.............
Thời gian đóng băng trong vài giây.
Tiểu cô nương nói từng chữ một đều vô cùng rõ ràng chuẩn xác, Ôn Dư Nhiễm có thể nghe thấy rõ ràng, hết chữ này đến chữ khác vững vàng đập vào trái tim. Đại não của nàng rơi vào tình trạng trống rỗng, gần như mất khả năng suy nghĩ.
Một khoảng trống ngắn ngủi.
Sau vài giây, Ôn Dư Nhiễm lấy lại tinh thần, nhanh chóng quay đầu lại đem tầm mắt dời đi, tim đập rất nhanh.
Tiểu cô nương nói có thể tin sao?
Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng tự hỏi bản thân, suy nghĩ loạn thành một đoàn, nàng muốn nắm bắt một chút manh mối để đặt câu hỏi, nhưng lại không biết nên nghĩ như thế nào.
Trong cảm giác căng thẳng, bàn tay lạnh lẽo kia lưu lại trên má nàng thêm vài giây, cuối cùng chậm rãi tách ra, bóng tối mờ ảo trong tầm mắt cũng dần dần mất đi.
Tiểu cô nương đã thu tay lại, đứng dậy, vững vàng đứng ở bên giường, đầu lại cúi xuống không thấy rõ sắc mặt.
Ôn Dư Nhiễm nuốt nước miếng, có chút ngồi thẳng dậy, trên da vẫn còn lưu lại cảm giác lành lạnh có một tia khiêu khích chọc vào đầu dây thần kinh, Ôn Dư Nhiễm ép bản thân quên đi cảm giác này.
"Chúng ta..." Ôn Dư Nhiễm cân nhắc lời nói, trầm mặc một lát rồi hỏi:
"Chúng ta... trước kia đã từng gặp nhau chưa?"
"Vâng." Ninh An từ trong cổ họng phát ra một thanh âm nhè nhẹ
Ôn Dư Nhiễm mím môi cố gắng bình tĩnh hết mức có thể, nhịp tim vẫn không ngừng vang lên bên tai, nàng cố nén hơi thở để cố gắng tỉnh táo lại.
Bây giờ tiểu cô nương đã chịu trả lời câu hỏi của nàng, đây là một cơ hội khó có được, nên tìm hiểu càng nhiều thông tin càng tốt, tốt nhất là tìm hiểu những gì đã xảy ra với tiểu cô nương.
Về phần phải làm gì sau khi tìm hiểu ra... nàng không dám nghĩ đến.
Từ trong sâu thẳm bật ra một ký ức nhỏ, Ôn Dư Nhiễm bắt được thông tin mà trợ lý của nàng đã điều tra ra.
Dù không có ấn tượng gì nhưng trên thông tin cho thấy nàng hẳn là đã giúp đỡ tiểu cô nương ở thời cao trung.
"Tôi đã từng giúp em phải không?" Ôn Dư Nhiễm chậm rãi hỏi.
"Vâng." Ninh An cúi đầu, chỉ trầm giọng đáp lại.
Ôn Dư Nhiễm cũng không tiếp tục nói nữa, mà chỉ chờ đợi, hy vọng sẽ có thêm thông tin từ miệng tiểu cô nương.
Nhưng mà, Ninh An chỉ lặng lẽ đứng ở đó.
Hai người đều im lặng, bầu không khí khó xử đến quỷ dị, sự im lặng quỷ dị này làm cho trong lòng Ôn Dư Nhiễm phát lạnh.
Nàng buông bàn tay đang nắm chặt tấm ga trải giường ra, hơi cứng đờ ngồi thẳng dậy, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục hỏi tiểu cô nương.
"Cũng không thể chỉ vì tôi đã giúp em một lần, em liền.....em liền..... thích đi." Ôn Dư Nhiễm kiềm chế cảm giác xấu hổ kỳ lạ, cố gắng hết sức ổn định giọng nói, cuối cùng hỏi ra khỏi miệng:
"Ngoài ra, chúng ta còn xảy ra chuyện gì khác nữa không? "
"Không có." Ninh An trả lời rất nhanh, giọng nói cứng nhắc.
—— Ngoài ra, chúng ta còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?
—— Không có.
Nếu theo logic của tiểu cô nương thì đó đơn giản là một câu chuyện tình đẹp, thời thiếu niên nhận được ân huệ rồi sau đó phát triển thành yêu thầm, là bởi vì chấp niệm nên sau khi chết vẫn muốn ở bên cạnh người mình thích.
Ôn Dư Nhiễm suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của tiểu cô nương.
Những đoạn này thường thấy trong các bộ phim truyền hình không phải là không có lý.
