Mẹ Tống vừa nghe xong thiếu chút nữa là tức điên lên, chỉ vào Nữu Nữu trong lòng con dâu thứ ba nói: “Tôi mặc kệ đứa nhỏ sao? Từ lúc nó còn nhỏ đến bây giờ, cô giặt quần áo cho nó được mấy lần? Cho nó bú sữa được mấy lần? Tôi mặc kệ nó sao, tôi mặc kệ nó thì là ai đã nuôi nó lớn được như bây giờ? Ai rửa đít đổi tã cho nó đến bây giờ? Là cô hay là người nhà mẹ đẻ của cô? Có phải cô cảm thấy vừa rồi nó ngồi đó khóc mà không có ai quản đúng không? Tôi nói cho cô biết, Nữu Nữu vừa rồi bị Tiểu Hữu dọa, nó còn cần một người mẹ đứng bên cạnh già mồm cãi láo như cô sao, tại ai mà bây giờ nó thành như vậy, càng dỗ càng khóc, cả nhà không ai dám dỗ nó, có phải cô lại muốn nói tôi dung túng cháu trai bắt nạt Nữu Nữu của cô đúng không? Trái tim của người làm bà nội như tôi đây cũng không khỏe mạnh được như vậy?”
Từ Tiểu Mai bị vẻ mặt của mẹ chồng dọa sợ, luôn luôn rụt cổ lắng nghe, đừng nhìn trên miệng cô ta không dám cãi lại, nhưng vẻ mặt lại là bảy phần không phục, tám phấn khó chịu, ai cũng nhìn ra được, cô ta đang nghĩ như vậy, nếu không có người dung túng thì sao con gái cô còn cao hơn hai thằng nhóc kia nửa cái đầu lại có thể bị dọa cho phát khóc được?
“Từ Tiểu Mai.” Mẹ Tống gằn từng tiếng một, tức giận đến mức bờ môi phát run: “Tôi đã muốn tìm cô tính sổ từ sớm, nhưng luôn không tìm được cơ hội, hôm nay vừa vặn, chúng ta cũng thoải mái nói cho xong.” Nói xong bà chỉ cảm thấy cánh tay như nhũn ra, hai chân phát run, sợ ôm không được Nữu Nữu nên bà quay người đưa cháu gái nhét vào trong lòng Trường Vinh, sau đó quay lại chỉ tay vào mặt Từ Tiểu Mai mắng:
“Nữu Nữu là cháu gái ruột của tôi, con trai út của tôi cũng chỉ có một người con gái là nó, tôi là người làm bà nội, một vốc cứt một bãi nước đái đều cẩn thận hầu hạ, năm đó tôi cũng chưa từng hầu hạ con gái tôi cẩn thận như vậy, trước kia đứa nhỏ này cũng không phải đứa thích đùa nghịch nhưng cũng là đứa nhỏ đùa là cười, nhưng cô nhìn mà xem, cô nhìn con gái cô xem, từ lúc theo mẹ cô về nhà sau đó bị bệnh một trận, đứa nhỏ này đã gầy thành cái dạng gì rồi hả? Có chút gió thổi cỏ lay cũng sợ hãi, người ngoài vừa đến nó lập tức chui vào xó xỉnh, ngay cả đứa nhỏ khác cười lớn tiếng một chút cũng có thể dọa nó khóc lớn, còn không cho đứa nhỏ chịu oan ức sao? Cô cũng không thèm ngẫm lại xem, oan ức của đứa nhỏ này từ đâu mà ra? Không có kẻ làm mẹ vô trách nghiệm như cô, cháu gái tôi có thể biến thành ngày hôm nay sao? Lúc trước mắt tôi bị mù mới có thể để Trường Vinh cưới một tang môn tinh như cô? Cô nói xem một chút, từ lúc cô vào nhà tôi, vợ chồng già bọn tôi được hưởng chút phúc nào chưa? Chúng tôi cũng không cầu cô có thể giống như vợ Trường Lâm mua đồ này đồ kia về nhà, cô có thể khiến cho cuộc sống của vợ chồng cô tốt đẹp không phải để hai lão già chúng tôi quan tâm là tốt lắm rồi, nhưng cô thì sao? Hôm nay bồi thường tiền cho lò gạch, ngày mai ôm bụng bầu đánh nhau với người ta, vì cái khoản nợ sau mông cô, tôi phải mặt dày đi vay mượn xung quanh, thế mà cô còn chưa thoải mái sao? Người trong nhà cũng không ai được tốt, đền này đền nọ còn chưa khiến cô thoải mái sao? Từ Tiểu Mai, cô là tôn phật quá lớn, nhà họ Tống chúng tôi quá bé nhỏ không thể dung được cô, từ hôm nay trở đi, cô muốn dẫn con gái cô đi đâu thì đi, vợ chồng già chúng tôi không hầu hạ được.”
