? Không hiểu yêu?]
[Ai nói là cừu nhỏ thì sẽ không trưởng thành? Tui cược năm cọng lông rằng Du Dữu không yếu ớt như vẻ ngoài. Nếu như cậu ta thật sự yếu như gà thì làm gì có chuyện tự nhiên trả lời phỏng vấn như thế?]
[Đúng rồi á. Nếu là người bình thường thì tâm lý đã sụp rồi, không thì cũng bị ảnh hưởng tâm lý. Thế nhưng tui thấy phát huy lúc sau của cậu ấy thấy tâm thái rất ổn định. Dù sao cũng không giống những người được cha mẹ bao bọc như chúng ta mà tâm lý cũng chỉ bình thường.]
Du Dữu làm xong món ăn cuối cùng thật ra trong lòng vẫn hoảng.
Lúc thi đấu cậu không thể dùng điện thoại nên không rõ sau khi mình nổi giận với ống kính thì bên ngoài sẽ phản ứng như thế nào. Trong đầu cậu bấy giờ đều là đoạn phỏng vấn trực tiếp vừa rồi.
Tính sai, tính sai rồi…
Cậu không nên tùy tiện ném xương gà kia đi.
Lúc đó bị cuống, xương gà phải là rác ướt mới đúng. Cậu còn bọc bằng giấy ăn chứ. Lần này thì xong rồi, thùng rác cũng bị mang đi rồi. Không biết có ai phát hiện không.
Không, chắc chắn sẽ bị phát hiện, cậu vứt ngay trước ống kính á!
Trong hai phút chờ kết quả của giám khảo, Du Dữu cảm thấy một ngày dài như một năm, hận không thể ôm đầu ngồi xuống nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cậu chắc chắn lo lắng quá độ vì việc phân loại rác nên mới bị loạn trận, tâm trạng không ổn định. Nếu không phải lo cái xương kia bị phát hiện, nếu không phải chết vì sĩ diện thì cậu có thể bình tĩnh với vấn đề cuối cùng kia hơn…
Đúng, chắc chắn là như thế. Du Dữu càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ lại càng thấy câu cuối của mình phát huy không tốt, quá hấp tấp rồi.
Chú Thương là người tốt không thể bị họ phỉ báng như thế. Dựa vào đâu mà họ nói vậy? Thương Am không phải người bỉ ổi như thế, lòng dạ anh ấy rất lương thiện!
Ài không đúng, sao lại bắt đầu tức giận rồi? Bình tĩnh, bình tĩnh…
Du Dữu lặp đi lặp lại để điều chỉnh tâm trạng, cầm lấy xương sụn đã nấu cho vòng bán kết cho vào miệng nghiến răng nghiến lợi gặm, tiếng vang lên kèn kẹt.
Vẫn rất tức, tức đến mức mà phải ăn cả bàn món sườn mới tốt hơn được.
Một bạn học nữ cũng đến tham gia đứng cạnh chọc chọc khuỷu tay cậu, lấy dũng khí nói thầm “Nhìn cậu ăn ngon thật ấy… Có thể cho tớ nếm thử mấy miếng không?”
Du Dữu: …
“Tớ dùng món tempura[1] này để đổi với đồ của cậu!”
“Đồng ý!”
Sau đó không lâu thì có kết quả trận chung kết, món gà xào sả ớt thuận lợi giành giải nhất.
Là món gà xào sả ớt Du Dữu làm, đĩa cực lớn.
Cậu được giải nhất cũng không bất ngờ, cậu còn muốn cho gà vào túi mang về cho chú Thương nếm thử nữa. Nhưng là bạn học cùng tham gia thi đã ùa lên chia ra ăn hết thịt gà rồi, cứ như một đám chim bồ câu bên Châu Âu vậy.
Một miếng cũng không thừa lại bởi vì trong đám giành ăn có lẫn vài nhân tài, người khác ăn gà thì họ ăn ớt.
Mắt thấy giải thi đấu biến thành cảnh cắm trại dã ngoại thì Du Dữu mắt rưng rưng rời đi.
Nguyên chủ mãi mới có điện thoại di động, tiếp xúc quá ít nên coi nhóm nhỏ người trên diễn đàn mạng, blogger là cả thế giới. Thực ra không phát hiện bên cạnh mình, trong trường học vẫn còn những người không quan tâm việc đó, không tin những lời đổn nhảm đó, thực sự tán thưởng những người tài hoa.
