Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, anh ta đứng lên đi đến bên cạnh con gái, cúi người nhìn con, nói: “Nữu Nữu, con đang chơi búp bê với chị à?”
Nữu Nữu ngẩng đầu nhìn người nhận là cha này, thấy đối phương hồng cả mắt, cô bé lại nhớ đến những hình ảnh không tốt đẹp vừa rồi, cô bé nhanh chóng nép vào người chị, cúi đầu nhìn búp bê trong tay, lặng im không dám lên tiếng.
Tống Trường Vinh chưa bao giờ dỗ trẻ con, anh ta cũng không biết phải làm cái gì bây giờ, trong suy nghĩ của anh ta, chỉ cần con gái trả lời câu của anh ta, anh ta chỉ biết phải nói chuyện với đứa nhỏ, sau đó hai cha con tiếp tục tương thân tương ái, nhưng anh ta không ngờ được là con gái lại không thèm để ý đến anh ta? Anh ta đang nghĩ vậy thì thấy anh em Tiểu Tá, Tiểu Hữu ăn vô cùng sung sướng, miệng a a không ngừng, mông đít nhỏ cũng thoải mái bổ nhào vào người cha, Tống Trường Lâm đang cầm thìa cũng phát hoảng, anh vội vàng đưa cái thìa lên cao, dùng tay cầm quả táo để đỡ vào eo của cậu nhóc, tránh đứa nhỏ ngã xuống, miệng anh cười mắng:
“Tổ tông nhỏ của cha ơi, con muốn làm gì thì cũng nên báo trước với cha một tiếng chứ, con cứ bất ngờ mà tập kích như thế, nếu thìa trong tay cha đụng vào con thì phải làm sao?”
Ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng con trai thân thiết với anh, người làm cha tất nhiên rất vui vẻ, nhân lúc con trai ở gần, anh hôn con một cái, lqd, Tiểu Hữu càng vui vẻ cười to. Tiểu Tá thấy em trai xà vào lòng cha được khen ngợi, nhóc cũng cười khanh khách bò đến, ba cha con đùa đến cười lăn cười bò. Tống Trường Sơn nhìn hai cháu trai đang làm nũng trong lòng em trai anh, anh không nhịn được mà thấy buồn cười nói:
“Trường Lâm, ban đầu anh không ngờ em rất kiên nhẫn chơi với đứa nhỏ như vậy? Hai cậu nhóc này đều rất thân thiết với em đó.”
Trước kia Trường Lâm luôn khiến cho anh có cảm giác cậu em trai này là một người rắn rỏi, trong ba anh em nhà anh thì Trường Lâm là người đàn ông nhất, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh cũng không tin là người đàn ông đang dùng thìa cạo từng miếng táo cho con ăn kia lại là Trường Lâm?
Tống Trường Lâm thấy anh cả nói vậy, anh cũng không cần suy nghĩ đã muốn nhanh chóng trả lời: ‘Con em không thân với em thì thân với ai?’ Nhưng khi anh thấy chị dâu thích soi mói của anh đang ngồi bên cạnh, lời nói đến miệng rồi anh lại nhanh chóng nuốt vào, dù sao anh trai anh cũng sinh con gái, anh mà nói ra lời đó thì có phần khoe khoang. Tống Trường Lâm móc hai nhóc nhà anh ra khỏi lòng anh, để chúng ngồi ổn định, sau đó mới cười nói với anh trai:
“Hai nhóc này phá vô cùng, lúc khóc lên là cũng phải có đôi có cặp, lúc em ở nhà cũng không thể để Xảo Phương một mình bận việc, vậy nên giúp thời gian dài rồi thì cũng thành quen.”
Tống Trường Vinh nghe thấy thế, lại thêm kiễn nhẫn dỗ con gái thêm mấy câu, nhưng con gái anh ta vẫn không thèm để ý đến người cha như anh ta, Tống Trường Vinh đứng lên cười khổ nói: “Anh hai có điều kiện nên có thể mang theo đứa nhỏ bên người, nào đâu có giống em? Bây giờ đến con gái cũng không thèm nhận em nữa rồi.” Anh ta càng dỗ thì con càng trốn, anh ta mà muốn lại gần thì có lẽ con anh ta sẽ phát khóc mất.
