Từ dây điện, đến vòi nước, Tống Trường Lâm vội vàng chạy đi chạy lại giữa mấy cửa hàng, nếu không phải ở giữa còn có Xảo Phương muốn tham gia hội thi nghệ thuật thì anh cũng quên mất chuyện bức tranh ‘Thanh Minh Thượng Hà Đồ’, sau khi được vợ nhắc anh mới nhớ còn chuyện này, anh vội vàng cầm bức tranh thêu đưa đến cho Tưởng Chí Lâm. Vừa đến cửa văn phòng thị ủy, nhắc đến tên Tưởng Chí Lâm, đồng chí bảo vệ nhanh chóng đưa anh vào văn phòng, anh hỏi thăm anh này mới biết được hóa ra đối phương là trưởng phòng tổ chức của thành phố, lai lịch đúng là không nhỏ?
Tưởng Chí Lâm thấy Tống Trường Lâm đúng hạn giao tranh, có vẻ như vô cùng vui vẻ, vừa cổ vũ lại khen ngợi một trận, cuối cùng còn tự mình đưa Tống Trường Lâm ra ngoài, dặn anh về nhà chờ tin tức.
Tống Trường Lâm biết đối phương không phải lừa gạt mà là lãnh đạo trong thành phố, anh vừa về nhà cũng vứt chuyện này ra sau đầu, tiếp tục bận công việc trang hoàng nhà cửa, bận rộn nửa tháng, cuối cùng nhà ở cùng được trang hoàng xong. Anh thanh toán hết số tiền còn lại cho công nhân, số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm của hai vợ chồng cũng chỉ còn lại con số nhỏ đến đáng thương, nếu không phải công ty ngày nào cũng có doanh thu thì anh thật sự đi vào chỗ ngay cả tiền lương của nhân viên cũng không thể trả nổi. Ngay cả như vậy thì nhìn phòng ở được trang hoàng đẹp đẽ hai vợ chồng vẫn không nhịn được vui vẻ. Nhìn nhà mới cửa họ quá đẹp đẽ, tường trắng như tuyết, tủ quần áo khí thế, phòng khách còn treo một cái gương lớn, khiến cả căn phòng càng thêm sáng sủa rộng rãi. . . Chờ khi nhìn đến nhà vệ sinh, hai người đều không nhịn được mà dừng bước. Trương Xảo Phương nhìn bồn cầu, trong lòng giống như nở hoa, thật tốt quá, sau này con trai cô có thể đi vệ sinh trong phòng, trời mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ muỗi cắn, quả thật là tốt đến không thể tốt hơn được.
Tống Trường Lâm lại chú ý đến cái bồn tắm lớn, nghe nói trong tầng này mỗi lần sẽ cung cấp nước ấm hai lần, đến lúc đó con trai anh tắm xong chạy vào nhà xem ti vi chỉ còn lại hai vợ chồng anh, có thể thoải mái cởi sạch tắm rửa cho nhau rồi. . . Tuy rằng hai vợ chồng đang suy nghĩ hai chuyện khác nhau nhưng lại không hẹn mà cùng nghĩ rằng tiền này vợ chồng họ bỏ ra cũng đáng, hoàn toàn không thiệt.
Lúc trang hòang nhà cửa khó tránh khỏi còn chút mùi, cho dù vợ chồng Tống Trường Lâm không hiểu được nguyên lý hóa học thì cũng hiểu được là mùi này không tốt nên cũng không vội chuyển nhà, mà đầu tiên họ mở cửa phòng, mỗi ngày thông gió, chỉ cần nửa tháng là hết mùi, rồi chọn ngày tốt mới chuyển đến.
Thật ra nhà Tống Trường Lâm chuyển nhà cũng không có gì nhiều, đồ dùng trong nhà đa số là của chủ nhà, đồ cần chuyển trừ cái Ti vi thì cũng chỉ còn cái bàn, đệm, chăn, muôi chậu, bát đũa, một chiếc xe là chở được toàn bộ, này cũng phải kể ra trong xe có một nửa vị trí là người ngồi, nếu không thì một chiếc xe cũng thừa nhiều chỗ. Chuyển nhà tất nhiên không cần dùng đến nhiều người như vậy, nhưng mọi người đều muốn đến nhà ông chủ góp vui, ai bảo quanh năm suốt tháng nhà ông chủ cũng không có chuyện gì, lúc này mà không dùng đến người thì còn muốn đợi đến lúc nào nữa? Cả đám nhân viên tỏ vẻ vô cùng kích động, công ty ‘Vì dân chuyển nhà của bọn họ cuối cùng cũng có thể chuyển nhà cho ông chủ một lần.