Những người muốn động tay chân với gia vị của cậu không thành; những người muốn gây sự, cọ nhiệt cùng miệng lưỡi công kích cậu cũng không thành công; còn lại chỉ có phần nhỏ người kiêng kị cái gì mà HIV-AIDS với lạm giao, coi cậu như thành phần nguy hiểm luôn kéo giãn một khoảng với Du Dữu và thức ăn cậu làm; họ cũng chỉ im lặng vây xem rồi tản đi.
Du Dữu thu dọn xong đồ của mình thì đi về phía ký túc. Muốn ở nhà Thương Am thêm một ngày thì cậu cần mang vài đồ đến. Tiêu Triết lo có người lại tìm cậu gây phiền nên nói gì vẫn muốn đi cùng.
Du Dữu lắc đầu “Em thì có chuyện gì được? Yên tâm đi, em tự…”
Chưa dứt lời thì bỗng cảm thấy đau đầu, âm thanh quen thuộc lại ập tới, nương theo đó là cảm giác trời đất quay cuồng.
Keng! Cảnh báo! Cảnh báo!
“Du Dữu! Em sao thế? Dữu Tử?”
Phản ứng kỳ lạ của Du Dữu khiến Tiêu Triết giật mình, vội dìu cậu đến ghế dài dưới bóng cây để nghỉ “Khó chịu chỗ nào à?”
Du Dữu mơ hồ nghe được giọng anh ta nhưng khó chịu nói không thành lời, khoát khoát tay ra hiệu anh ta không cần khẩn trương.
Trong đầu thì hỗn loạn bởi tiếng cảnh báo của hệ thống quá ồn, tiếng ồn trong đầu khiến có cảm giác sắp ngất.
Cậu không muốn bây giờ vào viện, như thế thì chứng minh thân thể mình có vấn đề; há chẳng phải để cho đám kia không để yên.
Du Dữu hít sâu một hơi, dựa vào Tiêu Triết nghỉ không biết bao lâu.
Keng! Đã kiểm tra thấy ký chủ, khóa lại hoàn tất——
Keng! Giá trị hắc hóa cập nhật! Giá trị hiện tại: 100!
Giá trị hắc hóa 100! Cảnh báo nguy hiểm! Mong ký chủ chú ý an toàn của bản thân!
Keng!
Du Dữu: Cmn cậu điên rồi à! Im miệng!!!
Bấy giờ Du Dữu mới hiểu tại sao mình đau đầu không thoải mái, là bị bug của hệ thống khiến đau đầu!
Có quỷ mới tin giá trị hắc hóa 100! Cậu có bug rồi! Hệ thống dỏm! Có cập nhật thật không vậy!
Keng! Giá trị hắc hóa không sai. Hiện tại giá trị hắc hóa 100, mở ra phương án khẩn cấp—-
Chân mày Du Dữu nhíu lại, không biết hệ thống còn muốn ồn ào bao lâu. Cậu hiện tại rất khó chịu không muốn động cũng không thể suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng là rất nhanh cảm giác khó chịu giảm bớt, mấy phút sau thì bình tĩnh lại.
Du Dữu mở mắt ra, phát hiện chỗ nào đó sai sai.
“Dữu Tử…”
“Em không sao, tốt hơn nhiều rồi.”
Cậu hít sâu, từ từ hòa hoãn lại.
“Du Dữu, chú em đến.”
Tiêu học trưởng ở cạnh cậu bỗng lạnh giọng xuống.
Cậu ngẩng đầu, mở to mắt nhìn một vòng thì thấy Thương Am đang chậm rãi đi tới từ hành lang phía trước.
Thân ảnh đó thẳng tắp, chỉ là một cái bóng mơ hồ đã lộ ra khí chất khác biệt hoàn toàn với học sinh. Đến mức mấy học sinh, phụ huynh đi ngang qua đều nhầm thành lãnh đạo trường, mỉm cười gật đầu chào hỏi cực kì khách khí.
