..............
Tầm nhìn quá tối, Ôn Dư Nhiễm không thể phân biệt được biểu cảm của tiểu cô nương.
Cái chạm lạnh lẽo còn sót lại, vẫn bao trùm nơi đầu lưỡi và môi, nếu hơi lơ đãng, suy nghĩ sẽ sa ngã vào trong dư vị này.
Trên môi mơ hồ có một cảm giác đau đớn yếu ớt.
Tiểu cô nương hôn môi quá dùng sức. Ôn Dư Nhiễm híp mắt thầm nghĩ.
Một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm cắt đứt suy nghĩ, điều chỉnh hô hấp, sờ soạng đến trước công tắc đèn, mặt mày căng thẳng, không biết thu hồi cảm giác xấu hổ như thế nào, do dự một chút rồi mới bật đèn lên.
"Bang"
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, chiếu lên bóng dáng nghiêng nghiêng của tiểu cô nương.
Tiểu cô nương đứng bên cạnh ghế dựa, vẫn duy trì tư thế cúi đầu xuống, mái tóc đen buông xõa mềm mại, khuôn mặt trắng như sứ, nhìn rất ngoan ngoãn và dễ mến.
Thoạt nhìn cùng với người dùng sức điên cuồng ở nửa phút trước, dường như không có liên quan gì.
Ôn Dư Nhiễm dời tầm mắt đi.
"Đi thôi, tôi đưa em về nhà." Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Tiểu cô nương không nhúc nhích.
Một lát sau, tiểu cô nương từ trong miệng thốt ra một từ: "Không."
Lời nói này được nói ra một cách thẳng thừng và mạnh mẽ, như để kiềm chế một số cảm xúc khác.
Ôn Dư Nhiễm sửng sốt một giây.
Thật sự giận rồi?
Ôn Dư Nhiễm cười khẽ một tiếng: "Em không thể ngủ trong công ty của tôi, đi thôi."
Tiểu cô nương hơi ngẩng đầu lên, bóng dáng lông mi khẽ run lên một chút, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Sự khát vọng và tính chiếm hữu điên cuồng bắt đầu lan tràn ra, cuối cùng bị áp chế xuống, xúc tu nguy hiểm từng chút một bị thu hồi lại.
"Em muốn đi theo chị." Tiểu cô nương khôi phục lại giọng điệu nhẹ nhàng, giọng nói nhỏ nhẹ và ngọt ngào.
"Hả?"
"Em muốn đi theo chị về nhà."
Tiểu cô nương lặp lại câu nói một lần nữa, ý vị điên cuồng thâm thúy trong đôi mắt mờ đi một chút, khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt đã sạch sẽ và thuần khiết trở lại.
"Vừa rồi em ngồi ở đây một mình, thật sự rất sợ. Chị vẫn luôn không đến, em còn tưởng rằng chị đã bỏ rơi em........" Giọng nói khẽ run rẩy của tiểu cô nương, truyền vào tai của Ôn Như Nhiễm. Cuối cùng, từng chút một chảy vào trong lòng.
Ôn Dư Nhiễm nghe vậy, một tia áy náy trong lòng bắt đầu lan tràn, cuối cùng khiến cả trái tim mềm nhũn.
"Sẽ không." Trong đầu Ôn Dư Nhiễm có chút loạn, nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
"Có thật không?"
Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng, có chút bay bổng.
"Ừm, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi em." Ôn Dư Nhiễm nói.
"Chị bảo đảm?"
"Tôi bảo đảm."
Khi giọng nói rơi xuống.
Tiểu cô nương yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt anh nghiêm túc đến đáng sợ, như thể muốn xác nhận chắc chắn lời hứa hẹn này với nàng.
Không khí im lặng giằng co trong một lúc, cho đến khi bế tắc đến lạ thường.
"Em muốn về nhà chị, được không?" Tiểu cô nương rốt cuộc cũng cong mắt cười nhẹ.
Bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái trở lại, chủ đề trở lại vị trí ban đầu.
Ôn Dư Nhiễm mơ hồ nhịn xuống, tuyệt đối không được đáp ứng.
Nhưng vào giây cuối cùng đã gật đầu, khi Ôn Dư Nhiễm kịp phản ứng lại, thì dục vọng đồng ý đã sinh sôi không ngừng trong lòng nàng.
Hoá ra tiểu cô nương đi một vòng lớn như vậy, vẫn là vì điều này.
Hiện tại...... Vẫn còn hơi sớm.
Từ lúc xác định quan hệ đến bây giờ, vẫn chưa đầy nửa tháng, không thể phát triển quá nhanh.
"Ngày mai em vẫn còn có tiết học." Ôn Dư Nhiễm nói.
"Ngày mai em không có tiết học."
"Vậy thì cũng phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Em có thể ở nhà của chị nghỉ ngơi thật tốt." Tiểu cô nương nghiêng đầu bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhìn thẳng vào Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm nhìn bộ dáng ngây thơ vô tội của tiểu cô nương, nhất thời không có lời gì để nói.
Quên đi.
Cũng không phải là nàng chưa đưa tiểu cô nương về nhà, phân phòng ngủ là được.
Một chút lý do còn sót lại để lấy cớ cũng bị chôn vùi.
"Được rồi." Ôn Dư Nhiễm xiết chặt lòng bàn tay nói.
...........
Tiểu cô nương đi theo Ôn Dư Nhiễm lên xe.
Sau khi lên xe, Ôn Uyển nhìn vào trong gương chiếu hậu.
Trong gương, đôi môi của nàng khá sưng đỏ, vẫn còn ẩn hiện một hai tơ máu.
Tiểu cô nương lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
Ôn Dư Nhiễm nhịn không được liếc nhìn tiểu cô nương một cái, màu môi của tiểu cô nương vẫn hồng hào như bình thường, không nhìn thấy gì.
Mỗi lần đều là như vậy, nàng lúc nào chật vật đến như thế, còn tiểu cô nương dường như không có việc gì.
Nghĩ đến đây, những tia áy náy trong lòng Ôn Dư Nhiễm đều hoàn toàn biến mất.
Nếu lần sau tiểu cô nương còn tức giận, thì nàng cũng mặc kệ. Ôn Dư Nhiễm âm thầm quyết định như vậy.
Còn lần này......
Vẫn nên dỗ dành trước vậy.
Những dòng suy nghĩ lộn xộn lướt qua, Ôn Dư Nhiễm cầm vô lăng lái xe về nhà của mình.
........
Rất nhanh đến nhà.
Ninh An đi theo nàng vào thang máy.
Trong thang máy, Ninh An nhẹ nhàng chạm vào tay Ôn Dư Nhiễm, cái chạm làm cho xúc cảm lạnh lẽo lập tức hiện lên, Ôn Dư Nhiễm gần như theo bản năng muốn tránh ra, nhưng nàng cố gắng ép lại.
Nếu lại tránh né, tiểu cô nương chắc chắn sẽ lại cảm thấy khó chịu.
Vì vậy Ôn Dư Nhiễm vẫn duy trì bất động, mặc cho tiểu cô nương móc ngón tay của nàng.
Vừa mới bắt đầu có chút hơi lạnh, cũng có chút đáng sợ, nhưng dần dần cũng có thể thích ứng với nhiệt độ này, không có cảm giác gì.
Cảm giác sợ hãi rất nhỏ, dần dần tan biến đi.
Nắm tay như vậy, liền biết có một người ở bên cạnh, sẽ khiến người ta cảm thấy an tâm.
"Đinh!"
Thang máy mở ra.
Ôn Dư Nhiễm muốn rút tay ra, nhưng không cử động do dự trong một lúc.
Thật ra, nắm tay cũng không sao cả, dù sao cũng là khóa vân tay, không cần phải tìm chìa khoá.
Trước tiên cứ như vậy đi.