Chỉ là loại chuyện này thật sự đã xảy ra trên người nàng, nhưng không hề lãng mạn chút nào, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy được cái gì đều không ổn, điểm nào cũng kỳ quái.
Trong trí nhớ không hề có ấn tượng gì về người này.
Người này sau khi chết đã trở thành một hồn ma, còn hao hết tâm tư để quấn lấy nàng.
Nếu là thích bình thường, đâu ra chấp niệm lớn như vậy?
Ngay từ đầu, cách tiếp cận của tiểu côn nương đã có chủ ý và tính kế ở mọi nơi, sắp xếp cẩn thận từng bước một để giành lấy sự cảm mến của nàng
Nàng không chỉ là động tâm, thậm chí đã từng xác định mối quan hệ với tiểu cô nương.
Nhưng tiểu cô nương rốt cuộc là vì cái gì?
Chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi sao?
Một hồn ma, sao có thể cùng nàng ở bên nhau?
Ôn Dư Nhiễm vừa nghĩ tới đây cảm thấy buồn cười, móng tay cào rách góc quần áo, dây thần kinh trong đầu đều căng chặt, mơ hồ có cảm xúc phức tạp cùng kỳ quái dâng lên, lại bị nàng đè nén ở đáy lòng.
Ôn Dư Nhiễm vốn tưởng rằng có thêm thông tin sẽ giúp nàng hiểu rõ về lĩnh vực không rõ này, ít nhất cũng không phải quá sợ hãi, nhưng thực tế là bây giờ với một câu nói khó phân biệt thật giả, nỗi sợ hãi cũng chưa giảm đi bao nhiêu, còn có sự bực bội không biết từ đâu ra cùng với gút mắt sợ hãi hoà vào nhau trở thành một mớ hỗn độn.
"Công ty tôi còn có việc phải làm, khi nào tôi có thể rời khỏi đây?" Nàng nói với tiểu cô nương bằng giọng điệu thương lượng hết mức có thể.
Ôn Dư Nhiễm dùng khớp ngón tay xoa xoa khuôn mặt của mình, xua đi vết tích tê dại còn sót lại.
Nàng muốn yên lặng một chút, sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Tiểu cô nương đứng ở bên cạnh khiến nàng cảm thấy áp lực rõ ràng, không khí trong căn phòng này cũng quá áp lực, hiện tại nàng chỉ muốn đến một nơi yên tĩnh thay vì phải ở cùng phòng với ma nữ.
"Có thể, nếu chị muốn đi thì đi đi, không sao cả."
Tiểu cô nương hé môi nói nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng đến vô hại.
Nói xong, tiểu cô nương khẽ ngẩng đầu yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt này giống như một con rắn đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Ôn Dư Nhiễm hít một hơi thật sâu, nàng không thể đoán được tiểu cô nương đang nghĩ gì, cũng không biết liệu hành động của mình có chọc đến tiểu cô nương hay không. Nhưng thần kinh vẫn căng cứng cho đến bây giờ, nàng thật sự không muốn ở đây nữa.
"Trả điện thoại cho tôi được không?" Ôn Dư Nhiễm không dám hỏi lá bùa ở đâu, chỉ đơn giản hỏi điện thoại.
Động tác của tiểu cô nương tạm dừng một chút, thật sự lấy điện thoại di động của Ôn Dư Nhiễm từ trên người ra, đưa đến trước mặt nàng.
"Hôm qua chị đang ngủ, điện thoại có phóng xạ cho nên em đã giữ giúp chị." Ninh An thì thào nói.
Ôn Dư Nhiễm kéo khóe miệng lên một chút, cảm thấy được lý do này quá gượng gạo, nhưng cũng không có đánh gãy. Bất luận như thế nào, tiểu cô nương chịu đem trả điện thoại cho nàng, hẳn là thật sự đã nguyện ý để nàng rời đi.
Nàng cứng đờ nhận lấy điện thoại, sau đó dời đôi chân có chút tê dại đến bên giường, chậm rãi xuống đất đứng lên.
Cảm giác suy yếu đã biến mất, cơ thể đã trở lại bình thường. Trên người nàng không thiếu một phụ kiện quần áo nào, trực tiếp rời đi cũng không có vấn đề gì.
Cuối cùng thì cũng có thể rời khỏi nơi này.
Ôn Dư Nhiễm từng bước đi đến cửa phòng ngủ, ở sau lưng cảm giác được ánh mắt kia đang khóa chặt trên sống lưng của nàng, Ôn Dư Nhiễm không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
Bầu không khí có chút căng thẳng.
