"Cách cách, vì sao không cùng đi?" Trong khi Xước Khải Nãi đang lên tiếng hỏi tôi, thì tôi đang nhoài người về trước song cửa sổ dùng sức nghịch tách từng lớp băng bị đông cứng trên cột, hai tay bị rét đến đỏ bừng, miệng thở đầy sương trắng, nhưng vẫn mải mê đùa chẳng biết mệt.
Hắn thấy tôi không hề để ý đến, liền từng bước tiến về trước, lo lắng nói: "Không phải là ta đang nói cách cách không được ở lại đây, chỉ là một khi thành Ô Lạp xảy ra chiến loạn, sợ là a mã không hẳn có thể bảo vệ được cô. Nơi đây......rất nguy hiểm."
Tôi cười khẽ, hắn hàm hồ nửa ngày, lẽ nào là cho rằng tôi đối với Bố Chiếm Thái tình thâm ý trọng, cho nên mới quyết ở lại cùng trải qua hoạn nạn, đồng sinh cộng tử với Bố Chiếm Thái ấy à?
Thật hài hước! Sự thật là tôi đây muốn chạy, nhưng cha của hắn có cho không?
Sau lần gặp ngắn ngủi hai tháng trước, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đem đại quân ở lại Ô Lạp năm ngày, nghìn người liên kết từ Ngặc Lạc Hồn bên bờ Ô Lạp cho đến dưới chân núi Hô Mã đóng quân thành một thành gỗ. Sau đó thủ lĩnh Ô Lạp và Kiến Châu hai bên đã nội đàm ổn thỏa điều kiện hòa giải lui binh, song Bố Chiếm Thái không thừa nhận chuyện tên reo, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tỏ vẻ không cần truy cứu thêm, nhưng phía Ô Lạp phải tỏ thành ý, ngoài việc hủy bỏ cấm vận, cung cấp da điêu, cung tên, mấy thứ đồ dùng linh tinh đến Phủ Thuận ra, thì còn muốn Bố Chiếm Thái đưa trưởng tử cùng con cái của mười bảy đại thần đến Kiến Châu làm con tin.
Bị buộc đến bất lực, Bố Chiếm Thái chỉ đành tạm thời đáp ứng yêu cầu hà khắc ấy, vì việc lui binh. Chờ đến khi Kiến Châu đã rút lui, Bố Chiếm Thái lập tức đàm luận xong xuôi với Bố Nhĩ Hàng Cổ, sẽ đưa Xước Khải Nãi cùng con cái mười bảy vị đại thần liên can đến Diệp Hách tạm lánh, bên trong biên giới Ô Lạp gươm ngựa đã sẵn sàng, trong ngoài thành Ô Lạp đều đang trong trạng thái chuẩn bị chinh chiến.
Trong lúc nguy cấp như bây giờ, hôn sự của tôi và Bố Chiếm Thái đương nhiên sẽ tạm thời gác lại, cũng bởi vì hắn cảm thấy áy náy đối với chuyện lui binh đợt ấy, cho nên cũng không còn giống như trước thường viện cớ đến ở phòng tôi, điều này càng khiến tôi vừa lòng vừa ý, thoải mái vui mừng qua từng ngày. Đảo mắt đến rằm tháng Giêng, trời giá rét, đất đông lạnh, nước sông Ô Lạp đã đóng thành tầng băng dày cộm, Bố Chiếm Thái cảm thấy thời cơ gấp gáp, không thể chờ thêm được nữa, liền quyết định ba ngày sau đưa toàn bộ con cái đi.
"Ý tốt của đại a ca, Đông Ca này xin nhận!" Tôi mỉm cười, cuối cùng cũng tách được cột băng đồ sộ dài hơn hai thước này, cảm thấy mỹ mãn cầm trong tay, sướng không tả được.
Nhìn thấy cột băng bởi vì nhiệt độ trên tay tôi mà dần dần hóa thành nước, nhỏ giọt xuống đám tuyết đọng đầy bên song cửa, tôi cứ cảm giác như chính mình đang rơi lệ trong lòng. Tôi đờ đẫn cười, lòng vô cùng xót xa, si mê nhìn chăm chú mãi một lúc lâu, thì đột nhiên bị tiếng hô nhỏ đánh gảy suy nghĩ: "Mau ném đi! Coi chừng lạnh dính da!"
