Người này nếu đầu óc không biết chuyển biến, bà phải biết đi một đường thẳng từ trắng đến đen, bà có khuyên nhiều cũng không có tác dụng, nhưng nếu bà trực tiếp bàn bạc rồi đưa ra ví dụ đối lập thì có lẽ bà ấy sẽ suy nghĩ thông suốt.
Ít nhất mẹ Lưu chính là trường hợp này, cho dù bây giờ bà nghĩ đến con dâu vẫn thấy có chút không tự nhiên, nhưng có mẹ Tống làm ví dụ, cuối cùng bà cũng cảm thấy Mã Ngọc Trân nhà bà rất tốt. Đúng vậy, mệnh con dâu bà có tốt không thì bà không biết, nhưng con dâu bà hiếu thuận, lúc trước nhà bà vay tiền chữa bệnh cho bạn già con dâu cũng không nói gì, nếu so sánh với hai cô con dâu của mẹ Tống thì quả thực tốt hơn rất nhiều, lại nói cũng giống như mẹ Tống nói, nhà họ không chỉ có Trường Vinh làm khổ cả hai ông bà, rồi còn thiếu cả đống nợ nần, rồi thêm cô con dâu út nhà họ cũng chẳng làm được gì ra hồn, nếu bản thân bà mà gặp phải người con dâu như vậy thì sao bây giờ bà được hưởng điểu kiện như này chứ?
Mẹ Tống ôm cháu gái, nhìn hai cháu trai vui vẻ đùa nghịch rồi mới nói với mẹ Lưu: “Em à, nói thật với em, bây giờ chị cứ thấy cô con dâu út kia là thấy phiền trong lòng, nhưng có phiền nữa thì chị cũng chỉ có thể coi như không thấy mà thôi, chứ không thì phải làm thế nào? Chị cũng không thể tìm mọi tật xấu của nó được, nếu chị làm thế thì trong lòng Trường Vinh nhà chị được thoải mái sao? Cho dù chị có chướng mắt cô con dâu út đến thế nào , nhưng con trai chị sinh ra, nhìn thấy nó khó xử, người làm mẹ như chị cũng thấy đau lòng.”
Mẹ Lưu nghe xong những lời này, trong lòng cũng không hiểu là cảm giác gì, mấy ngày nay, bà cũng hiểu được con trai bà sứt đẩu mẻ trán vì bà, nhưng mỗi khi trong lòng bà thấy uất ức thì bà lại không thể làm chủ được bản thân, bây giờ nghĩ lại, đúng vậy, bà đang làm gì thế này? Con trai bà dễ dàng lắm sao? Trong thôn những người bằng tuổi con bà có mấy ai không phải dựa vào ông bà già? Con trai bà vừa kết hôn, hạnh phúc không được mấy ngày thì bắt đầu bận rộn, bà là người làm mẹ sao lại nhẫn tâm tìm thêm phiền phức cho con trai như vậy chứ?
“Chị à, chị nói đúng, con trai là em sinh ra, em là người làm mẹ còn không đau lòng thì ai đau lòng đây?” Mẹ Lưu quyết định, sau này cho dù bà phải chịu ủy khuất đến thế nào thì cũng không ầm ĩ với con dâu, bây giờ con trai bà còn phải lái xe, nếu thật sự phiền lòng chuyện trong nhà mà ra ngoài không tập chung, rồi xảy ra chuyện gì thì sao, lúc đó bà có muốn khóc cũng không tìm được chỗ mà khóc đúng không? Nghĩ vậy, bà càng nghĩ càng sợ, cảm thấy trước kia đầu bà bị cửa kẹp rồi, sao lại không nghĩ đến con trai mình chứ?
Mẹ Lưu cũng không phải người rất có mắt nhìn, nhưng bây giờ bà coi mẹ Tống trở thành chị em thân thiết, có gì nói đó, ôm lấy cháu gái, bắt đầu oán giận với mẹ Tống rằng trước kia bản thân bà có bao nhiêu hồ đồ, . . . Cuối cùng thì mẹ Tống cũng có thể yên tâm, bà cảm thấy bà đã hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, không phụ sự kì vọng của con trai và con dâu.