Mẹ Tống nói liền một hơi không nghỉ, khiến bà quá mệt mỏi, trong lòng bà cũng vô cùng tức giận, lúc trước nhận đứa nhỏ về nhà bà đã cảm thấy không thích hợp, hồ tử chỉ cần kêu Nữu Nữu cũng khóc, bạn già hơi to tiếng Nữu Nữu cũng sợ hãi, lúc đó trong lòng bà vừa đau vừa tức giận, bà chỉ hận không thể ngồi xe vào huyện tìm Từ Tiểu Mai tính sổ, nhưng nghĩ lại, con trai bà cũng quá khó khăn, kết quả người đau lòng cuối cùng vẫn là bà. Nghĩ đến Trường Vinh, bà lại cô nén giận trong lòng, không ngờ bà cố gắng nhịn, nhưng Từ Tiểu Mai người ta lại không đành lòng, cuối năm vừa về đến nhà đã gây chuyện, cô ta có muốn cả nhà đón cái năm mới tốt đẹp không đây? Cuộc sống thế này cô ta còn không hài lòng sao?
Tống Trường Vinh thấy mẹ thực sự tức giận, vội vàng đặt con gái xuống dưới đất, tiến lên đỡ cánh tay mẹ dỗ nói: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, là Tiểu Mai suy nghĩ nông cạn, mẹ đừng chấp nhặt với cô ấy.”
“Đừng chấp nhặt với nó sao? Trường Vinh, mẹ cũng không muốn chấp nhặt với nó, ngày mai là hết năm sang năm mới, cô ta suy nghĩ nông cạn cũng không phải một hai lần, mới mấy tháng trước vừa gây chuyện xong, cả đống chuyện ra đó, mẹ thực sự chịu không nổi, cứ xem như mẹ nuôi con lớn như vậy, con mau đưa vợ và con gái con đi đi, muốn đi đâu thì đi, để bà lão như mẹ được yên tĩnh thoải mái đón cái năm mới.” Nói xong mẹ Tống vung tay ra, đến mặt con trai cũng không muốn nhìn.
Trong lòng bà cũng rất khó chịu, vừa rồi vợ nó làm ầm ĩ lên như thế không thế nó để ý? Bây giờ thấy bà không thèm chăm con cho nó nữa thì nó mới quay sang dỗ dành bà, này thực sự là thương con không được gì, trước kia bà bị mù rồi.