Tống Trường Lâm thấy dáng vẻ chua xót của anh ta thì không nhịn được mà làu bàu nói: “Em là đồ ngốc đấy à, lâu rồi đứa nhỏ cũng không gặp em, đương nhiên sẽ không thân quen, em đứng yên đấy không chịu lấy ra cái gì, nếu có thể dỗ được cháu mới là lạ, em cho cháu chút đồ ăn ngon, lúc đó xem đứa nhỏ có đến gần chỗ em không?” hôm trước, lúc anh mới về, anh lấy cho Nữu Nữu quả chuối tiêu, cô nhóc còn nở nụ cười với anh, sao lại có người làm cha như em trai anh chứ? Không mua gì về cho con thì thôi, lại còn chỉ biết cúi người nhìn chằm chằm vào hỏi?
Tống Trường Vinh bị mắng cũng hiểu ra, nhưng anh ta nhìn sang bên cạnh, trừ bỏ chuối thì cũng là táo, con gái anh vừa mới ăn rồi, rồi anh ta lại nhìn vào con búp bê vải trong tay con gái, đó là chị dâu thứ hai mua cho con gái anh ta, trên đầu búp bê có bông hoa nhỏ, lúc này anh ta mới phát hiện ra, người làm cha mẹ như họ, cuối năm về nhà mà lại không mua chút đồ nào cho đứa nhỏ cả? Trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, anh ta nhìn đồng hồ trên tường mới hơn 5 giờ, lúc này chắc cửa hàng nhỏ trong thôn còn chưa đóng cửa, anh ta vội mặc áo bông to vào rồi ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức Tống Trường Sơn cũng phải ngạc nhiên:
“Sao Trường Vinh không nói gì mà đã đi nhanh thế? Em ấy muốn làm gì vậy?”
“Chắc bây giờ mới nhớ ra là không mua gì về cho Nữu Nữu, rồi ra ngoài mua đồ này nọ thôi anh.” Tống Trường Lâm lắc đầu bất đắc dĩ, cảm thấy vợ chồng Tống Trường Vinh quá đáng quá, vậy mà có thể trở về với hai bàn tay trống trơn, cũng không biết đường mua cho đứa nhỏ chút đồ ăn? Anh lầm bầm trong bụng, rồi lấy phần thừa trên quả táo con trai anh ăn còn, cắn hai miếng là hết, nhanh tay ném luôn vào chiếc hộp để vỏ hạt dưa, rồi lại đưa chiếc thìa nhỏ cho Chi Hiếu đang xem ti vi, để cậu nhóc mang ra ngoài, còn anh nhanh chóng lấy khăn tay nhỏ lau tay, lau miệng cho hai nhóc, cuối cùng mới dùng bình sữa nhỏ để bên cạnh cho hai nhóc uống nước. Một loạt động tác đều như nước chảy mấy trôi, lưu loát mà sinh động, nhưng cũng mang theo cảm giác nhàn nhã thoải mái một cách mạnh mẽ, đừng nói Tống Trường Sơn nhìn đến sững sờ, ngay cả Vương Thục Cầm ngồi bên cạnh nhìn cũng thấy lóa mắt, chị ta chỉ cảm thấy chính bản thân chị ta cũng không thể làm được thoải mái như vậy, lúc trước chị chỉ có một cô con gái, nhưng vẫn người ngã ngựa đổ, vậy mà em chồng chị có đến hai đứa, chẳng lẽ, một người phụ nữ như chị trông một đứa nhỏ còn không bằng một người đàn ông hay sao?
“Anh cả, em nghe nói năm nay thu hoạch không kém đúng không? Anh có nghĩ đến chuyện mua máy thu không?” Tống Trường Lâm ra ngoài nhiều, ánh mắt cũng rộng rãi hơn, anh cảm thấy việc kiếm tiền không phải cứ ra ngoài mới kiếm được, ở nhà mua một chiếc máy thu hoạch loại nhỏ, đến vụ mùa có thể nhận hết công việc trong mấy thôn xóm xung quanh, đây cũng là một khoản thu vào không nhỏ.