"Em đưa chị xuống lầu."
Giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương vang lên từ phía sau.
Giọng điệu của những lời này là tuyên bố, không có bất kỳ ý dò hỏi nào.
Ôn Dư Nhiễm hô hấp căng thẳng.
"Không cần phiền như vậy, cảm ơn em đã cứu tôi, tôi đi trước... tạm biệt." Ôn Dư Nhiễm không quay đầu lại, cúi đầu nắm lấy tay cửa, kiềm chế sợ hãi, hạ giọng nói lời từ biệt bằng giọng điệu trấn an.
Sau đó nàng nhanh chóng vặn tay nắm cửa đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó bước nhanh qua phòng khách chật hẹp, mở cửa chính bước ra ngoài.
Khi đóng cửa lại, Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ là ban ngày, ánh nắng thưa thớt chiếu vào hành lang xua tan cảm giác u ám.
Nàng đi xuống cầu thang lấy điện thoại ra.
Có một vài cuộc gọi nhỡ — một cuộc từ trợ lý và ba cuộc từ Hoàng đại sư.
Trợ lý chỉ gọi đến một lần, chắc không phải có chuyện gì lớn.
Nghĩ như vậy, trước tiên Ôn Dư Nhiễm gọi cho tài xế, kêu tài xế tới đón, sau đó gọi điện thoại Hoàng đại sư.
"Mỹ nữ, xảy ra chuyện gì vậy? Điện thoại liên tục không bắt máy."
"Không có việc gì." Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt nói:
"Ngày mai gặp mặt, tôi có một số chuyện muốn hỏi."
"Chắc chắn rồi." Hoàng đại sư nói: "Gần đây cô có nhìn thấy ác ma đó không?"
Ôn Dư Nhiễm ấn xuống huyệt thái tương: "Ngày mai rồi nói sau."
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Dư Nhiễm liếc nhìn bên đường, phát hiện tài xế của mình đã đến.
Ôn Dư Nhiễm lên xe, hạ cửa sổ xe xuống để gió lùa vào. Cơn gió mang theo hơi ẩm từng đợt tạt vào trên mặt, khiến trong lòng dịu lại đôi chút.
Sau đó nàng gọi cho trợ lý hỏi về tình hình của công ty trong hai ngày qua.
Trong công ty cũng không có chuyện quan trọng gì
"Trực tiếp lái về nhà đi." Ôn Dư Nhiễm nói với tài xế.
Tài xế nghe xong và lên tiếng đáp ứng.
Ôn Dư Nhiễm mở cửa sổ rộng hơn một chút để bản thân đón nhận toàn bộ cơn gió, muốn xua đuổi những chuyện rối rắm trong đầu. Lượng thông tin trong hai ngày qua quá nhiều, đầu óc đều rất hỗn loạn, nàng cần dành thời gian suy nghĩ, đem chuyện của tiểu cô nương sắp xếp lại.
Rất nhanh về đến nhà.
Sau khi Ôn Dư Nhiễm tiến vào nhà, bật hết tất cả bóng đèn, nàng cảm thấy bất an vô cớ cho dù là ban ngày.
Lời nói của tiểu cô nương như rót mật vẫn văng vẳng bên tai.
—— bởi vì em thích chị, cho nên chị đừng sợ, được không?
——em thích chị.
Có rất nhiều câu hỏi và câu trả lời như vậy, nhưng câu này dừng lại ở bên tai của nàng rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại không thể nào quên được.
Nếu những lời này đều là thật sự......
Nếu chuyện tiểu cô nương thích nàng được thành lập......
Tim đập có chút nhanh.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng ổn định nhịp tim ở mức bình thường, nàng đá dép lê mang ở nhà ra, ngã lên ghế sô pha nhìn trần nhà, cố gắng bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu.
Lúc ấy tiểu cô nương đã từng bước tiếp cận nàng như thế nào?
Tại sao nàng lại ở bên cạnh một hồn ma, đáp ứng xác định mối quan hệ với tiểu cô nương?
Nỗi sợ hãi và cảm giác không rõ sau vụ tai nạn xe hơi đã quấy nhiễu ký ức và khả năng phán đoán, khiến nàng không còn thời gian để nhìn lại những gì đã xảy ra lúc trước.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dư Nhiễm hoàn toàn suy nghĩ về tiểu cô nương sau vụ tai nạn xe hơi.
..........
Còn nhớ rất rõ, lúc ban đầu khi tiểu cô nương được Cát Thiên Hải mang đến bồi rượu cho nàng, thoại nhìn rất nhút nhát rụt rè, căng thẳng co quắp, còn có bộ dáng nắm lấy góc áo cực kỳ giống với em trai của nàng.