Ôn Dư Nhiễm không phản kháng.
Khi bước vào cửa, đến lúc thay giày, lúc này tiểu cô nương mới buông tay ra.
Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, Ôn Dư Nhiễm có một tia không muốn rời không thể giải thích được.
Nàng kìm nén sự không thoải mái này xuống, thay giày, nói với tiểu cô nương:
"Thời gian không còn sớm, trước hết em đi tắm rửa đi, lát nữa ngủ trong phòng khách."
Tiểu cô nương không nói lời nào, hiển nhiên rất không hài lòng với sự sắp xếp này.
Ôn Dư Nhiễm sợ mình sẽ bị dao động, cho nên di chuyển tầm mắt, không để ý đến tiểu cô nương, xoay người đi vào phòng ngủ lấy khăn tắm và đồ ngủ. Cái này lần trước đã được tiểu cô nương dùng qua, Ôn Dư Nhiễm vẫn chưa bỏ đi.
Tiểu cô nương nhận lấy, cúi thấp đầu, không nói lời nào bước vào phòng tắm mà Ôn Dư Nhiễm chỉ.
Ôn Dư Nhiễm sợ tiểu cô nương lại có ý đồ không đóng cửa hay gì đó, vì thế nàng cũng cầm đồ đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính để tắm rửa.
..........
Nhưng đến khi Ôn Dư Nhiễm từ phòng tắm đi ra, tiểu cô nương vẫn còn đang tắm rửa.
Cửa phòng tắm đóng chặt, cửa kính mờ lộ ra một mảng ánh sáng lờ mờ, mơ màng đến hấp dẫn.
Ôn Dư Nhiễm nhìn cửa phòng tắm, những suy nghĩ không biết tên lại bắt đầu nổi bọt.
Không biết tiểu cô nương bọc chiếc khăn tắm trông như thế nào...
Có thể có bờ vai trắng nõn và dịu dàng, trong suốt như giọt nước pha lê, đôi mắt ngấn nước, đôi môi tươi đẹp, giọt nước len lỏi theo làn da trượt xuống, tiến vào......
Suy nghĩ chậm rãi phát tán. Ý niệm này vừa ló đầu ra, nàng đã không thể kìm được suy nghĩ của mình. Những suy nghĩ nối liền nhau, càng ngày càng hoàn chỉnh và phong phú hơn. Ôn Dư Nhiễm gần như muốn vẽ lên một bức tranh ở trong lòng.
Ôn Dư Nhiễm ấn huyệt thái dương lại, mạnh mẽ bước chân rời khỏi cánh cửa phòng tắm kia, sau đó đi vào phòng ngủ của mình, đóng chặt cửa lại.
Động tác đóng cửa rất dùng lực, như muốn cắt đứt những tà niệm trong lòng.
Đừng nghĩ.
Đừng nghĩ.
Loại tự thôi miên này gần như vô dụng, những suy nghĩ đó vẫn không ngừng tiếp tục, Ôn Dư Nhiễm cầm lấy cuốn sách trên tủ đầu giường, bật đèn lên ép buộc bản thân đọc, nhưng nàng nhìn trang sách có màu trắng, là có thể nghĩ đến......
"Bang" đến một tiếng, Ôn Dư Nhiễm đóng quyển sách lại.
"Ôn Dư Nhiễm?"
Ngoài cửa, giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương truyền vào, khiến Ôn Dư Nhiễm sợ đến mức đầu ngón tay run lên
"Em tắm xong rồi, phòng khách yên tĩnh quá, ngủ một mình thật sự rất sợ..." Tiểu cô nương nhỏ giọng mà oán giận.
Cửa không có khóa, đẩy nhẹ nhàng là có thể mở.
Tiểu cô nương đứng ở cửa nhìn nàng, trên người chỉ bọc một chiếc khăn tắm.
..............
Editor: Chương này đủ 40 bình chọn ngày mai em up chương kế tiếp.