Bệnh tình của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ không hề nhẹ như Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã hời hợt nói. Qua đầu xuân, bệnh của nàng không hề giảm đi chút nào, ngược lại nặng thêm rất nhiều. Đám đại phu chỉ kê khai phương thuốc rồi nói mấy lời mập mờ để ứng phó, xoay tới xoay lui chỉ có cái gì mà tâm tình tích tụ, bệnh kinh niên khó chữa......cuối cùng đi đến kết luận, nói là bởi vì đầu năm di chuyển nơi ở, không thích ứng được với hoàn cảnh, cần an tâm tịnh dưỡng nhiều hơn.
Thời điểm chuyển đến Hách Đồ A Lạp, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã an trí gian phòng ở cho tôi, chỉ mỗi người phụ trách việc quét dọn bên ngoài đã có đến bốn năm phó phụ cùng a hoàn, nhưng tôi lại cảm thấy gian phòng đó quá mức đáng ghét, bố trí thật không hề giống như để cho người ta ở. Đúng lúc Mạnh Cổ Tỷ Tỷ đang bệnh, vì phòng nhiều bệnh khí, nên không chỉ Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ không ngủ lại nơi đó, mà bình thường cũng rất ít người chủ động qua lại. Tôi cân nhắc xong xuôi, chỉ cầm chút hành lý đơn giản, chuyển đến phòng nàng ở.
Phòng ở của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ cách không xa phòng của Cổn Đại và A Ba Hợi, kết cấu phòng của các nàng đều có bốn gian như nhau, cửa lớn ở phía Đông đầu gian hai, khi bước vào mỗi cánh cửa, đều xây một căn bếp, trên đó đặt chảo thiết, rẽ phải buồng sưởi gian Đông là phòng ngủ của chủ nhân, giữa hai gian là minh gian, minh gian có giường Nam Bắc thông nhau, trên giường Bắc bày đệm, Hoàng Thái Cực ở tại Tây phòng cuối gian đó.
Sau khi tôi chuyển qua vốn tính toán ngủ tại giường Bắc, kết quả Hoàng Thái Cực nói tôi rất hay ngủ, ở ngoài minh gian ngủ sẽ không tiện. Tôi thấy cũng đúng, tôi nghe theo lời hắn chuyển đến ở cùng hắn tại Tây phòng, kết quả là sau đó tôi phát hiện thì ra là Hải Chân buổi tối không có ngủ tại buồng sưởi phía Đông để trực đêm, mà là ngủ trên giường tại minh gian.
"Sao Hải Chân lại ngủ ở ngoài? Đại phu cũng đâu có nói cô cô bị bệnh truyền nhiễm, buổi tối trong phòng sao có thể không người hầu hạ?"
Cát Đái giúp tôi trải đệm trên giường Nam trong Tây phòng, nghe xong lời tôi, liền nói: "Không bằng để nô tài tối đến ngủ tại buồng Đông để hầu hạ phúc tấn."
Hoàng Thái Cực chầm chậm đi đến phía sau Cát Đái, nói chen vào: "Trong phòng ngạch niết có a hoàn trực đêm."
Cát Đái không để ý Hoàng Thái Cực đang ở sau nàng, hoảng sợ, mặt liền nóng lên.
Tôi ngồi trên giường Hoàng Thái Cực cắn hạt thông: "Hải Chân không phải là đại a hoàn sao? Sao lại để tiểu a hoàn hầu đêm, trước kia không phải đều để nàng ấy làm sao?"
"Hiện tại không để nàng làm nữa......ý tứ của ngạch niết, dù nàng chưa búi đầu, nhưng chung quy vẫn không giống những nô tài khác, hơn nữa, ngủ bên ngoài cũng tiện hơn một chút."
Rắc! Tay tôi lệch đi, không cắn trúng hạt thông, ngược lại cắn lên ngón trỏ, đau như muối xát kim châm, nước mắt cũng chảy ra.
"Lại không cẩn thận." Hoàng Thái Cực không ngừng chậc lưỡi, "Ngốc chết đi được."
Tôi trừng mắt liếc hắn, hắn bò lên giường, bóc hạt thông từ trên mâm trái cây, chậm rãi cắn.
Tôi lắc lắc tay, rốt cuộc không kìm chế được tò mò, đè thấp giọng: "Lời vừa rồi của ngươi là có ý gì?"
Hắn lườm tôi một cái, rồi lại tiếp tục cắn hạt thông, chỉ là không hề đáp lời.