Lúc ấy Ôn Dư Nhiễm xuất phát từ lòng thương cảm mới cho người lên xe, còn hứa sẽ chữa trị cho ba của tiểu cô nương, hơn nữa đưa người trở về trường học.
Vốn dĩ, liên hệ của nàng cùng với tiểu cô nương nên kết thúc ở đây.
Nàng chỉ tiện tay giúp đỡ một cá nhân thôi. Giúp xong thì cầu sẽ trở lại cầu và đường sẽ trở lại đường. Nếu nửa tháng trôi qua có khi còn không nhớ rõ mặt, cũng sẽ không có giao thoa gì cả.
Nhưng sợi dây liên kết giữa nàng và tiểu cô nương vẫn chưa bị phá vỡ, tại sao vậy?
Có phải do tiểu cô nương đánh rơi điện thoại?
Hay là do cảm giác áy náy do sự hiểu lầm của việc kiểm soát ra vào cổng trường?
Đều không phải.
Mấu chốt quan trọng nhất không phải là tiểu cô nương đánh rơi điện thoại, cũng không phải là cảm giác áy náy trước mắt.
Mà là khi ấy nàng có suy nghĩ muốn gặp tiểu cô nương, tiểu cô nương liền gọi điện thoại đến.
Thời gian căng rất chuẩn, không sai chút nào.
Không sai chút nào.
Với tiền đề này, nàng mới chịu đồng ý ăn cơm với tiểu cô nương, mới có thế đưa tiểu cô nương đến một ngôi nhà mà nàng đã không ở đó trong một thời gian dài, ăn thức ăn do tiểu cô nương làm.
Tất cả những cái gọi là động tâm đều bắt nguồn từ cuộc gọi tình cờ này.
Ôn Dư Nhiễm lại nhớ đến trong lúc ăn tết, nàng giận tiểu cô nương, chờ điện thoại, trong lòng âm thầm hứa hẹn nếu tiểu cô nương gọi điện trước bữa cơm thì nàng sẽ tha thứ cho tiểu cô nương.
Kết quả là tiểu cô nương đã thật sự gọi đến.
Thời gian lại vừa vặn chính xác, không sai chút nào.
Lại là không sai chút nào.
Trước đây, nàng nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp đơn thuần, hoàn toàn không quan tâm đến điều đó chút nào. Nhưng bây giờ khi nhớ lại...
Ôn Dư Nhiễm đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, hiện tại rõ ràng là mùa xuân, nhưng cơ thể giống như ở trong hầm băng, tất cả suy nghĩ của nàng đều trần trụi dưới ánh sáng, cũng không thể che giấu, loại này kinh hãi này đến tận xương cốt, so với đối mặt chính diện với hồn ma còn đáng sợ hơn.
Nàng nhanh chóng nhấc điện thoại bấm số của Hoàng đại sư.
"Hôm nay có thời gian không?" Ôn Dư Nhiễm đi thẳng vào vấn đề nói
"Bây giờ có thời gian, mỹ nữ, có chuyện gì sao?" Hoàng đại sư nói.
"Chúng ta hẹn gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn hỏi." Ôn Dư Nhiễm căng thẳng nói.
...........
Ôn Dư Nhiễm chọn một quán cà phê có gian hòng, Hoàng đại sư đến rất nhanh.
"Mỹ nữ, có chuyện gì gấp vậy?" Hoàng đại sư vừa nói vừa ngồi xuống lật xem bảng giá, chuẩn bị gọi món đắt nhất..
Ôn Dư Nhiễm không chút suy nghĩ, trực tiếp hỏi một câu:
"Ma có thể giám sát suy nghĩ của con người không?"
"Hả?"
"Ma có thể biết tôi đang nghĩ gì và tôi muốn gì không?" Giọng của Ôn Dư Nhiễm rất thanh lãnh, và có một sự run rẩy khó nhận thấy trong đó.
"Chuyện này sao......" Hoàng đại sư đã hiểu ra ý tứ, suy nghĩ trong một lúc, hơi mơ hồ trả lời:
"Bình thường hẳn là không được? Oan hồn rất giỏi việc tạo ảo giác mê hoặc tâm trí con người, nhưng không đến mức biết thuật đọc tâm... Bất quá nói không chừng vào ngày bách quỷ dạ hành, ma thường có thể mua được nhiều đồ dùng kỳ lạ ở chợ ma... "
Đồ dùng kỳ lạ......
Khi Ôn Dư Nhiễm nghe thấy những lời này, trong đầu lóe lên một tia sáng.
