Quý Vân Hoàng giơ tay ngăn nàng xốc chăn: "Được rồi, nàng cứ nghỉ ở trên này đi. Đừng khiến cho người khác nghĩ rằng bổn cung bắt nạt tiểu hài tử." Có lẽ nhận thấy tay nàng hơi nóng, hắn hơi nhíu mày: "Nàng bị sốt?"
Ninh Tuyết Mạch kín đáo rút tay mình về: "Thân thể nhỏ hơi yếu, tối qua lại nhiễm chút lạnh." Khi nàng nói có chút nghẹn mũi.
Nàng trời sinh đã có đôi mắt ngập nước, hơn nữa bởi vì bị cảm nên khuôn mặt hồng hồng, nhìn qua hết sức đáng thương.
Trong lòng Quý Vân Hoàng cảm động, không nói lời nào kéo nàng ngồi dậy: "Bổn vương chữa trị cho nàng."
Người dân trên đại lục Trường Không hiếm khi bị cảm lạnh, bởi vì bọn họ có tư chất niệm lực bẩm sinh, nhưng nếu bị cảm thường sẽ không dễ dàng khỏi bệnh.
Cần phải điều trị ngay từ lúc bắt đầu mới có thể chữa khỏi nhanh hơn.
Theo đạo lý, nguyên chủ Ninh Tuyết Mạch là phế tài niệm lực, chắc chắn sẽ bị cảm thường xuyên.
Nhưng có lẽ vì nàng nghèo khó, thường phải chịu đựng gió sương, hài tử của người nghèo thường được nuôi rất tốt, mặc dù nàng đói đến nỗi xanh xao vàng vọt, nhưng lại chưa từng bị cảm. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu thân thể nhỏ này bị cảm?
Thông thường khi cảm thấy không thoải mái, nàng tự mình dùng phương pháp trị liệu điểm huyệt xoa bóp. Nếu như nàng sống ở thời đại kia, chỉ cần dùng biện pháp này một lần là khỏi, vì vậy sau khi nàng xoa bóp xong thì lập tức lên giường đi ngủ.
Không ngờ sau khi ngủ một giấc, chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt, thay vào đó cảm lạnh còn trở nên tồi tệ hơn. Nàng cảm thấy chóng mặt, mũi cũng bị tắc nghẽn.
Nàng vốn dĩ không quan tâm tới cảm lạnh, nhưng giờ phút này nhìn thấy sắc mặt Quý Vân Hoàng có vẻ hơi nghiêm trọng, nàng cảm thấy trái tim xôn xao.
Nàng có rất nhiều việc phải làm, căn bản không có thời gian dưỡng bệnh. Bây giờ nàng đã bị bệnh, nàng có thể nhìn xem người ta điều trị cảm lạnh trong thời đại này như thế nào, cũng có thể học hỏi một chút.
Vì vậy nàng không cự tuyệt, nói một câu: "Vậy đa tạ điện hạ." Nàng ngồi ở trước mặt và nhìn xem động tác của hắn.
Quý Vân Hoàng ngồi đối diện với nàng, kéo tay nàng qua nối tiếp cùng với đôi tay của hắn, niệm lực dũng mãnh giống như giòng nước bắt đầu chảy qua lòng bàn tay vào trong cơ thể nàng.
Biện pháp có chút giống với những cảnh chữa thương trong phim điện ảnh võ hiệp --
Ninh Tuyết Mạch chỉ cảm thấy một luồng lực lượng ấm áp linh hoạt kỳ ảo dũng mãnh chảy từ lòng bàn tay vào trong cơ thể mình. Nó bắt đầu di chuyển vào kinh mạch trong người, có cảm giác mát lạnh ở những nơi nó đi qua. Huyết mạch có chút chậm chạp hình như có dấu hiệu khơi thông......
Nàng có cảm giác cả người mình nóng lên, chóp mũi bắt đầu thấm ra mồ hôi, mũi nàng vốn tắc nghẽn cũng bắt đầu thông khí.
Di, điều trị cảm lạnh bằng niệm lực quả nhiên là tuyệt nhất, niệm lực của hắn lưu chuyển ở trong cơ nàng một vòng như vậy giống như đang ăn một loại thuốc hạ sốt đặc biệt. Hiệu quả là ngay lập tức*! (立竿见影: dựng sào thấy bóng)
Niệm lực trong thế giới này thật sự rất thần kỳ --
Nếu như nàng có được niệm lực, sau đó phối hợp với y thuật của mình, vậy thì nàng sẽ càng xuất sắc!
Nàng thoáng có chút thất thần, khi niệm lực của Quý Vân Hoàng vọt tới gần đan điền, luồng niệm lực hoạt bát đang lưu động kia đột nhiên biến mất không thấy!
Có phải niệm lực đã bị rút về?
Ninh Tuyết Mạch mở to đôi mắt, đang muốn mở miệng bảo hắn nếu cứu người hãy cứu tới cùng, dùng niệm lực dứt khoát đi một vòng toàn bộ huyết mạch quanh người nàng. Nhưng không ngờ rằng Quý Vân Hoàng lại đang kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc có chút kỳ lạ.
"Có chuyện gì vậy? Có gì không ổn?" Ninh Tuyết Mạch hoạt động tay chân một chút, một nửa nhẹ nhàng một nửa chua xót......
Quý Vân Hoàng liếc mắt đánh giá nàng một cái: "Không phải nàng mượn cơ hội hấp thụ niệm lực của bổn vương?"
Ninh Tuyết Mạch lúc này thật sự buồn bực: "Hấp thụ niệm lực của điện hạ? Sao có thể?! Điện hạ giúp ta chữa bệnh, vì sao ta lại hấp thụ niệm lực của điện hạ?"
Ngay sau đó Quý Vân Hoàng suy nghĩ cẩn thận và hiểu ra: "Chắc hẳn là nàng không cố ý hấp thụ niệm lực của bổn vương --"