Bên trong thì không sao, nhưng mấy người bên ngoài đều đang tò mò chuyện bên trong, nhất là cha Tống không hiểu mọi chuyện, thấy con trai vào phòng bếp không ra, trong lòng ông cũng không vui, nhìn xem, một người đàn ông nếu phòng bếp chỉ có vợ nó thì không nói làm gì, bây gì trong bếp còn có vợ Hải Sơn mà, sao nó không biết tránh đi chứ? Trong lòng ông, cô con dâu thứ hai Trương Xảo Phương là công thần lớn nhất trong nhà, nếu con trai ông đủ can đảm để con dâu ông phải giận thì ông nhất định không để con trai ông được yên. Ông đang suy nghĩ theo hướng ngày càng phức tạp, rồi ông lại muốn kéo con trai ra ngoài dạy dỗ một trận thì thấy mẹ Tống ở trong nhà gọi con dâu:
“Xảo Phương, con mang cho mẹ chậu nước đến đây, để mẹ và thím Lưu rửa mặt.” Bây giờ đầu óc bà tỉnh táo, bà cũng không mang lên dáng vẻ mẹ chồng gay gắt, không vì cái gì cả, chỉ là dưới con kích động vừa nãy, bà đã kể hết chuyện hai cô con dâu kia, tuy rằng là sự thật, nhưng để người ngoài nhìn thấy chuyện trong nhà thì trong lòng bà cũng không dễ chịu, lqd, may là bà không chỉ có hai cô con dâu kia, mà bà còn có một cô con dâu là Trương Xảo Phương luôn hiếu thuận với bà, cho nên bây giờ bà gọi cô con dâu thứ hai này để tìm cảm giác tồn tại cho mình, cũng để mẹ Lưu biết, cùng là một người phụ nữ, nhưng chị mạnh hơn em.
Trương Xảo Phương cũng không biết mẹ chồng cô có cảm xúc phức tạp như vậy, vừa nghe bên trong gọi nước rửa mặt, cô vội vàng đồng ý: “Vâng, mẹ đợi con chút ạ.” Người chưa đến thì âm thanh đến trước, giọng trả lời thật giòn giã.
Vợ anh vừa trả lời, Tống Trường Lâm nhanh chóng cầm chậu rửa mặt đi lấy nước, rồi mới đưa chậu cho vợ anh, Trương Xảo Phương cầm theo khăn lông sạch và xà phòng rồi mới bê vào phòng. Cô vào nhà cũng không hỏi chuyện gì xảy ra, cười nhìn bà Lưu nói: “Thím Lưu, thím rửa trước đi ạ, xong thì cháu sẽ đổi nước cho mẹ cháu rửa sau ạ.”
“Không cần, hai bà già đâu cần phải chú ý đến vậy? Hai bà già một chậu nước là được, rửa qua cái mặt cho tỉnh táo hơn thôi mà.” Mẹ Tống nói xong, để con dâu ngồi trên kháng trông đứa nhỏ, bà và mẹ Lưu xuống đất rửa mặt.
Mẹ Lưu thấy trên ghế đủ cả khăn lông, xà phòng, rồi lại thấy Trương Xảo Phương ngồi trên kháng cười tươi chơi cùng bọn trẻ, bà không nhịn được mà nói với mẹ Tống: “Chị có cô con dâu như vậy thì đúng là một bằng ba, nửa đời sau cũng không cần phải lo lắng.” Từ năm trước khi bà nghe đến chuyện của vợ chồng Tống Trường Lâm, trong lòng bà bắt đầu hâm mộ, năm nay bà được gặp người thật thì càng thêm hâm mộ, người ta cũng là người trong thôn, trong nhà cũng không giúp được gì, kết quả nhìn cuộc sống của người ta hôm nay mà xem? Trương Xảo Phương có thể thêu tranh kiếm tiền, việc nhà cũng nhanh nhẹn, cái để cho bà ghen tỵ nhất chính là đối phương còn một lần mà sinh được hai cậu nhóc mập mạp, rồi lại có vận khí giúp chồng, ai nhìn mà không hâm mộ chứ?
