Kỷ Dậu, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi bảy.
Mùa đông tháng mười, Nỗ Nhĩ Cáp Xích mệnh cho Hỗ Nhĩ Hán chinh phạt Ác Tập Hô Dã lộ, tận sức đạt lấy.
Nhanh chóng đến ngày Cát Đái chuyển dạ, nàng sinh hạ trưởng tử cho Hoàng Thái Cực, tên Hào Cách. Hôm ấy trăng tròn, mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết, trên dây thừng con cháu buộc đầy những cung tên nhỏ nhắn móc lên đầu liễu trước nhà.
Khách khứa đầy cả sảnh đường, hân hoan, Cát Đái trong phòng cũng thế. Tiểu a ca được vú nuôi ôm trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn cong lên, khi tôi đeo khóa Trường mệnh lên cổ đứa bé, trong phúc chốc trở nên hoảng hốt, phảng phất trở lại ngần ấy năm về trước, tôi cũng đã từng nhìn Hoàng Thái Cực nằm trong tã lót như này......
Lão ma ma đem hai chiếc bánh bao đến, đưa vào miệng Cát Đái, bảo nàng cắn một miếng, trong phong tục của dân tộc Mãn thì đây gọi là "Đầy miệng", ý tứ là kể từ ngày này trở đi, sản phụ sẽ không cần phải kiêng kỵ nữa.
Tôi thấy toàn bộ các nàng đều đang ở bên kia tất bật chăm sóc Cát Đái, nhất thời hứng khởi, liền ôm đứa bé từ trong tay vú nuôi sang, bế trên khuỷu tay nhẹ nhàng đong đưa.
Hào Cách tỉnh lại, con mắt khẽ mở ra, cái miệng nhỏ nhắn móp mép, chậm rãi kéo mở sang hai bên. Tôi sợ thằng bé khóc, liền căng thẳng, vội vỗ lưng nó, thuận miệng hát lộn xộn:
"Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Vỏ cây bạch dương a, làm nôi, ba bô trát.
Sói đến rồi, hổ đến rồi, mã hổ tử đến rồi cũng chẳng sợ.
Sinh trên núi Bạch a, lớn trong Hắc thủy, ba bô trát.
Lớn rồi muốn học thứ ấy, Ba Đồ Lỗ a mã, ba bô trát.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Sinh trên núi Bạch a, lớn trong Hắc thủy, ba bô trát.
Lớn rồi muốn học thứ ấy, Ba Đồ Lỗ a mã, ba bô trát.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào......"
Quả nhiên tiểu Hào Cách không khóc nữa, nhưng cũng không nhắm mắt ngủ, ngược lại mắt to đôi mắt tròn xoe, tôi phát hiện đứa bé có một đôi mắt đen nhánh giống hệt Hoàng Thái Cực, không khỏi nhìn đến ngây ngốc.
Chợt nghe vú nuôi bên cạnh khúc khích cười nói: "Mặc dù cách cách chưa làm ngạch niết, nhưng dỗ trẻ con lại giỏi hơn nô tài gấp trăm lần."
Lòng tôi bị một thứ gì đó đâm thật sâu vào, song mặt chỉ ảm đạm cười, đem tiểu a ca trả lại vào tay nàng: "Nào có, ta hát lung tung thôi."
Bên cạnh có một lão ma ma khác cười nói: "Nô tài nghe thấy âm điệu tuy khoan thai nhưng thật ra hát vô cùng hay......"
Ánh mắt tôi có chút quyến luyến mà liếc đến Hào Cách trong lòng, đang ngây ngốc xuất thần, chợt nghe hạ nhân ma ma trong phòng đồng loạt cao giọng hô: "Thỉnh an bát gia!" Tôi xoay người, thấy Hoàng Thái Cực đang đứng ở cửa, tiểu a hoàn đang thay chàng cởi xuống áo choàng đầy tuyết, sau khi thoáng liếc nhìn người trong phòng, liền đi nhanh về hướng tôi.
Khi sắp đến trước mặt tôi, phía sau tôi chợt xuất hiện hai lão ma ma cao tuổi, Hoàng Thái Cực dừng bước, cách thật xa, không nói gì nhìn tôi.
Nga Nhĩ Hách ở bên giường, cầm tay Cát Đái, chanh chua lên tiếng: "Cả ngày gia đều bận việc trong nhà, đại phúc tấn mang thai mười tháng, sinh trưởng tử cho ngài cũng không thấy ngài có thời gian rãnh bước vào gian phòng này, trái lại hôm nay ngọn gió nào thổi đến......"