"Ai nha, ngươi nói tiếp đi mà." Tôi đưa tay chọc vào eo hắn, hắn khạc cười, thân mình uốn éo ngả ra giường. Ánh mắt tôi sáng lên, đồng thời dùng cả tay lẫn chân, làm ra vẻ muốn chọc ngứa hắn.
"Nàng dám!" Hắn dùng giọng điệu hăm dọa, kỳ thực đã sợ đến mặt đều méo mó.
Tiểu tử xấu xa, xem ngươi mạnh miệng kìa.
"Nói không?"
Hắn mím môi, lui đến góc giường, sau đó ngoắc tay với tôi, tôi sáp người lại, hắn dán vào tai tôi nói: "Chính là cái mà nàng nghĩ đó."
Tôi sửng sốt.
Tuy rằng đã sớm có cái gọi là nha đầu thông phòng, nhưng không ngờ rằng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ lại đem nha đầu hồi môn của mình cho......nàng chẳng lẽ không để ý chút nào sao? Vậy Hoàng Thái Cực thì sao, cùng tồn tại dưới một mái hiên, hắn có suy nghĩ gì đối với tất cả những thứ này?
Nghĩ đến đó, tôi quay đầu lại nhìn hắn, không nghĩ đến hắn vẫn còn đang sát bên tai tôi không chịu rời đi, đầu tôi quay lại, mặt tôi sướt qua đôi môi của hắn.
"A——" Bả đầu tôi ngửa ra sau, hắn vẫn không nhúc nhích, mắt sáng trong nhìn tôi.
"Ngươi có lau sạch miệng chưa?" Tôi dùng tay áo lau mặt, làm ra vẻ ghét bỏ, "Miệng đầy nước dãi."
Hắn bĩu môi, hung tợn trừng mắt liếc tôi một cái, bò xuống giường, đi đến một chiếc ghế con đầy buồn bực ngồi xuống cắn hạt thông. Cát Đái che miệng cười trộm, bị hắn nhìn thấy, hắn tà tà cười: "Ngươi vui như vậy, không bằng buổi tối ngươi ngủ ở giường ngoài đi."
Cát Đái vẻ mặt khờ dại: "Là để nô tài ngủ cùng Hải Chân cô cô sao? Nếu Hải Chân cô cô không ngại......thật ra nô tài có thể ngủ giường ngoài, cùng đám tiểu nha đầu chen chúc là được rồi ạ."
"Cát Đái, đừng nghe những lời vô nghĩa đó của hắn! Bát a ca đang trêu chọc em đó."
Cát Đái đỏ mặt lên, bím tóc vung vẫy, không nói lời nào đi qua đây.
Hoàng Thái Cực ha ha cười: "Giận rồi kìa! Nếu không thì ta xin lỗi ngươi?"
Cát Đái lạnh run co rụt lại, khóc không ra nước mắt: "Bát a ca ngài đừng trêu nô tài nữa."
"Thật sự không có đùa ngươi. Trời nóng nực, ngươi lại chen chúc trên cùng một giường với đám tiểu a hoàn tiện dịch ấy, chủ tử ngươi không tiếc, nhưng gia lại luyến tiếc. Xem như là ta đang nhận lỗi với ngươi, giường ta đủ lớn, cửa sổ buổi tối lại mở ra thoáng khí, ta chia cho chủ tử ngươi một nửa giường, còn ngươi, ngủ trên giường Nam này, thế nào?"
Cát Đái trợn mắt nhìn, không dám lên tiếng trả lời. Tôi đánh giá giường hắn, thật đúng là lớn, hai người ngủ thật không thành vấn đề, trên tường Bắc lại thông cửa sổ, sáng sủa sạch sẽ, khẽ cân nhắc, tôi nhất thời có một chủ kiến, tươi cười rạng rỡ nói: "Ta sao lại không biết xấu hổ? Không lý do gì mà đoạt giường bát a ca thế kia......"
"Đừng khách khí." Hắn bày ra dáng vẻ "Gia hào phóng".
"Nhưng mà!" Tôi dừng một chút, nhướng mày, "Ngộ nhỡ ngươi ngủ đá chăn, nghiến răng đánh rắm, ầm ĩ đến ta thì sao đây?"
"Nàng mới nghiến răng đánh rắm thì có!" Đứa bé ấy chịu không nổi đả kích, mặt đỏ bừng lên, tức giận mà nhảy dựng, "Đừng cho là ta không biết rõ nội tình của nàng, ta cảnh cáo nàng, buổi tối nếu nàng còn đoạt chăn của ta nữa, ta nhất định sẽ ném nàng xuống giường!"