Tống Trường Lâm cũng rất vui vẻ, thấy mọi người đều tích cực như vậy, anh dứt khóat tuyên bố, hôm đó cả công ty cùng nghỉ phép, mọi người cùng đến nhà anh thoải mái tụ tập.
Vì nhiều người nên không tiện ở nhà mới nấu cơm, Tống Trường Lâm đặt hai bàn ăn ở nhà hàng gần đó, cả đám thanh niên đều rất vui vẻ.
Mua nhà ở, chuyển nhà, đều là những chuyện lớn nên tất nhiên phải báo cho cha mẹ hai bên. Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, Tống Trường Lâm gọi điện về cho hai ông bà ở nhà.
Cha Tống, mẹ Tống cũng thường xuyên liên hệ với con trai cho nên cũng đã biết con trai mua nhà từ lâu, chỉ là không biết lúc nào chuyển nhà thôi.
Nhưng cha mẹ Trương thì không giống vậy, Trương Xảo Phương rất ít đến công ty, định được thời gian hai bên rồi còn phải đi qua cơn mưa hiếm khi gặp phải, qua thời gian dài ông bà cũng ít gọi điện thoại, giọng của con rể thì dù ông bà có nghe cũng không giống với con gái. Bây giờ thấy con rể gọi điện thoại nói hai vợ chồng đã mua nhà, còn là loại nhà ở trên tầng không cần tự nhóm lửa nấu lò, hai vợ chồng già rất vui vẻ, hưng phấn báo cho vợ chồng một tin vui hơn nữa: Tứ nha đính hôn rồi.
Tống Trường Lâm cũng ngơ luôn, tại sao em vợ đính hôn mà bọn họ lại không được báo tin vậy? Tình huống gì thế này? Hiếm khi anh mất sự lễ phép, ngắt lời mẹ vợ hỏi rõ mọi chuyện xảy ra, tối về nói cho vợ anh biết.
Trương Xảo Phương đang ngồi trên giường xếp gỗ cùng con trai, nghe thấy chồng cô nói vậy, thiếu chút nữa thì bật dậy:
“Cái gì cơ, Tứ nha đính hôn rồi sao?” Có lầm không vậy? Em gái cô đính hôn mà người làm chị như cô lại không biết gì hết? Cả nhà có còn coi cô là người trong nhà không thế? Đây là chuyện lớn mà.
Tống Trường Lâm cười an ủi vợ anh: “Em đừng nóng giận, lúc đầu anh cũng không hiểu, thật ra nói là đính hôn nhưng cũng chỉ là ông bà hai bên ngồi ăn cơm cùng nhau, xác định một chút mối quan hệ, thời gian kết hôn còn chưa định ra nữa, họ cũng muốn bao giờ kết hôn thì mới báo cho vợ chồng mình.”
“Nếu lúc kết hôn mà còn không thông báo cho chúng ta thì em sẽ không thèm nhận nó là em gái luôn, cha mẹ cũng thật là, dù sao thì cũng phải báo với chúng ta một tiếng trước chứ? Cứ quyết định qua loa như vậy là sao?” Tống Trường Lâm nghe vợ anh bất mãn than thở, Tống Trường Lâm cười nói việc đã qua. Thật ra cũng không có gì có thể nói, Trương Xảo Trân cũng đến tuổi kết hôn, trong nhà có con gái, trăm nhà cầu, nếu không kém nhau thì hai bên cùng quan sát một chút.
Trải qua chuyện mang thai đôi lần trước, những nhà quá kém đều bị loại ngoài cửa. Nhưng từ khi cô mở cửa hàng cắt tóc, trước kia những nhà đều cho rằng có điều kiện tốt rồi nghĩ nhà họ Trương không xứng với bọn họ thì cũng vội vàng hạ thấp tiêu chuẩn, gấp gáp tìm người đến làm mối.