Tôi chấn kinh, liền bỏ xuống, cột băng rớt lên cửa sổ, vỡ thành ba bốn khúc. Phiến băng long lanh rực rỡ, dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời khiến tôi đau mắt.
Tôi thầm buồn bực, đột nhiên quay đầu: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Xước Khải Nãi vẻ mặt hoảng hốt nhìn tôi, há miệng thở dốc, tựa hồ không hiểu được tại sao ngữ khí của tôi đột nhiên trở nên ác liệt. Tôi ngượng ngùng phất phất bàn tay ẩm ướt, nhận lấy chiếc khăn từ tiểu a hoàn đưa cho, lau chùi sạch sẽ, sau đó ôn hòa hỏi: "Đại a ca còn có chuyện gì khác sao?"
Vấp phải một cây đinh lớn như vậy*, đổi thành người khác chắc hẳn không thể chịu được, huống chi hắn là một đại a ca vốn đã sống an nhàn sung sướng, quen việc sai khiến người khác.
*Ý chỉ gặp phải việc khó khăn, nan giải.
Sắc mặt Xước Khải Nải không được tốt, bình tĩnh nói: "Vậy......cách cách bảo trọng."
Tôi thuận miệng đáp một tiếng, lấy khăn bao bọc tay, nhoài người nhón chân tiếp tục tách cột băng khác. Cách một lúc, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân cấp tốc đến gần, tôi liền cau mày, cả giận nói: "Rốt cuộc ngươi còn chuyện gì nữa?" Bỗng chốc quay đầu, hung tợn trừng mắt, nhưng không ngờ lại bị một khuôn mặt hoang mang kinh ngạc dọa sợ.
"Đang nổi giận với ai vậy?"
"Bối lặc gia......" Tôi thối lui hành lễ, giãn mày, "Gia đến đây, sao lại không bảo a hoàn vào báo một tiếng, lặng lẽ không tiếng động lại đây như thế này, nếu như trong tay ta đang cầm dao, bất chợt bị hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách có lẽ sẽ làm gia bị thương ấy."
Vẻ mặt Bố Chiếm Thái có chút héo đốn, hai má vốn phúc hậu no đủ vào giờ khắc này rõ ràng đã tóp đi, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt xám đen. Hắn liếc đến cột băng trong tay tôi, lãnh đạm nói: "Thứ cách cách đang cầm trong tay không phải cũng chính là dao nhỏ sao?"
Tôi ngẩn ra, đột nhiên tay trái hắn đưa sang, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay tôi, tay phải đoạt lấy cột băng trong tay. Động tác của hắn quá nhanh, chờ đến khi tôi phản ứng lại, chỉ liền nghe thấy tiếng kêu thảm của tiểu a hoàn hầu hạ bên cạnh------Cột băng sắc nhọn ấy đã cắm vào bụng nàng.
Tiểu a hoàn bổ nhào quỳ rạp xuống, ôm bụng run rẩy, sắc mặt nàng trắng bệch, máu đỏ sẫm không ngừng tuôn ào ra từ miệng vết thương, đôi tay nhỏ trắng noãn mềm mại kia đã nhiễm đỏ, cả lớp băng trong suốt cũng bị nhiễm theo......
"Ngươi......ngươi......" Tôi kinh hãi không nói nên lời, tứ chi vô lực, đầu choáng váng.
"Cột băng này nhìn có vẻ sắc bén, kỳ thực nếu không dốc toàn lực, thì sức sát thương thua xa một thanh dao nhỏ." Bố Chiếm Thái hờ hững nhìn tiểu a hoàn đang thống khổ giãy giụa trên đất, không ngừng rên rỉ, sau đó hắn giơ mí mắt, cười như không nhìn tôi.
Toàn thân tôi run rẩy, sống lưng rét run.
Hắn có ý gì? Hắn......hắn cho rằng tôi tách cột băng, là muốn tìm cơ hội tự sát? Cho nên hắn mới triệt để đánh cho tôi một hồi cảnh báo sao?!
