Sau khi Đại Thiện ôm tôi xuống xe, tôi mới phát hiện xe ngựa đang đậu giữa một nơi hoang vắng nguyên sơ trong rừng rậm, tuy là ban đêm, nhưng đầy thị vệ binh lính vây quanh xe ngựa, mỗi người một cây đuốc, cả khu rừng rậm tối đen như mực cuối cùng được chiếu sáng như ban ngày.
Ánh lửa nhảy múa chiếu rọi lên khuôn mặt trắng noãn của Đại Thiện, mắt tôi vội vã đảo quanh một vòng, trong tầm mắt ngổn ngang thi thể khắp nơi, tất cả đều là binh sĩ Cáp Đạt. Đến cổ đại lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh máu tanh như thế, lòng thình thịch nhảy loạn, vội chôn mặt vào ngực Đại Thiện, không dám nhìn nữa.
"Bẩm nhị a ca!" Một gã thân binh quỳ trên đất, "Phía trước có truyền tin báo lại, Thục lặc bối lặc đã đem binh đánh vào thành Cáp Đạt......"
Sống lưng tôi cứng ngắc.
Không ngờ rằng hắn lại có thể tự mình đến đây......
"Đông Ca—-Đông Ca—-"
Từ xa xa truyền đến tiếng kêu gào lo lắng, từng trận vó ngựa, chốc lát đã đến trước mặt tôi, mặt ngựa dài dài đối diện với tôi, lỗ mũi phả ra khí nóng. Người trên lưng ngựa xoay người xuống, động tác tương đối thành thạo và có kinh nghiệm.
"Đông Ca—-" Một tiểu binh nhỏ lùn mặc miên giáp lụa hoa vọt đến trước mặt tôi, hai tay vững vàng kéo vai tôi qua, "Nàng không có việc gì......tốt quá! Tốt quá!"
Tôi chớp mắt vài cái, chừng như không thể tin được hai mắt mình, "Hoàng Thái Cực?"
Người đeo Chu mộc(1) cự cung, eo đeo bao da Bảo Đằng yêu đao(2) màu vàng đào, tiểu binh người đầy máu đục này lại là Hoàng Thái Cực! Tôi giật mình, ngọ ngoạy ra khỏi ngực Đại Thiện, ngây ngốc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Thái Cực, quan sát hắn từ đầu đến chân.
(1)Chu mộc: xuất hiện trong Sơn Hải kinh, được nhắc đến trong phần Đại hoang Tây kinh, rằng: "Có nước Cái Sơn. Có cây, nhánh đỏ khô, lá xanh, tên là Chu mộc". Theo bản dịch ở Việt Nam thì Chu mộc được gọi là "cây son".
(2) Vào thời Càn Long ông đã cho đúc một con đao tên Bảo Đằng yêu đao Thiên tự thập thất hào (thứ 17), nhằm vinh danh tổ tiên của mình, tay cầm bằng ngọc trắng được khắc hoa văn rồng, đao thép có hoa văn bằng vàng, bạc và đỏ bằng đồng gần tay cầm, một bên là tên "Thiên tự thập thất hào" và "Bảo Đằng", bên kia là ký hiệu "Càn Long niên chế", phía dưới là một con rồng bay giữa đám tường vân, bao đao bằng gỗ, bên ngoài phủ da màu vàng đào, theo quan niệm dân gian, da vàng đào có thể tránh được cái ác và xua đuổi tà ác, vì vậy sử dụng nó như một con đao đeo ở thắt lưng, bao kiếm vừa có tác dụng trang trí vừa có ý nghĩa giữ cho đất nước ổn định và mạnh mẽ. Thật ra lúc còn tại vị ông đã chế tạo tổng 90 con đao, hầu hết đều đặt trong Tử Cấm Thành.
Vẻ mặt hắn tươi cười nhìn tôi, hai mắt óng ánh, nứt ra tia sáng hết sức vui mừng.
"Ngươi—-làm gì thế?" Tôi lớn tiếng giận mắng, giọng nói không cách nào điều khiển mà run rẩy, "Ngươi điên rồi, ngươi mới lớn có bao nhiêu......ngươi có biết mình đang làm cái gì không?" Tôi quay đầu mạnh mẽ trừng Đại Thiện, hung thần ác sát, nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, hắn chắc đã bị ánh mắt của tôi đóng đinh đến chết rồi, "Ai cho phép hắn lên chiến trường? Ai cho phép......ai cho phép......"
Đại Thiện ôn nhu nhìn tôi, không nói lời nào.
"Ai cho phép hả......các ngươi lại có thể để một đứa nhỏ ra trận giết địch......điên thật rồi......" Tôi nghẹn họng một hơi, không khí đảo ngược đâm vào khoang ngực đến đau đớn.