Hoàng Thái Cực lạnh lùng liếc qua, mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Chàng không nổi giận, cũng không mở miệng, nhưng cái liếc mắt này lại triệt để khiến Nga Nhĩ Hách không thể không ngậm miệng, liên tục làm Cát Đái rùng mình.
Cát Đái chậm rãi mở tay nàng ta ra khỏi tay mình, thản nhiên nói: "Nga Nhĩ Hách tỷ tỷ, đa tạ tỷ đến thăm ta, nhưng cơ thể ta yếu ớt, chịu không nổi ầm ĩ, mọi người muốn náo nhiệt vẫn nên náo nhiệt trong phòng tỷ thì hơn."
Cát Đái vừa nói xong lời này, người trong phòng lập tức nối đuôi nhau rời đi. Hai lão ma ma phía trước tôi khiêm nhường hành lễ với Hoàng Thái Cực, sau đó lần nữa lui lại đứng sau tôi.
Hoàng Thái Cực đứng tại chỗ không nhúc nhích, ở rất xa nhìn tôi, cuối cùng hơn nữa ngày mới không lưu loát nói, "Sao đến đây lại không thông báo một tiếng?"
"À. Ta đến tặng khóa Trường mệnh cho tiểu a ca, chúc......chúc mừng ngươi." Tôi cúi đầu ngập ngừng.
Thân mình Hoàng Thái Cực khẽ lay động, muốn nâng bước nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích.
Không khí rơi vào xấu hổ.
Tôi hít một hơi, thở dài nói: "Ta......về đây, ngày khác......ngày khác......" Nghiêng người muốn đưa Hào Cách cho vú nuôi, không ngờ vào lúc đổi tay, Hào Cách khóc lên, tiếng khóc to rõ, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng.
"Cách cách." Cát Đái ngồi trên giường gọi tôi, "Xin cách cách ở lại một lát rồi hãy đi. Tiểu a ca thích cách cách, xin cách cách hãy ôm dỗ một lát." Một mặt cầu xin, một mặt quét mắt vào hai vị ma ma phía sau tôi.
Tôi đưa đứa nhỏ không ngừng khóc nháo sang cho vú nuôi, nhẫn tâm lắc đầu: "Hai vợ chồng các ngươi về sau đã làm cha làm mẹ, phải nhìn về nhau mà giúp đỡ, dẫn dắt nhau......Hoàng Thái Cực, vì đứa nhỏ mà tích phúc, sau này cần có lòng dạ nhân từ, chớ gây nên sát nghiệp."
Hơn nửa năm trước, sau khi mang thai Cát Đái lên nắm quyền, chuyện lôi đình mà nàng làm đầu tiên, đó là loại trừ hết nô tài trong nhà, toàn bộ nô tài vốn có đều bị đuổi ra khỏi thôn trang, a hoàn lớn tuổi thì được giúp ra ngoài lấy chồng, còn nhỏ tuổi không bán cũng tặng, một người cũng không để lại, mà a hoàn trong nhà Nga Nhĩ Hách đều bị đánh chết tươi.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Với tính cách của Cát Đái đương nhiên sẽ không làm loại chuyện tàn nhẫn này, hiếm thấy nàng lại bằng lòng thay Hoàng Thái Cực mà gánh chịu cái danh đáng nguyền rủa ấy.
Tôi không đành lòng nhìn mặt Hoàng Thái Cực, chỉ cúi đầu vội vã hướng cửa mà đi, thoáng lướt qua Hoàng Thái Cực, người chàng mạnh mẽ dao dộng, đột nhiên xoay người bắt lấy tay tôi, tôi cả kinh, cuống quýt rút tay về.
Tay chàng rơi vào hư không, tôi nén nước mắt chạy như điên, mặc cho hai ma ma phía sau tôi ngăn lại như hai vị thần giữ cửa.
Đến ngoài cửa, Âm Cát Nhã đang bung dù chờ dưới thềm đá, tôi lắc đầu, quấn chặt áo choàng da điêu, trực tiếp bước vào trong tuyết.
Có lẽ là lúc rời xa rồi......rời xa nơi này.
Kiệu mềm đang đặt trong đình viện, tôi ngoáy đầu nhìn lại, phát hiện thấy Hoàng Thái Cực đang nổi điên đá vào người ma ma, lòng tôi cả kinh, không ngừng rơi lệ, che miệng không cho bản thân khóc thành tiếng, nhanh chóng chui vào kiệu. Âm Cát Nhã giúp tôi buông màn kiệu dày xuống, tôi nghẹn giọng thúc giục: "Đi! Đi mau!"