Sớm đã biết lòng dạ Bố Chiếm Thái ngoan độc, nhưng......tận mắt nhìn thấy thật khác với nghe tin vỉa hè, khác ở chỗ đó là cảm giác chân thực này quá mức tàn nhẫn! Mạng người đối với hắn mà nói, lại có thể rẻ mạt như vậy. Trước kia có Nga Ân Triết......sau này, lại có thêm tiểu a hoàn đáng thương kia.
"Ha......" Tôi buồn bã cười, tiếng cười so với khóc còn khó nghe hơn. Thì ra......hắn đúng là sợ tôi tự tìm cái chết. "Ngươi sợ gì vậy? Bố Chiếm Thái, ngươi sợ ta chết, hay là sợ Nỗ Nhĩ Cáp Xích đánh tới đây, ngươi không có bùa hộ mệnh, hả?"
Khóe miệng Bố Chiếm Thái co rút lại, sắc mặt hung ác lạnh lùng.
"A......a......" Tiểu a hoàn đã đau đến không chịu nổi bèn kêu lên thảm thiết, vết thương trên bụng tuy không đến mức nguy hiểm tính mạng, nhưng lại tra tấn khiến cả người nàng không ngừng run rẩy, sống không bằng chết.
"Đừng sợ......ngươi không cần phải sợ, ta không chết đâu......ta sẽ không chết đâu!" Tôi cười ha ha, cười đến khóe mắt ứa lệ, người hoảng loạn run rẩy, "Ta không nỡ chết------Ta muốn sống đến ngày mà ngươi chết đi!" Thu lại tiếng cười, tôi chỉ vào chóp mũi hắn, lớn tiếng thét chói tai, "Ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc sẽ chết như thế nào!"
Nhóm người Xước Khải Nãi cuối cùng vẫn không thể thuận lợi đi.
Hai hôm sau, sáng ngày mười bảy tháng Giêng, ba vạn thiết kỵ Kiến Châu tựa như một thanh đao thép sắc bén, không hề báo trước trực tiếp sáp vào vùng trong Ô Lạp. Binh lực Ô Lạp không thể chắn nổi sự tinh nhuệ ấy, trong vòng một ngày, liên tục mất đi ba tòa thành trì là Tôn Trát Thái thành, Quách Đa thành và Ngạc Mô thành. Đêm đến, đại quân Kiến Châu đóng quân tại hai thành Quách, Ngạc.
Mười tám tháng Giêng, Bố Chiếm Thái thống lĩnh ba vạn quân, ra thành Phú Nhĩ Cáp nghênh chiến. Nhưng sĩ khí của thiết kỵ Kiến Châu như cầu vồng, binh Ô Lạp chống cự không được đại quân Kiến Châu như thủy triều đánh úp vào, trong phút chốc trận tuyến đại loạn, binh rã như núi đổ, ném bỏ giáp gươm, trốn chạy bốn phía. Toàn quân của Bố Chiếm Thái đã đổ vỡ, rải rác trên chiến trường không biết sống chết. Binh Kiến Châu vượt thành Phú Nhĩ Cáp, thừa thắng tiến sát vào cửa thành Ô Lạp.
Bên trong thành trở nên hỗn loạn, gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, tay tôi trống rỗng chết lặng ngồi trong phòng, nghe cả thành thê lương khóc gọi, cuối cùng đột nhiên rất muốn kích động cất tiếng cười to.
Đám nô tài chạy trốn không chừa lại ai, tôi bây giờ, đang lẻ loi một mình......không biết là nên cùng dân chúng chạy nạn tìm cơ hội hỗn loạn mà ra khỏi thành, hay là nên lẳng lặng ở lại đây, chờ Bố Chiếm Thái hoặc Nỗ Nhĩ Cáp Xích vọt đến......
Lòng đang rơi lệ......như băng tuyết tan đang nhỏ giọt trên mái hiên ấy.Trời xám xịt, tâm cũng xám xịt.
Tuyết từ từ bay xuống, tiếng khóc bên tai từ từ yếu đi, tôi đứng giữa viện, nhìn mặt đất đầy đống hỗn độn, vô cùng thê lương. Vươn tay ra, lòng bay tay từ từ tiếp nhận hoa tuyết vờn bay.