Trương Xảo Trân luôn muốn với cao, tuy rằng bị chị gái dạy dỗ một trận, hơn nữa còn chuyện của Doãn Hồng Bác, để cô thay đổi suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ chuyển theo hướng cực đoan từ cái này sang cái khác mà thôi. Cô cảm thấy cái gọi là điều kiện tốt chính là điều kiện trong nhà tốt, nói trắng ra là đều dựa vào bố mẹ nhà đó tốt, nhưng đây là chuyện cả đời của hai người, trong nhà có tiền thì có ý nghĩa gì đâu? Chờ khi bố mẹ không còn thì không phải là người đàn ông kia phải kiếm tiền sao? Nhìn anh rể ba của cô mà xem, người ta hoàn toàn không dựa vào ai, tự mình tạo dựng lên một phần tài sản, đó mới thật sự là người đàn ông, cho nên trong nhà thế nào không quan trọng, người thế nào mới là quan trọng nhất.
Hơn nữa trước kia những người ghét bỏ cô, bây giờ thấy cô kiếm được tiền, lại tìm đến nói chuyện, hừ, các người muốn nhưng cô còn không thèm để ý đâu.
Vợ chồng già nhà họ Trương thấy con gái đều không đồng ý với cả đám người, rồi lại nghĩ mấy nhà điều kiện tốt xấu gì cũng điều không được, chẳng lẽ thật đúng là phải gả ra ngoài thôn sao?
Đúng lúc này thì Tuấn Đạt xuất hiện, người này 18 tuổi đã ra ngoài đi học sửa xe, bây giờ đã ra ngoài đi làm được nhiều năm, cũng bắt đầu kiếm được tiền từ lâu, lần này bà nội mừng đại thọ 70 nên mới nhanh chóng về chúc mừng bà, về nhà hai ngày thì thấy tóc quá dài nên mới chạy đến chỗ Trương Xảo Trân cắt tóc, sau đó hai người cũng quen nhau. ..
“Chỉ đơn giản như vậy mà hai người này ở cùng một chỗ luôn à?” Trương Xảo Phương có một chút xúc động, rất muốn tóm lấy em gái cô tạo lại một lần, nghe qua cũng không phải chuyện lâu gì, người ta chỉ đến cắt cái đầu mà nó cũng coi trọng được, trên mặt người đàn ông này mọc hoa hay sao? Nó ăn thiệt chỗ Doãn Hồng Bác còn chưa đủ sao?
“Đương nhiên là không phải đơn giản như vậy, theo mẹ nói thì Tuấn Đạt và tứ nha cùng nhau học từ tiểu học, hai người cùng từng là bạn thân, em không nhớ sao?” Tống Trường Lâm ngồi lên giường vừa giải đáp nghi ngờ cho vợ anh vừa giở trò xấu làm đổ cả tòa nhà cao tầng mà con trai anh vừa mới tạo được, sau đó nhịn cười nhìn hai cậu nhóc nhướng mày đang dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn tòa nhà đã sập, rõ ràng không hiểu tại sao không ai động vào mà nó lại đổ được?
Trương Xảo Phương đập một cái lên đùi chồng cô, nhỏ giọng trách: “Có người cha như anh sao?” nhưng nhìn gương mặt tủi thân của con trai, cô không nhịn được cười, tự tay xếp lại tòa nhà cao tầng, cuối cùng cô cũng tìm được thông tin về Tuấn Đạt kia trong đầu: “Em nhớ ra rồi, lúc trước người này học cùng Tứ nha một năm, lúc đó người này còn là lớp phó văn thể mĩ? Ha ha, bà ngoại cậu ta rất dễ tính, còn cả nhóm anh em kia nữa? Cả đám nhóc này thì cậu ta là người ngốc nhất, Tứ Nha cứ không có chuyện gì lại đi bắt nạt người ta, cậu ta không trốn Tứ Nha là may lắm rồi, sao còn muốn kết hôn với nó chứ?”