Bỗng nhiên phát hiện, giáp trụ vốn trước ngực Đại Thiện đã bị nứt ra thành miệng vết máu dài hai mươi ba mươi phân, phiến diệp thiết được khảm bên trong đã bị phá hủy đến nứt vỡ rời rạc, da thịt bên trong bị lật ra, trên miệng vết thương ngưng tụ khối máu nâu đen—-Thương thế nặng như vậy, hắn lại vẫn có thể ung dung mà ôm tôi từ trong xe ra, ung dung tùy ý nhìn tôi quở trách mà mỉm cười không nói năng gì.
Sao vàng xô loạn xạ trước mắt tôi, chỉ cảm thấy đôi mắt ôn hòa của Đại Thiện tựa như một mũi tên nhọn, vụt đến xuyên thấu tim tôi.
Tôi há miệng thở dốc, xoay người nhìn hắn đầy xót thương, nước mắt không ngừng giàn giụa xuống.
"Đau không? Đau không......" Tôi nghẹn ngào, run rẩy đưa tay xoa nhẹ ngực hắn, không dám đụng vào miệng vết thương đang đọng máu, chỉ liên tục không ngừng truy hỏi, "Có đau không......"
"Không đau." Hắn nhẹ giọng trả lời, trong ngữ khí lạnh nhạt mang theo một tia an ủi, hắn cầm tay tôi, cúi đầu hôn xuống năm ngón tay, từng cái một, "Có nàng vì ta mà rơi lệ, chết cũng đáng."
Thình thịch! Lòng đột nhiên nứt toạc ra, giữa lúc rung động tôi cảm thấy như bản thân đang cưỡi mây lướt gió lượn lờ tung bay, hoàn toàn không biết đang ở nơi nao. Một loại ấm áp, ôn nhu tinh tế cùng ngọt ngào từ đầu ngón tay truyền đến, run rẩy truyền khắp toàn thân.
Thứ tôi có thể nghĩ, có thể nghe, có thể thấy......
Vào khoảnh khắc này, chỉ có hắn——
Thiếu niên ôn nhu như ngọc!
Trời tờ mờ sáng, khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào đại sảnh, những hạt bụi bé nhỏ vờn bay trên nền gạch màu than chì, tựa như vô số côn trùng đang quẩn quanh sau bím tóc ngổn ngang của Mạnh Cách Bố Lộc.
Tôi được dẫn đến trước cửa phòng, bên trong cửa đứng lặng đầy những tướng sĩ Kiến Châu, thị vệ Hỗ Nhĩ Hán, ngạch phụ Hà Hòa Lễ, Ba Đồ Lỗ Ngạch Diệc Đô, Trát Nhĩ Cố Tề Phí Anh Đông cùng Thạc Ông Khoa La Ba Đồ Lỗ An Phí Anh Đông, oai phong lẫm liệt.
Phàm là người mà tôi biết, trên cơ bản đều đứng sừng sững ở đại sảnh rộng lớn như vậy không thiếu một ai, nét mặt phong trần mỏi mệt, áo giáp trên người dính đầy là máu đen không giống nhau.
Tôi nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, ưỡn ngực bước vào cửa.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích mặc bộ thiết diệp giáp hoàng kim dệt hoa văn mây ngũ sắc bằng tơ vàng, như một thần nhân đang ngồi trên ghế lim rộng lớn giữa đại sảnh, thấy tôi bước vào, mắt liếc tôi một cái không chút để ý, sau đó lại tiếp tục quay về trên người Mạnh Cách Bố Lộc.
Tôi chậm rãi bước qua Mạnh Cách Bố Lộc, hắn đột nhiên trở nên kích động giãy dụa, hay tay bị trói sau lưng nhưng vẫn muốn đứng lên xông về phía tôi, tiếc là đã lập tức bị hai thị vệ ngăn cản, ấn chặt đầu xuống đất.
"Tiện nhân! Kỹ nữ thối!" Hắn căng cổ họng, kêu đến khàn giọng.
Thành vương bại khấu [Thắng làm vua, thua làm giặc]! Đối với kiểu nhục mạ tiểu nhân này, tôi chỉ coi như không nghe thấy.
"......Nữ nhân thối tha! Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta! Ngươi sẽ không được chết tử tế......ngươi sẽ không có kết cục tốt......"
Mạnh Cách Bố Lộc chửi rủa càng lúc càng khó nghe, lòng tôi phát lạnh, tuy biết rõ hắn chẳng qua chỉ là nói hưu nói vượn mà thôi, nhưng chữ khắc trên mộ bia thì không hề sai lầm, Đông Ca trong lịch sử, chính là tôi, hẳn là vào năm ba mươi bốn tuổi liền hương tiêu ngọc vẫn——Trước kia tôi chỉ coi việc Đông Ca chết đi là đến lúc có thể trở về hiện đại, thế mà không nhìn thấy được rằng phía sau cái chết ấy lại có thêm điều khác——tỉ như là......tương lai tôi rốt cuộc sẽ chết đi như thế nào?