Nàng nhớ rõ chiếc điện thoại mà tiểu cô nương làm rơi trên xe, trên điện thoại có treo một mặt dây chuyền.
Kiểu dáng của mặt dây chuyền là kiểu cổ điển, không giống với kiểu mà sinh viên đại học mang theo, hoa văn cũng rất quái dị, bây giờ Ôn Dư Nhiễm mới có thể nghĩ ra--
Trên mặt dây chuyền có đeo một hạt châu màu nâu. Trên hạt châu có khắc hình hai người. Một trong hai người có bàn tay bị biến dạng, tay còn lại gắt gao ôm chặt một người khác.
Sau đó không thấy mặt dây chuyền này trên điện thoại của tiểu cô nương nữa
Ôn Dư Nhiễm lấy một tờ giấy ghi chú trên bàn, sau đó lấy cây bút mang theo trong túi ra và vẽ hình mẫu trong trí nhớ của mình.
"Ông có biết hoạ tiết này không?"
Họa tiết đơn giản, Ôn Dư Nhiễm vẽ ra rất nhanh, sau khi vẽ xong, nàng đặt tờ giấy ghi chú trước mặt Hoàng đại sư và hỏi.
"Cái hoạ tiết... hừ..." Hoàng sư phụ như chìm trong suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói:
"Ta thật ra có biết... Mỹ nữ cô nhìn thấy ở đâu?"
"Trên một hạt châu của mặt dây chuyền."
"Cô đã chạm vào chưa?"
Ôn Dư Nhiễm hít một hơi nói: "Đã chạm qua, ông thấy ở nơi nào?"
"Tôi đã nhìn thấy hoạ tiết này trong sách, mỹ nữ, nếu cô muốn nghe thì phải thêm tiền."
"Nói." Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm mặt bàn, tự mình trấn định.
Hoàng đại sư dừng lại một lúc rồi nói: "Truyền thuyết kể rằng có một cô nương cổ đại ái mộ công tử nhà bên cạnh. Muốn theo đuổi người ta nhưng không theo đuổi được. Vì vậy, nàng đã dùng máu của chính mình để ngâm ra một hạt châu dẫn hồn. Đem hồn thức gắn vào hạt châu, để cho bà mối gửi nó đến. Sau khi vị công tử nhận được hạt châu này, nhẹ nhàng chạm vào, hồn thức được cô nương được gắn vào, có thể...... "
"Ngay sau khi hồn thức được kích hoạt, liền có thể biết người trong lòng của mình đang nghĩ gì và muốn gì. Tuy nhiên, điều kiện sử dụng khá khó khăn, cần phải thông qua một người mai mối."
Ôn Dư Nhiễm ánh mắt trầm xuống, đầu ngón tay run lên, nhưng đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh.
Nàng chậm rãi nhớ ra--
Khi đó, chiếc điện thoại di động của tiểu cô nương bị rơi trong xe.
Tài xế nhặt được điện thoại.
Sau đó tài xế đưa điện thoại di động giao cho nàng.
Tài xế liền trong vô thức trở thành người được gọi là bà mối.
Tiểu cô nương thật đúng là có thể tính toán đến đây.
Ôn Dư Nhiễm ngồi thẳng lưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bên cạnh bàn chiếu vào sáng chói mắt, nhưng nàng chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Tiểu cô nương có thể tùy ý ra vào nhà của nàng.
Có thể thao túng giấc mơ của nàng.
Có thể giám sát suy nghĩ của nàng.
Suy nghĩ hiện tại của nàng cũng phơi bày trước mắt của tiểu cô nương?
Mỗi điều trên đều chạm vào điểm mấu chốt của nàng
Mỗi một cái đều khiến cho Ôn Dư Nhiễm toàn thân cứng đờ và sởn tóc gáy, máu gần như đọng lại, sợ hãi từ trong xương cốt và kinh mạch nối đuôi nhau chạy ra, chi phối từng tấc dây thần kinh từ trên xuống dưới, nàng bị ép đến góc tường, không thể lui.
Đối diện, Hoàng sư phụ tiếp tục thuyết phục không dứt:
"Thứ này chắc chắn đã rơi vào chợ ma rồi, bị ác ma kia mua được. Mỹ nữ, cô không cảm thấy rất đáng sợ à? Loại ác ma này cần phải diệt trừ, hơn nữa diệt trừ càng sớm càng tốt. Chỉ cần mỹ nữ nói cho ta một câu, ta sẽ dạy cho cô phương pháp đánh tan ác ma, đảm bảo vĩnh viễn không gặp rắc rối nữa... "
................
Editor: Chương này đủ 50 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.