Mẹ Tống thấy mình đã đạt được mục đích mong muốn, trong lòng có chút đắc ý, nhìn nhìn con dâu, rồi cười nói với mẹ Lưu: “Ngọc Trân nhà em cũng không kém, Xảo Phương còn nói với chị đó, Ngọc Trân là người rất đảm đang, mấy cô con dâu trong thôn chị cũng không có mấy người so được với Ngọc Trân đâu.” Tuy rằng không có mấy người nhưng con dâu bà chính là một trong nhưng người đó.
Mẹ Lưu cũng không nghe ra ý kiến khác, nghĩ đến thái độ của con dâu Mã Ngọc Trân với mình, bà cũng cảm thấy con dâu bà rất hiếu thuận, bà cười thở dài nói: “Đúng vậy, Ngọc Trân cũng rất đảm đang, một người phụ nữ mà phải bận rộn trong nhà ngoài nhà, thật sự không dễ.”
Hả? Trương Xảo Phương vừa nghe lời này ánh mắt lập tức sáng lên, mẹ chồng cô giải quyết được mẹ Lưu rồi sao? Đây là lần đầu tiên cô từ miệng mẹ Lưu nghe được bà khen Mã Ngọc Trân tốt, mẹ, mẹ quá lợi hại rồi.
Có lẽ ánh mắt của con dâu quá nóng, bà lão quay đầu lại liếc một cái, sau đó âm thầm gât đầu, ý nói không còn chuyện gì nữa rồi.
Trong lòng Trương Xảo Phương cũng rất vui vẻ, vội vàng bưng chậu nước ra ngoài, nói: “Mẹ ơi, đồ ăn nấu xong rồi, con và Ngọc Trân ra ngoài dọn bàn trước, sau đó đến trông hai đứa nhỏ cho mẹ và thím Lưu ra ngoài ăn cơm nhé?” Bốn đứa nhỏ, vừa khóc vừa quấy có chút phiền phức, có nên cô muốn để người lớn ăn xong rồi cho đứa nhỏ ăn, tránh việc trên bàn cơm loạn lên.
“Không cần phiền toái như vậy, ở đây cũng không có người ngoài, cũng chỉ có mấy người già chúng ta, mẹ trông Nữu Nữu, thím Lưu trông Tiểu Hồng, để Tiểu Tá, Tiểu Hữu vào xe đẩy, rồi Ngọc Trân giúp con trông một cháu, cả nhà chúng ta cùng ngồi vào bàn, ăn bữa cơm đoàn viên.” Mẹ Tống phấn chấn lên kế hoặc, sau đó quay đầu nhìn mẹ Lưu cười hỏi: “Thím thấy thế nào?”
Mẹ Lưu cũng cười gật đầu: “Mẹ cháu nói đúng đấy, đều là người một nhà, không có ai ngại đứa nhỏ quấy đâu, cháu ra ngoài gọi mọi người dọn bàn đi, hai chị em thím đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài.”
Trương Xảo Phương nhận được lệnh, vội vàng bưng chậu nước ra ngoài, thấy chồng cô và Mã Ngọc Trân đều đứng trong bếp chờ, cô nhìn ngó phía cửa phòng, thấp giọng nói: “Nhìn dáng vẻ thì không có chuyện gì, vừa rồi chị còn nghe mẹ chồng em khen em đó, bây giờ cũng vừa nói vừa cười, còn nói để hai bà trông đứa nhỏ, chúng ta cùng ngồi vào bàn ăn cơm kìa.” Cùng với lần trước đến nhà cô, giọng điệu đâm chọc kể nể về con dâu thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Hai người nghe cô nói như vậy, đừng nói Mã Ngọc Trân không thể tin được, ngay cả Tống Trường Lâm cũng ngạc nhiên, anh không ngờ mẹ anh lại lợi hại đến vậy? Hải Sơn lăn lộn mấy tháng không xong, mẹ anh chỉ cần hơn một giờ đã thu phục được rồi sao?
