Doãn Hồng Bác không ngờ hắn lại bị từ chối vì lí do này? Trong lòng hắn có chút bất mãn, nhưng có thể thấy được tuy đối phương nói xin lỗi nhưng trong mắt lại có sự kiên trì, hắn cũng không thể để mất phong độ vào lúc này, chỉ có thể cười nói: “Không sao, anh là một người đàn ông, không có sinh nhật cũng không quan trọng, thân thể chị em vẫn quan trọng hơn, dù sao chị em cũng đang nuôi đứa nhỏ kìa.” Đồng thời trong lòng hắn đang thầm than, đáng tiếc cho cơ hội lần này, chỉ có thể để sau hẵn nói.
Tuy rằng anh Doãn đã nói vậy, nhưng trong lòng Trương Xảo Trân vẫn có chút băn khoăn, thế nên khi cô về đến nhà tâm trạng cũng có chút đè nén.
“Tứ nha, em sao thế?” tại sao lại buồn bã không vui. Từ khi Tứ nha quen tên khốn Doãn Hồng Bác kia, gần như chưa từng có tình huống này phát sinh.
“Em không sao ạ, em cảm thấy anh Doãn có chút đáng thương, chị, chị nói xem tại sao vợ anh ấy lại không quan tâm đến anh ấy thế chứ? Sinh nhật của chồng mà cũng không quản, cũng không về nhà hỏi thăm một chút. . .” Trương Xảo Trân đang giặt tã cho cháu trai, miệng thì không nhịn được mà bất bình thay Doãn Hồng Bác, cô nghĩ sao thì đó cũng là một người đàn ông tốt, chắc hẳn không nên cưới một người vợ như vậy, quả thực quá đáng thương mà.
Ôi, sinh nhật sao? Có phải hắn muốn một phần quà thật to không? Trương Xảo Phương cảm thấy tâm trạng cô rất tốt, cô hơi nhếch khóe môi, cười nói với em gái: “Cũng là do cơ thể chị làm liên lụy đến em, em đã không thể đi thì cũng nên tặng cho anh ấy một phần quà chứ, cũng có thể để cho anh ta cảm thấy anh ta vẫn còn có bạn bè quan tâm.”
“Quà tặng sao ạ? Em có thể tặng anh ấy cái gì?” Nếu quá quý thì cô không có tiền, hơn nữa có rất nhiều đồ cô cảm thấy cô không thích hợp để tặng, dù sao người ta cũng là người đã có vợ rồi.
“A, đưa cho anh ta cái bùa bình an đi, chị thêu cái này rất nhanh, hơn nữa cái này lại ở tâm ý, em cũng không cần đi khai quang, thành tâm thành ý nhắc đến một chút, sau đó đưa cho anh ta để bảo vệ bình an đi.” Trương Xảo Phương vì mục đích của cô, cho nên cô chỉ có thể mượn tay em gái.
“Bùa bình an.” Hình như có thể được, đó là tâm ý của bạn bè thôi mà. “Được rồi, chị ba, chị thêu giúp em với, a, không được, anh rể nói chị không được thêu này nọ, thôi quên đi, em không tặng gì cả.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, một chút xíu là xong chuyện, vô cùng nhanh, bây giờ chị đi làm.” Trương Xảo Phương khoát tay, có chút hưng phấn quay người vào nhà. Kết quả đúng là giống như lời cô nói, không đến nửa giờ,lqd, một cái bùa bình an dắt ở thắt lưng đã ra đời, cô cười tủm tỉm bảo em gái cất kỹ, ngày mai đừng quên đưa cho anh Doãn của nó, Trương Xảo Phương vui vẻ vào nhà tiếp tục tĩnh dưỡng, cô vẫn còn là bệnh nhân đó, trước khi vụ việc của Doãn Hồng Bác bùng nổ, cô chuẩn bị làm bệnh nhân đến cùng, cho dù tứ nha có muốn đi cùng đừng nghĩ có thể đi được.
Về phần khi nào thì bùng nổ? Bây giờ là cuối tháng tám, còn có vài ngày nữa là đến ngày khai giảng, không nên gấp gáp.
Phía bên cô không vội, Doãn Hồng Bác bên kia thì càng gấp, tuy rằng ngày hôm sau hắn nhận được một cái bùa bình an tinh xảo xem như an ủi, nhưng sắp khai giảng rồi, nếu vào khai giảng thì mọi chuyện của hắn sẽ không còn tiện như bây giờ nữa, người trong lòng của hắn, đến cùng thì em đang ở đâu?
Doãn Hồng Bác phát hiện hắn không tìm thấy người trong lòng, nhưng mấy ngày nay hắn nhọ đến vô cùng, ăn cơm cũng bị nghẹn, uống nước bị sặc, đi thì bị đụng vào, mua cốc mì ăn liền thì vớ phải cốc không có gói gia vị, tại sao lại như vậy chứ? Rõ ràng hắn đã cố gắng cẩn thận rồi lại cẩn thận, tại sao vẫn chỉ toàn điều xấu vậy chứ?