“Mùa hè năm trước, thôn phía tây có người mua máy thu hoạch, nghe nói dùng rất tốt, nhưng nhà chúng ta có ít, cũng không cần phải dùng đến thứ đó.” Tống Trường Sơn nhìn em trai rồi nhẹ nhàng cười, anh không nói ra miệng chính là thứ đó quá đắt, với điều kiện nhà họ, muốn mua nó thì phải vay mượn không ít tiền, cũng không phải nhà không làm được, sao phải mua cái đó làm gì chứ?
“Nhà chúng ta không thiếu, nhưng chúng ta có thể giúp người khác làm việc, người ở thôn phía Tây mua, hẳn cũng không phải chỉ dùng cho nhà người ta đúng không?" Có điều kiện tiện lợi như vậy, anh cũng không tin đối phương không nghĩ cách kiếm tiền.
“Cái đó thì cũng không hẳn, người ta có giúp nhà người khác làm việc, nhưng cũng đều nói thứ kia thu hoạch rất nhanh, ngay bên cạnh như vậy, cho dù anh có mua thì cũng không theo kịp được.” Nếu chẳng may mà mua về không dùng được thì có phải anh cũng giống em trai thứ ba của anh, ngay cả phòng ở cũng không có.
Tống Trường Lâm vừa nghe, đề tài này cũng chỉ có thể dừng lại tại đây, cho dù anh có nghĩ được cách thì người ta cũng phải đồng ý, dù sao không phải bao giờ cũng có trăm phần trăm kiếm được tiền, nếu anh đi khuyên anh cả vay tiền mua, đến lúc mua về lại phải đền tiền, thì chẳng phải cả nhà anh trai anh sẽ hận anh đến chết hay sao? Hai người tiếp tục nói chuyện về việc thu hoạch mùa màng ở nhà cũng như công việc làm ăn bên ngoài của anh, một lúc thì thấy Tống Trường Vinh mang hai túi nhỏ đồ ăn vào nhà.
Tống Trường Vinh là một người đàn ông chưa từng mua đồ này nọ cho đứa nhỏ, lqd, anh chỉ biết nhờ chủ tiệm chọn một chút đồ thích hợp cho con, rồi mang đồ trở về. Tuy anh ta mua chút đồ này hết mười mấy đồng tiền, anh ta tiêu mà lòng đau như cắt, nhưng mà nghĩ lại, nếu có thể để con gái thân thiết với bản thân anh ta hơn thì một chút tiền này cũng coi như đáng giá. Vào phòng, anh ta lấy từ túi ra một vỉ sữa, nghe nói là sữa có vị chua chua ngọt ngọt, trẻ con rất thích. Cả vỉ có năm hộp, anh ta không nghĩ ngợi xé một hộp, cắm ống hút rồi đưa cho Nữu Nữu cười nói: “Nữu Nữu, cha mua cho con này, uống ngon lắm, con có muốn uống không nào?”
Nữu Nữu đã từng uống loại này, bà nội từng mua cho bé, bác dâu thứ hai cũng từng mua rồi, bây giờ cha lại mua thêm, cô bé rất vui vẻ, vừa sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng đưa tay ra nhận, rồi nở nụ cười ngọt ngào với cha.
Tống Trường Vinh thấy cuối cùng con gái cũng cười với anh ta, anh ta lập tức cảm thấy tiền này không hề lãng phí, cũng không hề xót tiền nữa, chỉ cần con anh thích, lần sau anh sẽ lại mua, anh ta đang nghĩ vậy thì thấy cháu gái lớn đang mở to đôi mắt nhìn anh chờ mong, anh vội vàng đưa một hộp cho Đình Đình, thấy Đình Đình vui vẻ uống, anh ta lại nhớ ra nhà anh hai cũng có hai đứa nhỏ, , thấy búp bê vải trong tay con gái, anh ta quay đầu nhìn Tống Trường Lâm cười hỏi:
“Anh hai, Tiểu Tá, Tiểu Hữu có uống được không?” Dù sao anh ta cũng sợ đứa nhỏ còn bé, uống lại có chuyện gì thì sao?