Sau khi ra khỏi cửa lớn không bao lâu, chợt nghe giọng Âm Cát Nhã cách bức màn nói: "Cách cách, bát gia đuổi theo ra khỏi nhà, nhưng mà......vào lúc vừa rồi, người đã bị thị vệ A Đôn kéo lại ngã vào tuyết......"
Tôi sao có thể nhịn được nữa, cầm lấy vạt áo trước ngực, cúi người gào khóc.
Hoàng Thái Cực......Hoàng Thái Cực......Trong lòng lặng lẽ kêu lên cái tên này trăm lần nghìn lần, khi lã chã rơi lệ, cảm thấy ruột gan đã đứt ra từng khúc.
Năm tới, Canh Tuất, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi tám.
Ngoài ý muốn nhận được một phong thư đề tên Bố Hỉ Á Mã Lạp.
Khi phong thư chưa hề được mở ra này từ trong tay Nỗ Nhĩ Cáp Xích trao đến cho tôi, bụng tôi đầy nghi hoặc. Sắc mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích bình thản ẩn chứa một sự sợ hãi khiến tim tôi hết hồn.
"Cái gì vậy?" Tôi biết rõ còn cố hỏi, nhưng không vội xé mở thư.
"Thư. Một phong thư được lấy từ trên người tên mật thám Diệp Hách."
"Của ai?"
"Ca ca nàng------Bố Dương Cổ! Nghe nói là viết cho nàng......"
Tôi thoáng chau mày, không chút nghĩ ngợi lập tức đưa lại thư cho hắn: "Gia mở xem đi, đưa ta làm gì?"
Nỗ Nhĩ Cáp Xích khẽ nhíu mày, lạnh lùng cười: "Hắn viết cho nàng......"
"Ta không biết, hơn nữa ta cũng không biết chữ." Tôi không hề do dự kiên quyết phủ nhận.
Tôi không rõ Bố Dương Cổ rốt cuộc lại muốn làm trò quái quỷ gì, lẽ nào là cố tình tiết lộ trận thế, biến tôi thành gián điệp, muốn mượn tay Nỗ Nhĩ Cáp Xích giết chết muội muội ruột tôi đây?
Đồ đốn mạt! Không biết tên đó lại có chủ ý ôi thiu gì muốn thao túng tôi.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cười hai tiếng, thuận tiện đem thư để vào tay: "Nàng không cần căng thẳng như vậy, trong thư chỉ đơn giản là vài lời thăm hỏi ân cần......"
Cáo già, thì ra hắn đã xem qua. Vậy còn bày đặt hỏi, muốn thử tôi đấy ư?
Tôi cười lạnh.
"Bố Dương Cổ hỏi nàng, có muốn quay về Diệp Hách ở không, nếu như muốn, hắn sẽ phái người đến đón."
Tôi ngẩn ra. Đây là ý gì?! Bảo tôi về Diệp Hách sao?!
Ngẩng đầu nhìn vào mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trên mặt hắn tuy nở nụ cười thản nhiên, nhưng đáy mắt lại hiện lên một sự phức tạp. Tôi sơ lược cân nhắc, và đã hiểu được, hai tay nắm chặt, sau khi cứng ngắc đứng ngẩn ra ba mươi giây, tay rốt cuộc buông ra, đầu gối hơi cong xuống, hành lễ: "Vậy......tạ ơn gia thành toàn."
Đột nhiên sắc mặt hắn đại biến, vỗ một quyền xuống mặt bàn, người bật lên khỏi ghế, tức giận cao giọng quát: "Nàng biết ta nhất định sẽ thả nàng về, nàng liền vội vã muốn trốn chạy khỏi nơi này sao?"
Lúc này đây, đối mặt với sự rống giận của hắn, tôi ngược lại không hề có chút sợ hãi, mỉm cười đón nhận lửa giận của hắn, trực tiếp đáp: "Gia nói đùa rồi. Gia thu giữ Đông Ca đến giờ, cộng thêm quan tâm, không phải vì chờ đợi ngày này sao?"
"Nàng......"
"Gia dung túng cho Đông Ca muốn làm gì thì làm, không phải là chờ ngày này sao?" Tôi không nhanh không chậm cười nói, nhưng khóe mắt lại chua xót dâng lên nước mắt, tôi ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi xuống. "Đông Ca đã là gái già nhan sắc suy tàn, nếu cứ mặc kệ mà tiếp tục phí hoài năm tháng, sợ là sẽ khiến gia thất vọng, hiện giờ cơ hội tốt bỗng dâng đến cửa, gia sao có thể không dùng......"
Chưa kịp nói xong một câu, bỗng nhiên trên tay căng chặt, tôi lảo đảo bị hắn kéo vào trong lòng.