"Phụt——-" Cát Đái không nhịn được cười, liền bật cười ra tiếng, cười xong mới biết mình thất lễ, lấy tay bụm chặt miệng, đến mức mặt đỏ bừng, đôi mắt thanh tú xấu hổ nhìn Hoàng Thái Cực, lại nhìn tôi, cuối cùng cúi đầu chạy ra ngoài như chạy trốn.
"Nha đầu đó, càng ngày càng không có quy củ."
"Không quy củ thì cũng là nha đầu của ta, chưa đến phiên ngươi dạy dỗ."
"Nói cứ như là ta rất yêu thích nha đầu của nàng." Hắn đi đến, kéo tay tôi, tách nắm ngón tay ra.
"Làm gì vậy?" Tôi kỳ quái hỏi, kết quả phát hiện thấy hắn thả một nắm nhân hạt thông vào lòng bàn tay tôi. Tôi bất giác nở nụ cười, "Ai dô, ai dô, con người bát a ca của chúng ta thật là tốt mà, thật là đáng yêu chết đi được." Tôi đưa tay nựng hai má hắn, hai má hắn bụ bẫm, nựng rất đã.
Mũi hắn hừ mạnh một tiếng.
Tôi ngửa đầu, thả nắm nhân hạt thông vào trong miệng cùng một lúc, vẫn chưa kịp nhai kỹ, hắn đột nhiên ném ra một câu: "Lúc cắn không cẩn thận liếm trúng, nên dính nước dãi rồi."
"Phụt——"
Tôi vốn là muốn ngủ không cần buông lều màn, nhưng Hoàng Thái Cực nói rằng không quen, mất hơn nửa ngày cùng hắn chia diện tích giường, vất vả lắm mới tắt đèn, vừa mới mơ màng hơi buồn ngủ, cánh tay đột nhiên bị ôm đến đau, tôi vừa muốn kêu lên, miệng lại bị một bàn tay đè chặt.
Tôi run run, hoàn toàn bừng tỉnh. Trợn mắt muốn giãy dụa, lại nghe thấy một tiếng "Suỵt" trên đỉnh đầu, Hoàng Thái Cực đang đè thấp giọng mà nói với tôi: "A mã đến rồi."
Tôi ngây người.
Tôi cho rằng buổi tối Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ không đến chỗ của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, ai ngờ vào đêm đầu tiên, hắn đã đến rồi.
Tôi muốn bò dậy, lại bị Hoàng Thái Cực đè lấy bả vai không thể động đậy, ánh sáng trong màn mờ tối, thích ứng hơn nửa ngày trời mới thấy rõ bóng dáng hắn.
"Đừng lên tiếng, giả vờ ngủ đi." Vừa dứt lời, quả nhiên giọng nói của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã xuất hiện ở cửa Tây phòng.
"Đông Ca ngủ rồi?" Thanh âm không cao, nhưng cách một cánh cửa tôi vẫn nghe rõ rành mạch.
Tôi nghe thấy trên giường Nam gần cửa vang lên tiếng sột soạt, đại khái là Cát Đái cũng bị đánh thức, đang sợ đến mức mất bình tĩnh, không biết làm thế nào.
"Vâng." Là âm thanh rõ ràng của Hải Chân, mang theo khiêm tốn, "Hôm nay vừa mới thu xếp lại rương hòm, cách cách đã bận rộn cả ngày, lúc dùng bữa tối đã đầy mỏi mệt."
Ở cửa không có động tĩnh, tôi rất sợ Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ không quan tâm mà gõ cửa tiến vào, nhưng qua một hồi lâu, mới nghe thấy giọng hắn, "......Mạnh Cổ Tỷ Tỷ hôm nay đỡ nhiều chưa? Ta vào xem nàng một lát......"
Thanh âm dần biết mất, chờ sau khi đã hoàn toàn im lặng, tôi mới đầy nhẹ nhõm thở ra, cả người ngồi phịch xuống giường. Hoàng Thái Cực buông tay, trở người, nằm bên cạnh tôi. Tôi dùng khuỷu tay đẩy đẩy hắn: "A mã ngươi đối với ngạch niết ngươi coi như có lòng, nghe nói lúc này hắn đang sủng A Ba Hợi, ngay cả cửa phòng đại phúc tấn cũng chưa từng bước qua."
Giọng Hoàng Thái Cực đầy giễu cợt: "Đại phúc tấn thất sủng cũng không phải ngày một ngày hai."
Tôi buồn bực vì hắn phải tranh lại từng câu với tôi, dồn sức nhéo đùi hắn: "Tư sắc của mấy đại nha đầu trong phòng đại phúc tấn cũng không tồi."