Thật ra lần này mẹ Tống oan uổng cho Tống Trường Vinh rồi, từ đầu Tống Trường Vinh chỉ chú ý đến chuyện ti vi, căn bản không quan tâm đến vợ anh ta, vừa nghe vợ anh ta nói chị dâu thứ hai anh ta cũng chưa kịp phản ứng thì đã thấy mẹ anh ta oanh tạc một trận rồi. Dưới tình huống như vậy, anh ta luôn luôn cảm thấy bản thân anh không chen được miệng, cho nên đều đứng một bên chờ, chờ khi mẹ và vợ anh ta làm ầm ĩ xong thì anh đến nhận lỗi, không ngờ hôm nay mẹ anh không làm ầm ĩ xong đã trực tiếp đuổi người? Bây giờ là đêm tối, hai vợ chồng họ ngay cả nhà cũng không có, nếu bị đuổi ra ngoài thì biết đi đâu? Vì không muốn đến nhà mẹ vợ chịu khinh bỉ nên anh ta chỉ có thể cắn răng tiếng lên khuyên can. Anh ta có lòng muốn tiếp tục khuyên, nhưng thấy mẹ chân lảo đảo, thân người hơi lưng lay, thiếu chút ngã xuống, anh ta sợ hãi vội vàng vươn tay ra đỡ, nhưng chỉ cảm thấy hoa mắt, chị dâu thứ hai của anh ta đã nhanh chóng chắn trước mặt anh ta và vững vàng đỡ mẹ về phía kháng nồi, vừa đi vừa nhanh chóng khuyên:
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, bây giờ sắp sang năm mới mà tức giận hỏng người thì phải làm sao, đều là con sai, vừa rồi không trông Tiểu Hữu cẩn thận, để đứa nhỏ cười quá lớn tiếng làm Nữu Nữu bị dọa sợ, việc này đều là con sai, mẹ đừng nóng giận.”lqd
Bà Tống vừa nghe xong càng thêm đau lòng, mũi càng chua xót, bà vỗ vỗ tay con dâu nói: “Chuyện này sao có thể trách con được chứ? Vất vả lắm cháu trai của mẹ mới về nhà ông bà nội một chuyến, ngay cả cười cũng không được cười thì là làm sao? Đều là mẹ sai, cháu trai ngoan không chăm sóc mà lại đi chăm cháu gái?” Vừa nói chuyện mẹ Tống vừa lau nước mắt, trực tiếp kéo tay Trương Xảo Phương nói: “Sang năm mẹ đi chăm đứa nhỏ giúp con, miễn cho có người nói mẹ thiên vị, mẹ thiên vị đó, là mẹ không có mắt nhìn, cháu đích tôn nhà họ Tống thì mẹ không chăm, vậy mà lại hết lòng chăm cháu gái làm gì. . .” Bạn già nhiều lần nói muốn đi thăm cháu trai, nhưng đều vướng Nữu Nữu thì bạn già cũng đi từ lâu rồi, đều là bà sai, bà thiên vị Trường Vinh, bà thực sự có lỗi với bạn già, thực sự có lỗi với vợ chồng Trường Lâm, thực sự xin lỗi hai cháu trai, ngay cả con gái bà cũng có lỗi với nó. . . Bà lão càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng tức, lôi kéo tay con dâu bắt đầu khóc to.
Trương Xảo Phương run run khóe môi, trong lòng vừa cảm thấy mẹ chồng cô thật mạnh mẽ, bà lại chạy trật, mẹ phải tiếp tục mắng vợ chồng Trường Vinh chứ? Sao mẹ lại khóc rồi.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy, là lỗi của con, con không nên nói như vậy.. . .” Từ Tiểu Mai tuy có chút không biết điều, nhưng không có nghĩa là cô ta ngốc, lại nói cô ta cũng hiểu rõ mọi chuyện, không phải là có người khiến cho Nữu Nữu bị oan ức, mà là con gái cô bị dọa sợ sau lần bệnh đó, bây giờ mẹ chồng cô đuổi cả Trường Vinh, có thể thấy được vấn đề vô cùng lớn. Nếu như làm theo lời nói dỗi vừa rồi của cô thì công việc làm ăn của cô phải tính sao bây giờ? Không làm việc lấy đâu ra tiền mua nhà ở? Ngoại trừ mẹ chồng thì còn ai có thể giúp cô chăm đứa nhỏ đây? Nghĩ vậy cô ta vội vàng đi đến bên cạnh mẹ chồng nhận lỗi.