Khuôn mặt đó rất xuất chúng, hai con ngươi như là vực sâu, có thể hút thần hồn người khác, khiến người khác không thể cưỡng lại, từ chối; cũng không thể dời ánh mắt khỏi hắn, khiến người khác kính sợ lại không nhịn được say mê… Nếu như trên đầu hắn không có một dòng chữ đỏ tươi.
Nhìn thấy hàng chữ thì Du Dữu hiểu ngay do hệ thống bày trò.
[Giá trị hắc hóa: 100]
Du Dữu: …
Đây là phương án khẩn cấp? Mang giá trị hắc hóa kiểm tra ra làm thành plug-in ghi ngay đó?
Hello? Hệ thống bị sao vậy?
Lúc cậu làm thế có nghĩ đến sẽ làm khó tui thế nào không? Có nghĩ đến kỹ năng diễn xuất của tui nát thế nào không?!
Không được cười, không được giận, không được cười, không được giận, mặt không được vặn vẹo, bình tĩnh, bình tĩnh,…
Bởi vì thừa ra một hàng chữ nên Thương Am nhìn như là NPC từ trò chơi điện tử đi ra hiện thực, còn là loại Boss dã chiến.
Du Dữu liều mạng nhịn, biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, đối mặt không chớp mắt với Thương Am đang đi đến. Tự ép buộc mình không nhìn giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu.
Nhịn, nhịn xuống xong cậu còn phát hiện hệ thống lại giả chết, hành vi này chính là làm xong việc chạy ngay.
Không được, nhịn không nổi rồi.
Du Dữu cúi đầu, giả vờ dụi mắt để che đi vẻ mặt vặn vẹo.
Sau đó thấy mắt bỗng nóng!
Ông trời ơi, vừa rồi cậu cắt nhiều ớt quá, tay vẫn dính hơi cay!!!
Vừa lúc Thương Am đi đến trước mặt hai người, thấp giọng gọi “Du Dữu.”
Du Dữu ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống, vành mắt đều đỏ “Chú…”
Mặt Thương Am trầm xuống, nhìn Du Dữu, đưa tay sờ đầu cậu. Sau đó hắn nhìn sang Tiêu Triết đang luống cuống bên cạnh, ánh mắt như là hỏi thăm.
Du Dữu không dám dùng tay xoa mắt, chỉ yên lặng chớp mắt, mong đẩy hết nước ớt ra ngoài.
Mà Tiêu Triết bên cạnh vẻ mặt lo lắng, vỗ nhẹ sau lưng Du Dữu rồi bắt đầu cáo trạng. Anh ta nói hết việc xảy ra trong giải đấu, thêm mắm dặm muối mà nói, nói đến Du Dữu khiến người đau lòng thế nào, chịu đựng ủy khuất bao nhiêu mà đến giờ mới khóc.
Anh ta rất thông minh, biết có vài lời người khác nói mới càng có hiệu quả. Anh ta cũng biết người đàn ông bên cạnh không thích mình này mới là người có khả năng giúp Du Dữu nhất.
Du Dữu ở bên cạnh nghe đến trợn mắt há mồm, quên cả khóc.
“Cái này… Chú, học trưởng… cháu…”
“Du Dữu, đừng nói nữa, anh hiểu mà. Em không phải sợ, anh và chú em sẽ là hậu phương kiên cố của em.”
“Mắt em bị hạt tiêu vào!” Du Dữu dở khóc dở cười đánh gãy anh ta, hận không thể lay bả vai của học trưởng “Thật mà, em không uất ức mà khóc, em không sao.”
Sau khi nói xong Du Dữu nhận ra ánh mắt Thương Am đang nhẹ nhàng đặt trên người mình. Ánh mắt kia khác với vừa rồi, hình như kinh ngạc nhiều hơn, còn có cảm giác lẫn lộn gì đó.
Nhưng rất nhanh Thương Am rũ mắt xuống, che hết cảm xúc trong đó. Hắn cũng không tiếp tục truy cứu đề tài vừa rồi.
“Du Dữu, đi.”
“Dạ? Chú, chúng ta về nhà ạ?”
“Không” Thương Am mỉm cười lắc đầu “Đi nói chuyện với thầy giáo của cậu.”
[1] Tempura là một món ăn Nhật, nguyên liệu thường là hải sản hoặc rau củ đã được tẩm bột và chiên ngập dầu.