Ngày mai là ngày khai giảng, vì muốn cho học kì tới có nhiều điều tốt nên hắn nghĩ nghĩ rồi quyết định lấy bùa bình an Trương Xảo Trân đưa cho hắn từ trong ngăn kéo ra, đeo lên người, lúc này hẳn là không có chuyện gì nữa đúng không?
Sự thật chứng minh, bùa bình an vẫn có hiệu quả, đúng là vậy, mãi cho đến hai ngày sau hắn cũng không gặp tai họa, hơn nữa đi làm sao còn được thông báo là năm nay hắn có hi vọng được thăng chức, , ừ, lần sau hắn phải hỏi lại Trương Xảo Trân xem bùa bình an này thỉnh được ở đâu, quá là linh nghiệm.
Doãn Hồng Bác do nghe có cơ hội được thăng chức nên nhanh chóng sinh ra thái độ đắc ý, buổi chiều, khi tan học thì hắn nhận được một bức thư, hắn cũng không coi đó là chuyện quan trọng, vừa mở ra lại cảm thấy hai chân mềm nhũn, hắn luôn luôn có vẻ bề ngoài bình tĩnh, khẩn trương nhìn xung quanh một chút, thấy không có người, lqd, mới cẩn thận đọc lại thư lần hai.
Thật ra trong thư cũng không viết gì, chỉ là ghi chép đánh dấu lại tất cả những lần trước đây hắn đã nhận hối lộ, cuối cùng lại còn có một dòng chữ: “Anh bạn, nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải gặp mặt chia cho tôi một nửa chứ, nếu không cuộc sống của anh bạn sẽ thành gà bay trứng vỡ, triệt để nói tạm biệt với cuộc sống như bây giờ đó.
Sợ hãi, khủng hoảng, Doãn Hồng Bác bị hai từ này bao trùng tất cả tâm trạng, bởi vì hắn không biết cuối cùng thì người này đã theo dõi hắn bao nhiêu lâu? Rất nhiều việc chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ, tại sao đối phương lại có thể tra ra được chứ? Quá đáng sợ.
Doãn Hồng Bác kiểm tra kĩ lại trong ngoài bức thư cũng không thấy được địa chỉ, trong lòng hắn chỉ còn lại sự bất lực, hắn không ngừng cố gắng đoán xem người ở phía sau bức màn là ai, thế nên hắn nghi thần nghi quỷ thấy ai cũng đáng nghi. Trong lòng hắn đang vô cùng sợ hãi, hắn không thể không làm theo, bởi vì hắn biết, cho dù có một số việc không tra ra được nhưng càng nhiều vẫn để lại dấu viết, cho dù không biết người viết thư này có thể nói hay không, nhưng hắn cũng muốn đánh cuộc một lần, nếu không thì người đó mà bóc hết ra, hắn thật sự sẽ xong đời. Cũng may đối phương chỉ nói là muốn một nửa, hắn nhìn con số tổng ở cuối thư. Hắn tự đi chuẩn bị, ngày hôm sau, sau khi tan tầm, hắn dựa theo địa điểm trong thư nói, cẩn thận nhét tiền vào một túi ni lông màu đen, sau đó ném tới phía sau thùng rác.
Hắn làm xong, tự giác chạy đến bên cạnh nấp để theo dõi, muốn bắt bằng được người phía sau màn, nhìn xem là ai đang muốn hại hắn.
Kết quả hắn chờ rồi lại chờ, đợi đến khi trời tối, bụng kêu ầm ĩ, cũng không thấy có người đến.
Chẳng lẽ người này không tới? Trong lòng hắn nghi ngờ nên đi từ chỗ nấp ra ngoài, muốn đi lấy lại tiền, kết quả hắn vừa đến chỗ đó thì trợn tròn mắt, tiền đã không cánh mà bay, thật sự không còn?
Tại sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng hắn luôn nhìn chằm chằm vào nó mà, không thấy có người nào đến phía sau thùng rác cả? Hắn cũng không thèm để ý đến chuyện bẩn thỉu vội vàng lục tung thùng rác lên hai lần, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận, tiền thực sự không còn.
Hắn như người mất hồn đi về nhà, ngay cả cơm cũng không thèm ăn, nằm ở trên giường bắt đầu nhớ lại, cuối cùng ngay cả con chó đi ngang qua hắn cũng nghi ngờ, nhưng không thể đoán được là ai đã cầm tiền đi mà không một tiếng động như vậy.
Trương Xảo Phương vui vẻ trở lại trong nhà, lén lút kiểm tra số tiền trong tay, trong lòng cô cũng được an ủi đôi chút, đồng thời cũng cảm ơn con ba ba của chồng cô mua về, nếu không thì cô cũng không thể có nhiều linh khí để duy trì như vậy được, để cố có thể làm người tốt. Trường Lâm vạn tuế, ba ba vạn tuế, mấy ngàn đồng cũng đủ để cô mua mấy con ba ba đó.
Ai, lúc đó sao không đem tính cả tiền quà và tiền ăn cơm chứ? Chỉ tính tiền mặt, thật sự mệt mà.