"Nàng có thể đổi ý! Nàng có thể......ngay từ đầu nàng đã có thể đổi ý, ta đã cho nàng biết bao nhiêu là cơ hội......"
"Không......"
"Không được nói không!" Hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm môi tôi, điên cuồng bá đạo hôn tôi.
Tôi trở nên kinh hoảng, cả người dùng sức giãy giụa, nhưng hắn đang giam chặt tôi không tha. Tôi không suy nghĩ, dùng sức cắn, chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng đau đớn, lấy tay ép sau đầu tôi, vẫn không hề có ý định buông tha.
Trong miệng tôi ngoại trừ đầu lưỡi liều chết day dưa của hắn ra, thì còn có thêm mùi máu tươi. Mặt tôi đỏ bừng, chỉ cảm thấy ngột ngạt như thế quá lâu, trong lồng ngực đã cạn khí, tôi sắp hít thở không thông.
Ngay vào lúc đầu óc tôi vì thiếu khí mà bắt đầu choáng váng, hắn đột nhiên buông ra, thở hổn hển, khàn giọng nói: "Một lần cuối! Ta cho nàng cơ hội cuối cùng, nàng suy nghĩ cho kỹ càng mà lựa chọn."
Tôi dùng sức hít thở, chân lùi lại hai bước, muốn nhanh chóng khôi phục lại sự kích động mới vừa nãy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Già rồi!
Đáy lòng tôi bỗng toát lên sự kinh ngạc!
Thì ra nhiều năm như vậy qua đi, hắn rốt cuộc cũng già rồi! So với buổi đầu gặp gỡ, lúc này trong sự uy nghiêm của hắn đã xen lẫn một loại tang thương khó tả, bím tóc buông xuống trước ngực, tôi sửng sốt nhìn ra bên trong đó đã điểm chỉ bạc.
"Tạ ơn gia......đã thành toàn!"
"Đông Ca------" Hắn rống giận, cả người run rẩy, đám nô tài bên cạnh sợ đến mức tái mặt.
Tôi cắn răng, kiên quyết đem sự chua xót nuốt xuống bụng.
Không thể quay đầu! Tóc đã cắt đi, sao có thể trở về được nữa?
Năm trước Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã miễn chức của Hoàng Thái Cực, mặc chàng ở nhà nhàn rỗi. Nếu tôi chọn ở lại, với tính cách của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nhất định sẽ không khoan dung cho Hoàng Thái Cực! Chàng tại Kiến Châu không mẹ để dựa, cũng không có huynh đệ cùng mẹ giúp đỡ, lẻ loi một mình mà dựa vào sự thông minh khôn khéo sớm có, chịu khổ cho đến nay, nếu không vì tôi, chắc hẳn đã sớm nắm binh quyền trong tay như Chử Anh và Đại Thiện.
Tuyệt đối không thể vì tôi, mà hủy đi giấc mộng cùng khát vọng của Hoàng Thái Cực! Từ nhỏ chàng đã cố gắng, từng việc tôi đều chứng kiến qua, sao có thể vì tôi mà thất bại trong gang tấc?
"Ước định cùng gia, sợ đây là lần cuối rồi." Tôi chậm rãi nở nụ cười, nước mắt từ hai má chảy xuống, "Đông Ca già rồi, nếu năm xưa sớm xuất giá, chỉ sợ con gái hiện nay đều có thể lấy chồng. Cho nên......gia cũng không cần phải ôm hy vọng quá lớn, Đông Ca chỉ có thể dốc hết sức thử một lần, vì ơn chiếu cố suốt mười tám năm của bối lặc gia." Nói xong, tôi hành lễ, không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh lui ra.
Tôi không rõ Nỗ Nhĩ Cáp Xích ở sau rốt cuộc có vẻ mặt gì, thực tế tôi cũng không cần biết làm chi. Hắn hối, hắn hận, hắn bi, hắn mừng, hắn giận, hắn điên đều không liên quan đến tôi.
Từ giờ khắc này trở đi, tôi gạt sang một bên sự ràng buộc vướn chân hơn mười năm này, bước đi một con đường không biết quá trình, nhưng biết rõ kết cuộc sẽ không thể quay lại ấy.
1582 – 1616, năm Minh Thần Tông Vạn Lịch thứ bốn mươi bốn, sinh mệnh ba mươi bốn năm ngắn ngủi, tôi đã đi qua hơn phân nửa.
Nắm chặt tay, dưới ánh nắng chói chang bên ngoài, cùng hoa thơm chim hót, tôi thở dài, buồn bực gạt bỏ toàn bộ sự khó chịu trong lòng.
Vẫn còn......sáu năm......