Đẹp thật......tuyết trắng tinh hoàn hảo như thế, đẹp đến khiến người nín thở, kẻ khác nức nở.
"Đông Ca!"
Tôi không khỏi run lên.
Là ai? Ai đang nơi nào gọi tôi?
Mờ mịt xoay người, trong tuyết trắng mù sương bay khắp trời, một bóng dáng màu lam rõ ràng hướng về phía tôi, nắm lấy tay tôi. Lòng bàn tay hắn nóng bỏng, bao lấy bàn tay không còn hơi ấm của tôi, khiến cả người tôi run rẩy.
"Mau đi với ta! Binh Kiến Châu sẽ đánh vào thành, nhị đệ Đạt Mục Lạp đang canh giữ đầu tường, nhưng đối phương kỳ chủ Chính Hồng kỳ quá lợi hại, chỉ sợ không bao lâu nữa, thành sẽ bị phá......"
Tôi bị động để hắn kéo đến cửa, khi bước ra dưới chân vướng phải bậc cửa, trán đập thật mạnh vào khung, đau đến choáng váng mặt mày.
Không phải chàng......không phải chàng......
Vì sao người đến đây là Xước Khải Nãi? Vì sao......không phải là chàng......
Tôi đờ đẫn cứng ngắc gỡ tay ra, Xước Khải Nãi kinh ngạc quay đầu: "Đông Ca! Nếu không đi......sẽ không còn kịp nữa."
"Ta không đi......" Cúi đầu phun ra ba chữ tản mạn vào trong gió tuyết lạnh băng.
Xước Khải Nãi không nghe thấy, chỉ tiếp tục sốt ruột nói: "Binh Kiến Châu hung tàn vô tính, nếu cô bị bọn chúng bắt được......không! Không được! Ta phải đưa cô đi......"
"Ta, không đi!" Tôi lặp lại, dùng hết toàn bộ sức lực hô to, "Ta không đi------"
Ánh mắt Xước Khải Nãi nhìn tôi tựa như nhìn quái vật!
"Đông Ca, a mã......đã không biết tăm tích, có lẽ......"
Tôi không muốn nghe, vội xoay người chạy đi.
Người mà tôi chờ đợi, chẳng phải Xước Khải Nãi, chẳng phải Bố Chiếm Thái, cũng chẳng phải Nỗ Nhĩ Cáp Xích......tất cả đều chẳng phải. Tôi muốn chàng......muốn gặp chàng! Loại nhớ nhung khắc cốt ấy đang cắn gặm nội tâm tôi, khiến ruột gan tôi đứt ra từng khúc, đau thấu tim phổi.
Chẳng qua là......muốn gặp được chàng, dù cho chỉ đứng cách rất xa......lén nhìn một cái.
"Đông Ca------" Tiếng la thê lương của Xước Khải Nãi vọng tại ngã tư đường mênh mông.Tôi không nghe! Tôi không muốn nghe! Hiện tại, không ai có thể ngăn cản bước chân tôi, không ai có thể ngăn cản trái tim tôi muốn đến gặp chàng.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tim đập như sấm!
Gần đến rồi! Gần đến rồi! Cửa thành gần ngay trước mắt, tiếng la giết rung trời mà tôi nghe thấy đã không còn đáng sợ nữa.
Ầm------
Cửa thành dày nặng bị công phá, màu đỏ! Một màu đỏ sẫm như máu tuôn vào cửa thành!
Hô hấp tôi dồn dập, không ngừng thở, ngực đè nén đến đau đớn không chịu nổi.
Chính Hồng kỳ Kiến Châu đang giết vào, máu tươi tuyết trắng giữa cảnh tàn sát khốc liệt......kiếm sắc giáp cứng, thiết kỵ xông vào, chém giết ra làm sao, vô cùng thê lương tráng lệ.
Tôi ngơ ngác đứng giữa ngã tư, quên hết tất cả, trong lòng ngoại trừ không ngừng hô một cái tên ra, thì không còn cảm giác gì nữa......
"Đông Ca!"