Ánh mắt lơ đãng chuyển hướng đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đang lộ ra một tia cười lạnh tàn nhẫn.
Tôi run cầm cập, cảm thấy hàn khí từ chân xông thẳng lên đầu, lạnh lẽo khiến người khác phải run rẩy.
"Ngươi sẽ không được chết tử tế......ngươi và Nỗ Nhĩ Cáp Xích......tất cả đều sẽ không được chết tử tế......"
"Vả miệng!" Nỗ Nhĩ Cáp Xích quát lạnh một tiếng, thị vệ lập tức làm theo. Người đứng bên cạnh Mạnh Cách Bố Lộc, kéo chân tóc mạnh mẽ lôi đầu hắn ngẩng lên, người còn lại tay cầm một cái tay tre, nhắm vào hai má Mạnh Cách Bố Lộc mà mạnh mẽ vung đôm đốp.
Tôi thấy Mạnh Cách Bố Lộc tuy bị đánh vô cùng thê thảm, nhưng vẫn kiên cường quỳ thẳng một gối, cổ họng chưa hề phát ra nửa câu, tôi không khỏi sinh ra một loại kính nể.
Cho đến bây giờ tôi đều khinh thường hắn, không nghĩ đến rằng hắn lại cũng có ngạo khí và cốt khí.
"Đủ rồi!" Tôi rốt cuộc không nhịn được mà ngăn lại.
Đám người của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều sửng sốt.
Miệng của Mạnh Cách Bố Lộc đều đã thấm máu, nhưng không có khẩu dụ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, thị vệ ấy căn bản không nghe lời nói của tôi, tấm tay tre vẫn vung không ngừng vang lên đôm đốp như trước.
"Đủ rồi!" Tôi nổi nóng hét lên một tiếng, trừng mắt với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, "Không bằng ông giết hắn cho rồi, dù sao vẫn dễ chịu hơn là dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn này để nhục nhã hắn!"
Đại sảnh khẽ vang lên tiếng hít thở rất nhỏ, tôi liếc mắt quét đến, chỉ thấy vẻ mặt Hỗ Nhĩ Hán căng thẳng đang dồn sức nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi làm như không nhìn thấy, nghiêng đầu đi, thẳng tắp nhìn vào mắt Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Ánh mắt không hề sợ hãi vừa vặn đối diện với hắn.
Mi tâm hắn khẽ chau lại, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát.
Khóe miệng hắn khẽ mím lại, môi hơi trễ xuống, trên khuôn mặt tuấn lãng trực tiếp lộ ra loại không khí giết chóc.
Sát ý trong mắt hắn chợt dâng lên, lòng tôi cả kinh, hắn cười lạnh nói: "Như vậy đi, cứ theo như Đông Ca mong muốn——kéo Mạnh Cách Bố Lộc ra ngoài, chém bỏ!"
Lớn tiếng ném ra hai chữ như thế, bàn tay to của hắn vung lên, hết thẩy đã thành kết cục đã định.
Tôi sợ hãi trợn mắt nhìn hắn, tiếng rống giận của Mạnh Cách Bố Lộc dần dần biến mất sau lưng tôi, hắn bị người bắt chéo tay kéo ra khỏi cửa. Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết——Người tôi run lên, ánh mắt đang giằng co với Nỗ Nhĩ Cáp Xích cuối cùng tách ra.
"Đem Ngô Nhĩ Cổ Đại vào!"
Đại thế đã mất......mọi thứ tựa như mộng ảo, nhưng hoàn toàn chân thực!
Mạnh Cách Bố Lộc đã chết......vì một câu nói của tôi, đã chết rồi......
Mơ màng nhìn trưởng tử Ngô Nhĩ Cổ Đại của Mạnh Cách Bố Lộc, khuôn mặt gã đã trở nên trắng bệch, thất tha thất thiểu bị người áp đến, lòng tôi kích động một trận, phát điên mà gào thét lên: "Đừng giết người nữa! Đừng giết nữa——Hắn có gì sai? Ông đã giết a mã hắn, chẳng lẽ ngay cả hắn, ông cũng định không buông tha sao?"
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đứng lên, từ trong đôi mắt lạnh như băng của hắn tôi đọc ra được bốn chữ: Trảm thảo trừ căn [Diệt cỏ phải diệt tận gốc]!
Nam nhân này, hắn hoàn toàn muốn tiêu diệt Cáp Đạt mà!
Thật ra hiện tại hắn đã làm được rồi, đã nắm trong tay thành nội thành ngoại của Cáp Đạt, nhưng vì để tránh hậu hoạn, hắn phải lựa chọn một loại biện pháp làm một mẻ, khỏe một đời——Đó là trảm, thảo, trừ, căn!
"Đừng—-" Một trận choáng váng, thể xác và tinh thần đã mỏi mệt đến cực hạn, cuối cùng tôi không chịu nổi loại kích động như vậy, nên trống rỗng vô lực mà ngất đi.