Bà cũng không thèm nhìn cô, chỉ lôi kéo cánh tay con dâu thứ hai tiếp tục khóc, vội vàng vừa khóc vừa kể, lúc còn trẻ thì chăm mấy đứa nhỏ vất vả, vất vả cả cuộc đời đến lúc già đi còn phải giúp bọn trẻ trả nợ, bằng tuổi này của bà chưa từng được hưởng một ngày hạnh phúc, sao số bà lại khổ như vậy chứ? Tống Trường Hà vào nhà sau, chị muốn đến bên cạnh khuyên mẹ, nhung kết quả nghe mẹ nói vậy chị cũng không chịu nổi, chị cảm thấy đến cùng là do chị sai, liên quan đến chị và Chi Hiếu nên cha mẹ chị mới đau lòng như vậy, trong lòn đau xót, chị bổ nhào vào, ngồi trên đất gục vào đùi mẹ khóc lên, cuối cùng ngồi đến chân nhũn ra cũng bắt đầu quỳ trên mặt đất.
Tống Trường Vinh ở một bên lo lắng suông, không biết khuyên như nào mới có thể khiến mẹ mềm lòng, vừa thấy chị gái quỳ xuống đấy, mắt anh ta cũng sáng lên, lập tức cảm thấy đó là biện pháp tốt, nên anh ta đi đến trước mặt mẹ mềm nhũn chân nhanh chóng quỳ xuống, sau đó mới tiếp tục khuyên.
Chi Hiếu đang gặm quả táo nhai nhai, hai bên ầm ĩ, cậu nhóc xem rất vui vẻ, cảm thấy trong lòng như được giải hận, không ngờ mẹ cậu lại quỳ xuống? Cậu nhóc nhìn hết bên này sang bên kia, chung quy lại là cậu không thể tiếp tục ngồi được, nhưng mà lúc cậu đứng lên mới phát hiện ra rằng đứng càng thêm không ổn? Cậu nhóc nhìn cái cửa phòng cách xa cậu với ánh mắt tiếc hận, cậu chỉ có thể bực tức bước đến phía sau mẹ rồi quỳ xuống, thật là, vợ chồng kia thích quỳ thì quỳ, tại sao cậu nhóc phải quỳ oan uổng.
Cả căn phòng có ba người quỳ, đầu xỏ gây tội là Từ Tiểu Mai có thể làm sao bây giờ? Trong lòng cô ta không muốn quỳ, ngay cả mẹ đẻ cô ta còn chưa quỳ đâu, dựa vào cái gì mà phải quỳ người ngoài? Nhưng mẹ chồng nói rõ muốn đuổi bọn họ đi, còn quẳng cả đứa nhỏ xuống nói rõ không muốn chăm, hôm nay nếu không để bà hết giận thì quả thực sau này có chút khó khăn. Chính lúc cô ta đang do dự thì ống quần bị kéo, cô cúi đầu xuống nhìn thấy chồng cô đang trộm lườm cô, cô cắn chặt môi dưới, trong lòng càng thêm khó xử, quỳ xuống, cô không muốn quỳ, đặc biệt chị dâu thứ hai còn đang ngồi trên đó, cô quỳ ai chứ? Cô theo bản năng nhìn về phía con gái, thấy Nữu Nữu ôm chặt búp bê vải trong lòng, tự ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực, gương mặt còn cả nước mắt chưa kịp khô, trong lòng cô tê rần, hai đầu gối mềm nhũn, cuối cùng vẫn quỳ xuống:
“Mẹ, con thật sự biết sai rồi, là con không hiểu chuyện, là con có lỗi với cha mẹ, để cho cha mẹ phải phiền lòng rồi ạ. . .” Từ Tiểu Mai vừa quỳ vừa khóc nói, cô ta cũng không hiểu cô ta khóc cái gì? Là do không còn mặt mũi? Hay do thật lòng tỉnh ra? Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ làm sao để mẹ chồng vừa lòng mà bỏ qua chuyện này.