Trương Xảo Phương thấy hai người này đứng mắt to trừng mắt nhỏ, cô khoát tay nói: “Được rồi, đừng đứng thất thần ở đây nữa, lập tức ăn cơm, mau mau dọn bàn mang theo bát đũa rồi con bưng thức ăn lên nào.” Chờ thêm nữa thì đồ ăn đều lạnh mất.
Dọn bàn xong, hai bà đưa bốn đứa nhỏ cùng ra ngoài ăn cơm, Lưu Hải Sơn thấy mẹ anh hồng hồng mắt, trong lòng anh lộp bộp một cái, không biết bên trong lại xảy ra chuyện gì rồi?
Cha tống thấy dáng vẻ của bạn già cũng nhíu mày, nhưng ngại có người ngoài ở đây nên ông cũng không tiện nói gì, chờ đến khi không có người ông muốn hỏi cho rõ ràng xem bà già này lại làm cái gì, bà già này không phải chạy đến đây để con trai phải xấu hổ đó chứ?
Một bữa cơm vô cùng hài hòa, Mã Ngọc Trân thấy mẹ chồng cũng không nói một câu nào đâm chọc cô, cô cố gắng giữ chặt trái tim, gắp một miếng cá vào bát mẹ chồng cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ ăn cá đi ạ, cá chị dâu nấu vô cùng ngon.”
“Ai, con ăn đi, không cần phải để ý mẹ, trong bàn cũng không có người ngoài, bản thân mẹ cũng tự gắp được.” Nói xong bà con nhìn con dâu cười nhẹ nhàng, vui vẻ hớn hở ăn miếng cá.
Mã Ngọc Trân thấy mẹ chồng cười, thiếu chút nữa cô khóc thành tiếng, đã bao lâu rồi mẹ chồng cô chưa từng cho cô vẻ mặt hòa nhã? Vậy mà hôm nay bà lại còn cười với cô? Từ nay về sau, Mã Ngọc Trân đổi mục tiêu sùng bái, ban đầu Trương Xảo Phương luôn đứng nhất nhưng bây giờ trong lòng Mã Ngọc Trân thì mẹ Tống đã đứng trên cả Trương Xảo Phương, mỗi lần nghe nói mẹ Tống đến là vợ chồng hai người lại tung tăng mua quà đến thăm, quả thực là con thân hơn cả mẹ ruột.
Chờ khi cả nhà tiễn bốn người nhà Lưu Hải Sơn, thấy vợ chồng Lưu Hải Sơn đi mà mặt mày còn hớn hở, cha Tống cũng nhìn ra chút chuyện, ông nhíu mày nhìn con trai và bạn già hỏi: “Mấy người đang làm cái gì vậy hả?” Còn thần bí hề hề, vừa khóc vừa cười?
Tống Trường Lâm bất đắc dĩ cười cười, nói lại một lần mọi chuyện cho cha anh nghe. Mẹ Tống cũng đắc ý mô tả lại trường hợp vừa rồi, cuối cùng còn tổng kết nói: “Thím Lưu của các con cũng không dễ dàng gì, không có bạn gì, cái gì cũng không có, cũng không trách được lại ép buộc đến vậy?”
Khó khăn thì thích ép buộc sao? Hai vợ chồng Tống Trường Lâm liếc nhìn nhau, đều sáng suốt không nói ra lời này, trực tiếp chuyển đề tài lên người hai cậu nhóc.
Nói tóm lại là đêm nay cả mời khách và những việc khác đều viên mãn thành công.
Ngày hôm sau, Tống Trường Lâm đến công ty sớm, đến rồi mới phát hiện Lưu Hải Sơn còn đến sớm hơn anh, đều chờ một lúc lâu rồi, nhìn thấy anh đến thì vui vẻ nói: “Anh Tống, bác gái nói gì với mẹ em vậy ạ? Tối hôm qua lúc về nhà, mẹ em trong sáng ngoài tối đều khen Ngọc Trân một lượt, hoàn toàn không còn thái độ như trước kia nữa.”
Lúc ở nhà anh Tống, anh thấy mẹ anh cho vợ anh chút vẻ mặt hiền hòa, anh cho rằng như vậy là tốt lắm rồi, không ngờ về đến nhà mẹ anh như trở thành người khác, hai vợ chồng anh vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ.