“Đây là do em không hiểu trong lòng người đàn ông thôi? Lúc trước nhất định cậu ta cũng thích Tứ nha, vậy nên mới để em ấy thoải mái bắt nạt, nếu đổi là không thích, em thử nghĩ mà xem với cái đầu của cậu ta thì ai dám bắt nạt chứ?" Tống Trường Lâm là đàn ông nên anh cũng hiểu trong lòng em rể tương lai của anh nghĩ gì, đều là đàn ông, ai mà không có một thời thích một người.
“Ừ, lời này cũng đúng? Anh nói vậy em mới nhớ, em bảo sao lúc trước cậu ta không ngoan ngoãn đến trường mà học, sao cái gì cũng mang đến trường? Nếu là những cậu nhóc bình thường hôm nay là cái túi thêu hoa, ngày mai cầu lông gà gì đó, cuối cùng đều rơi vào trong túi của Tứ nha, hóa ra là còn có chuyện như vậy?” Trương Xảo Phương giật mình, lúc trước nguyên chủ rất hâm mộ chuyện mỗi ngày em gái cô đều có nhưng đồ chơi tốt, hình như còn từng tủi thân nói với Trương Đông Binh, sau đó nhận lại được một cái chổi lông gà? Bời vì nha Trương Đông Bình không có những thứ này, nghĩ chổi lông gà thì cũng làm từ lông gà nên mang đến cho cô, kết quả đến tay cô còn chưa kịp nóng lại bị mẹ đem trả lại, hai người đều bị người nhà mắng một trận.
Tống Trường Lâm không biết vợ anh nhớ đến bạn trai cũ, Tống Trường Lâm bất đắc dĩ nói: “Cũng có đạo lí? Lúc trước mấy cậu nhóc đều thích dùng hai đồng tiền làm quả cầu lông gà hoặc là trộm túi thêu hoa của chị gái, đến lớp đem tặng, đặc biệt là cho những bạn nữ thích. .. à, nhưng mà chuyện ngây thơ như vậy anh không làm, anh luôn thành thật chăm chỉ học tập.” Nói đến một nửa cuối cùng anh mới nhớ tới đây là đang nói chuyện với ai, vội vàng sửa lời, muốn chứng minh bản thân trong sạch.
Tuy rằng chuyển biến nhanh, nhưng hình như vẫn chậm một chút, chỉ thấy Trường Xảo Phương cười như không cười nói: “anh không làm? Ừ, hình như trong lớp anh những người có chị gái cũng không nhiều đâu?” Bằng không thì trộm ở đâu ra túi thêu hoa.
“Xảo Phương, em hiểu lầm rồi, anh nói là không phải lớp bọn anh, anh nói là Trường Vinh, lúc nhỏ nó rất thích trộm đồ của chị rồi mang đến lớp khoe khoang, nếu không thì sao anh biết được những chuyện này chứ?” Tử đạo hữu bất tử bần đạo (nôm na: Ai chết cũng được, miễn không phải tôi chết.), Trường Vinh, em ngủ yên nhá.
Trương Xảo Phương khẽ hừ một tiếng, nhìn chồng cô bằng ánh mắt khinh bỉ, giây phút mấu chốt thì kéo em trai ra thế thân, anh làm anh mà không biết xấu hổ hay sao?
Tống Trường Lâm sờ sờ mũi, cười hắc hắc, sau đó mặt dày không hề đỏ mà nói sang chuyện khác: “Nghe em nói vậy anh cảm thấy Tuấn Đạt cũng rất có lòng với Tứ Nha, cũng không biết mấy năm nay ở bên ngoài thế nào?” Tình cảm thanh mai trúc mã luôn khó quên nhất, nhưng xã hội lại là cái chảo nhuộm lớn, ai cũng không thể đảm bảo được, con người sẽ trở nên thế nào?
“Chắc cũng không có chuyện gì, nếu không xem xét tốt thì ba mẹ cũng không thể đồng ý, lúc trước em gả cho anh, mẹ cũng phải tìm người hỏi thăm rất lâu, biết anh là người không tệ mẹ mới đồng ý đó.” Mấy chị em cô, cha mẹ đều tìm con rể cẩn thận, tinh tế tuyển chọn, tìm hiểu nhiều mặt, còn về chuyện sau khi kết hôn con người thay đổi như nào thì không ai có thể quyết định được.