Trong lòng Trương Xảo Phương rất thoải mái, nhưng lại nhìn về phía chồng với vẻ mặt xấu hổ, tỏ vẻ bản thân cô không muốn nhưng cũng không tách ra được, nhưng mẹ chồng còn đang kéo cánh tay cô không bỏ, cô cũng không tránh ra được.
Tống Trường Lâm đưa vợ một ánh mắt yên tâm, anh ôm con trai đến phía sau cháu ngoại, dùng mũi chân đá đá mông nhóc thấp giọng nói: “Mẹ cháu còn đang nấu nước đó, cháu đi xem được chưa?” Chị cả thích quỳ thì quỳ, đừng khiến đứa nhỏ chịu tội cùng, còn hai vợ chồng kia thích quỳ thì quỳ đi, vừa trở về đã khiến vợ anh khó chịu, anh là người làm chồng cũng thấy không thoải mái.Thật ra, nếu là bình thường thì anh cũng phải giả vờ giả vịt đi qua hò hét, nhưng bây giờ anh đang ôm đứa nhỏ, nhiều người cùng nhau khóc như vậy, dọa sợ đứa nhỏ thì sao sao?
Cha Tống đang ôm đứa nhỏ lắc lư, cả một phòng toàn tiếng khóc của mọi người cũng giống như không liên quan đến ông, dưới tình hình chung, ông chỉ phát biểu ý kiến những lúc bạn già không giữ vững được lập trường, đưa ra những quan điểm đúng thôi, bây giờ hiếm khi bạn già của ông tỉnh táo một lần, chủ động dạy dỗ Trường Vinh- thằng con bất hiếu, ông không thèm quản, dù sao cháu trai của ông cũng không khóc, thế là đủ rồi. Nghĩ vậy, ông cúi đầu nhìn cháu trai lớn đang tựa đầu trên vài ông quan sát náo nhiệt, trong lòng ông không nhịn được khen ngợi trong lòng, con trai dù sao cũng dũng cảm hơn, nhìn mà xem, trong nhà loạn thành như vậy này, Nữu Nữu đều bị dọa đến mức không dám khóc, vậy mà cháu trai ông còn nhỏ như vậy nhưng lại không hề bị ảnh hưởng, đúng là cháu trai ngoan, tương lai sau này nhất định sẽ có tiền đồ.
Tiểu Tá được ông nội đoán là rất có tiền đồ đang xem mọi chuyện vô cùng hưng phấn. Thật ra trẻ con rất mẫn cảm, nếu người vừa khóc vừa quỳ là cha mẹ chúng thì không chừng hai nhóc đã sớm sợ hãi, bây giờ thấy người vừa khóc vừa quỳ kia không phải người quen của nhóc, nên hai nhóc chỉ xem như đang xem diễn nghệ thuật trên ti vi mà thôi, xem rất chăm chú. Đúng lúc đang xem thoải mái, đứa nhỏ rùng mình một cái, sau đó lại thoải mái tiếp tục xem.
Cha Tống đang ôm đứa nhỏ thấy đứa nhỏ rùng mình thì rất thắc mắc, không biết là đứa nhỏ bị lạnh hay bị dọa? Nhưng ngay sau đó ông cảm thấy bụng mình cũng ướt, mà thấy nước nóng nóng, bây giờ ông mới hiểu ra, hóa ra nhóc đái rầm rồi. Từ lâu trước đây hai nhóc đã không còn cần đến đệm tã nữa, Trương Xảo Phương không có chuyện gì lại cho hai đứa nhỏ đái, vậy nên bọn nhỏ cũng có thói quen rồi, rất ít khi phát sinh tình huống đái ướt quần áo, nhưng hôm nay trong tình huống hỗn loạn, không ai nhớ đến chuyện phải cho hai an hem đi tiểu. Cho nên ông nội đang ôm cháu mới gặp tai họa.