Tống Trường Lâm buồn cười túm người vào trong nhà, sau khi ngồi xuống, anh cũng kể lại chuyện mẹ anh đã nói.
Lưu Hải Sơn luôn lẳng lặng nghe, nụ cười trên mặt càng lúc càng nhạt, chờ khi nghe xong toàn bộ, mới hừ lạnh nói: “Muốn em nói ấy hả, hai người chị của em mới là tang môn tinh đó, nếu không phải chuyện hư hỏng của hai người đó thì cha em có thể bệnh đến không dậy được sao? Lúc cần bỏ tiền bỏ sức thì không hề thấy bóng dáng hai người đó ở đâu, vậy mà lúc gây sự thì không thiếu phần của họ? Thôi, bây giờ em cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện này nữa làm gì? Trong nhà cái gì nên bán em cũng bán hết rồi, một nhà bốn người ở cùng nhau, em cũng không tính quay lại chỗ đó, hai người đó ở trong thôn muốn làm gì thì làm, muốn nháo gì thì nháo, tuyệt đối đừng có tìm đến em, coi như không có người em trai như em đi.”
Bắt đầu nháo từ chuyện anh đính hôn mất bao nhiêu tiền? Anh cũng không hiểu, trong nhà cũng chỉ có một người con trai là anh, dùng hết bao nhiêu tiền liên quan cái rắm đến hai người đó? Lúc trước anh chỉ cảm thấy hai người này thích tiền nên hay so đo, bây giờ xem ra thì hai người này trời sinh không có mắt nhìn, bản thân anh kiếp trước gây ra chuyện gì mà đời này lại gặp phải hai người chị như vậy chứ?
Tống Trường Lâm thấy Lưu Hải Sơn đầy tức giận, anh an ủi: “Được rồi, đừng tức giận nữa, bây giờ mọi chuyện đều qua, sau này cuộc sống nhà cậu sẽ càng tốt hơn, thím Lưu cũng không còn như xưa nữa.” anh thấy Lưu Hải Sơn bày ra vẻ mặt cám ơn, muốn nói gì đó, anh vội vàng khoát tay nói: “Đừng nói những lời vô dụng, hiếm khi cha mẹ anh đến một lần, anh muốn có thêm thời gian ở cùng bọn họ, mấy ngày nay chuyện công ty cậu bỏ thêm chút sức đi.”
Hải Sơn nghiêm túc, công việc bên ngoài cũng ổn định được, Mã Ngọc Trân phụ trách trong nhà, cũng không có gì phải nói, có hai vợ chồng họ ở đây, Tống Trường Lâm quả thực nhàn không ít, cho nên nhà bọn họ giải quyết xong mọi chuyện, ra bao nhiêu sức lực anh cũng không tính.
Lưu Hải Sơn nghe xong cười ha ha nói: “Anh Tống yên tâm, em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ, đời này chỉ cần anh không hất em ra, còn xem em được việc, mặc kệ sau này anh làm gì, kiếm được bao nhiều tiền, em đều đi theo anh, làm trợ thủ cho anh cả đời.” Có chút ân tình, không phải muốn bao nhiêu tiền có thể trả được, chỉ bằng sự tin tưởng của Tống Trường Lâm dành cho anh, chỉ bằng sự giúp đỡ của vợ chồng Tống Trường Lâm với họ, anh cảm thấy anh phải quyết định, một chút cũng không thể qua loa được, vợ anh ở nhà cũng đồng ý với anh.
“Được rồi, cậu đừng có đứng đây lắm mồm với anh, nên làm gì thì làm đi, tí có người đến còn tưởng trong này có chuyện gì đó?” Tống Trường Lâm bảo Lưu Hải Sơn mau cút đi, sau đó anh quay người bắt đầu tính toán, buổi chiều anh bớt chút thời gian về nhà, ăn tối xong đưa cha mẹ anh đến công viên trung tâm đi dạo, công viên này bây giờ có chút hoa cỏ, đẹp mắt hơn vườn rau trong thôn nhiều…