“Anh chị chưa từng cho hai nhóc này uống, vậy nên không cho, chúng vừa ăn quả táo, cái bụng nhỏ cũng không còn đói.” Tống Trường Lâm sờ sờ cái bụng nhỏ của con trai, cười từ chối. Đứa nhỏ còn bé, ăn chút hoa quả tươi là được, còn những đồ ăn phức tạp thì thôi, hai vợ chồng anh cũng không dám cho đứa nhỏ ăn, sợ hệ tiêu hóa của đứa nhỏ chịu không được.
Tống Trường Vinh thấy anh hai nói vậy, anh ta nhanh chóng cho chỗ sữa còn lại vào túi, để buổi tối lại dỗ con gái. Tống Trường Lâm thấy anh ta như vậy, anh âm thầm nhíu mày, nhìn Chi Hiếu bên cạnh, cuối cùng anh cũng không há miệng, nếu bây giờ anh mà nói ‘Em còn đưa Chi Hiếu nữa’, chẳng những em trai anh mất mặt mà có thể trong lòng Chi Hiếu cũng khó chịu, không chừng lại giống như anh là người châm ngòi. Thật ra anh cũng hiểu suy nghĩ của Tống Trường Vinh, có lẽ em trai anh nghĩ Chi Hiếu cũng đã lớn, không giống những đứa nhỏ khác, nhưng mà cũng chỉ có một đứa cháu ngoại, dù lớn cũng mới mười mấy tuổi, còn không phải vẫn chỉ là đứa nhỏ sao? Anh cố nén sự khó chịu trong lòng, cúi đầu nhìn về phía hai cậu nhóc, Tiểu Tá đang nằm sấp trên giường, tập chung nghiên cứu bàn chân trần của em trai, vừa định đưa vào miệng nếm xem có vị gì đã bị cha cướp mất mĩ vị vừa đến bên miệng. . .
Tống Trường Lâm thấy con trai lớn đang dùng ánh mắt khó chịu giống như đang tố cáo nhìn anh, khóe môi anh hơi nhếch lên, anh cầm lấy bàn tay nhỏ của nhóc, nhét vào miệng mình. Tiểu Tá được bồi thường, nhóc nhanh chóng nở nụ cười với cha, thoải mái hạnh phúc xoay người lại, tự ôm nắm tay nhỏ tiếp tục gặm.
Tống Trường Lâm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai, trên mặt anh cũng mang ý cười, trong lòng anh lại phân tích: có thể là trong lòng anh khó chịu đối với Trường Vinh, cho nên muốn đòi hỏi nhiều hơn? Nếu là Tiểu Tá, Tiểu Hữu lớn như vậy, có phải anh cũng sẽ nghiêm túc cấm bọn nhóc ăn đồ ăn vặt không?
Chi Hiếu ngồi bên cạnh tập chung xem ti vi, giống như không phát hiện mọi chuyện xung quanh, chờ khi kết thúc tiết mục, Chi Hiếu mới cười đứng lên ra ngoài lấy mấy quả quýt, rồi đặt lên bàn, nhóc cầm một quả lên ăn. Vương Thục Cầm đã ăn một quả chuối tiêu, thấy có quả quýt, chị thuận tay cầm lên ăn, vừa bóc vừa nói: “Quả quýt này không giống quả của mợ mua thế?” Chị nhớ quả quýt nhà chị đã để ở nhà một chút hình như không ngon như này? Thật ra số quýt đó cũng không phải chị mua mà là có người cho nhà chị, chị nghĩ lúc mừng năm mới mang về nhà cha mẹ chồng đỡ mất tiền mua này nọ, chị đã để lại một ít ở nhà để ăn, con lại mới bảo chồng chị mang về nhà mẹ chồng.
“Ơ? Vâng, đây là của cậu hai mua ạ.” Chi Hiếu trả lời, chậm rãi đưa múi quýt vào miệng.
“Mợ bảo mà, quýt này chua quá, không ngọt như quýt của mợ.” Cuối cùng chị cùng tìm được một cái nhà chị tốt hơn nhà chú hai, Vương Thục Cầm cảm thấy rất vui vẻ, chị vội vàng ra lệnh cho Chi Hiếu: “Chi Hiếu, cháu mau đi lấy mấy quả quýt cậu cả cháu mang về đến đây.”