Hắn trở mình, hướng mặt về tôi, trong bóng đêm dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng cũng biết được hắn đang nhìn tôi. Tôi cũng biết mình đã nói sai, nhẹ nhàng vỗ miệng: "Ta nói sai rồi."
Rất lâu sau hắn vẫn không mở miệng, qua thêm một lúc lâu nữa, vào lúc tôi nghĩ hắn đã nhắm mắt ngủ rồi, thì hắn mới đột nhiên mở miệng: "Là ta yêu cầu Hải Chân làm a hoàn thông phòng của a mã."
Tôi sửng sốt cả buổi, nhất thời cảm xúc đầy phức tạp, đủ loại cảm giác dâng lên không biết là nên nói những gì. Đứa nhỏ ngủ bên cạnh tôi vẫn chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng hắn lại có những ý nghĩ muốn cởi mở và thông suốt hơn cả một người lớn đầu nhưng vẫn lận đận giữa hai thế giới là tôi đây.
Mạnh Cổ Tỷ Tỷ ấy đến Kiến Châu đã hơn mười năm, làm cách cách Diệp Hách, địa vị phụ tộc không hề thấp, nhưng tính tình nàng lại hết sức dịu dàng, dung mạo xuất chúng, còn hơn đại đa số thê thiếp, nên không thể nói là nàng không được sủng. A Mẫn phúc tấn đến đây cùng năm với nàng, mà đến bây giờ vẫn vô sủng......nhưng Mạnh Cổ Tỷ Tỷ vẫn có giá trước mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, song có điều là nàng chỉ có mỗi một đứa con là Hoàng Thái Cực, hơn nữa lại chịu sự tàn phá của năm tháng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích hiện đang lúc tráng niên sự nghiệp không ngừng phát triển, thê tử vừa mới vào cửa lại trẻ tuổi hơn. A Ba Hợi hiện giờ đang được độc sủng, nhưng nàng ta không phải người đầu tiên, và sau này cũng chẳng phải người cuối cùng.
Tại nơi này, Hoàng Thái Cực ngoài ngạch niết của mình ra, thì không có huynh đệ hay tỷ muội nào có thể dựa vào, một khi Mạnh Cổ Tỷ Tỷ thất sủng, kết cục của hắn cũng sẽ giống như thất a ca A Ba Thái, y dù là đích xuất, nhưng giữa đám a ca đích xuất thì y giống như một người vô hình, không được để ý chút nào, thậm chí còn khiến người khác hiểu lầm rằng ngạch niết Y Nhĩ Căn Giác La thị của y chỉ là một thiếp trong nhà, chứ không phải thê tử.
"Hoàng Thái Cực......" Tôi chua xót đến đau lòng, đưa tay qua ôm lấy hắn, "Thật xin lỗi, vì ta không hề đến giúp ngươi và cô cô."
Y Nhĩ Căn Giác La phúc tấn nhân dịp chuyển dời đến Hách Đồ A Lạp, đã đem cháu gái họ hàng xa nhà mẹ đẻ đến ở cùng với mình, mục đích của bọn họ, thật ra chỉ cần vừa nhìn là biết ngay.
Hoàng Thái Cực không nói lời nào, thở ra hai tiếng, đầu chui thẳng vào lòng tôi, nghe như là hắn đang khóc, tôi lập tức càng ôm chặt lấy hắn, một bàn tay nhẹ vỗ sau lưng hắn, "Ngủ đi, ngủ đi. Nếu không thì, ta hát dỗ ngươi ngủ."
Hắn mơ hồ "Ừ" một tiếng, tôi thở dài, nhẹ giọng hát:
"Du du trát*, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Vỏ cây bạch dương a, làm nôi, ba bô trát.
Sói đến rồi, hổ đến rồi, mã hổ tử đến rồi cũng chẳng sợ.
Sinh trên núi Bạch a, lớn trong Hắc thủy, ba bô trát.
Lớn rồi muốn học thứ ấy, Ba Đồ Lỗ a mã, ba bô trát.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào.
Sinh trên núi Bạch a, lớn trong Hắc thủy, ba bô trát.
Lớn rồi muốn học thứ ấy, Ba Đồ Lỗ a mã, ba bô trát.
Du du trát, du du trát, tiểu a ca, ngủ đi nào......"
*Du du trát 悠悠扎: bài hát ru của người Mãn Châu, "du du trát" và "ba bô trát" tựa như "ầu ơ ví dầu" của nước mình, có thể nghe bài hát này trên google.