"Đông Ca------"
Không thể phân biệt được chính mình đang ở nơi nào, trong hỗn loạn chỉ thấy có người đang giục tôi, có người tiếp lấy tôi đang ngã sấp xuống......cổ cứng ngắc quay lại, sợ đến mức lớn tiếng thét chói tai.
Xước Khải Nãi nằm rạp dưới chân tôi, trên lưng run rẩy đang cắm năm sáu mũi tên lông vũ, hắn nghiêng mặt nằm trên mặt tuyết giá lạnh, mí mắt nhắm chặt, máu chậm rãi tràn ra dưới thân hắn.
"A------" Tôi bi thảm thét chói tai, ôm lấy đầu không thể tin vào hai mắt mình.
"Đông Ca! Đông Ca------" Trong tiếng gọi bối rối sốt ruột, có người cầm lấy bả vai tôi nhẹ nhàng lay, "Bình tĩnh lại một chút! Không sao đâu------Không sao đâu......có ta! Ta đây......Đông Ca......" Từ trong tiếng thở dài nhẹ nhàng, tôi được ôm vào một lồng ngực mạnh mẽ ấm áp.
Thần trí dần tỉnh táo lại, tôi mạnh mẽ đẩy người đó ra, kinh ngạc đối diện với đôi con ngươi dịu dàng vốn được vùi sâu trong trí nhớ rất lâu trước kia.
Đại......Thiện!
Tôi giương miệng, muốn gọi tên hắn, nhưng......cổ họng nghẹn lại, lồng ngực như bị nhét vào sợi bông thật dày, nghẹn đến nỗi ánh mắt tôi đau nhức, nhưng không có nửa phần muốn khóc.
"Đông Ca, không phải sợ! Là ta......ta sẽ không tổn thương nàng......"
Rộc------Rộc------Rộc------
Đất dưới chân hơi chấn động, trong màn tuyết trắng mịt mù như đang mạnh mẽ xé mở ra một bóng đen như mực,.
"Đông Ca!" Một tiếng kêu gào run rẩy, lo lắng và vui sướng như trộn lẫn thành một thể. Dù âm thanh không đến mức vô cùng vang dội, nhưng ở trong lòng tôi lại như nổ một đạo sấm sét. Tôi run lên, giãy giụa khỏi mặt đất, bước chân không kìm được mà di chuyển hướng về phía trước.
Là chàng đấy ư? Thật là chàng đấy ư?
"Đông Ca------" Ngựa đen tiến sát trước mắt, dáng mạo trên ngựa oai hùng hiên ngang như thế, chẳng gì có thể sánh kịp.
Hốc mắt dần mờ đi, tôi tránh khỏi vòng ôm của Đại Thiện, vươn tay chạy nhanh đến, mê mẩn mỉm cười thật vui sướng. Là chàng! Là chàng! Đúng là chàng!
Vù------Tiếng xé gió dồn dập vang đến, sắc bén bay qua cọ sát tai tôi, không chờ tôi thu lại nụ cười, một loạt mũi tên dày đặc như mưa lướt qua giữa tôi và chàng.
Cách nhau bảy tám thước......khoảng cách nhỏ bé như thế, lại nỡ tàn nhẫn ngăn bước tôi chạy đến bên chàng, ngăn cách hai chúng tôi.
Thân mình bay lên không, tôi bị người ôm ngang hông ẵm lên lưng ngựa, hai mắt đẫm lệ nhìn vào bóng dáng đen bóng ngời sáng ấy dần dần cách xa, một khắc đó, quả thực là tâm như tro tàn......
"Hoàng------Thái------Cực------" Không gì đau đến tê tâm liệt phế như điều này, tôi thà rằng......thà rằng bị hàng loạt mũi tên dày đặc lúc nãy bắn chết cho rồi, như vậy ít nhất có thể chết trong lòng chàng, không phải giống như hiện giờ, bị vẻ cười ác độc của Bố Chiếm Thái gắt gao đặt trên lưng ngựa không thể động đậy.
Lẽ nào......thật sự ngay cả chút tâm nguyện cuối cùng cũng không thể thỏa mãn tôi sao?
Chỉ là muốn cẩn thận ngắm chàng một cái, lẽ nào việc này cũng không được sao?
Không được sao......