Tống Trường Lâm thấy ý kiến của vợ anh cũng giống suy nghĩ của anh, lúc này anh mới cười nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, cho lên anh đã nói với Đức Minh rồi, để cậu ấy để ý xem chỗ nào tốt, có thời gian anh đưa em đi ngắm qua rồi mới quyết định.” Tuy chưa nói rõ ràng nhưng anh có thể cảm nhận rằng việc này có thể thành, vợ anh cũng không phải người khó chịu, lại có ấn tượng tốt với vợ chồng Từ Đức Minh, hai nhà ở cùng một chỗ chỉ có lợi chứ không có hại, rõ ràng là không kém được.
“Khi nào thì tòa nhà hoàn thành thế anh?” Bây giờ chỉ thấy địa điểm này tốt, cô cũng không biết kết cấu bên trong thế nào mà.
“Hình như là tháng tám? Nếu bên trên để ý, thì chỉ tháng chín là chúng ta có thể thu dọn, vừa vặn vào ở đúng mùa đông. Đến lúc đó con trai chúng ta có thể cởi chuồng chạy khắp nhà chơi.” Tống Trường Lâm thấy hai anh em đang cùng chơi ngón tay, trong mắt anh hiện lên sự thỏa mãn, không có gì quan trọng bằng việc vợ anh và hai nhóc con này vui vẻ.
Trương Xảo Phương thấy giọng nói khát khao của chồng cô, cô cũng có chút chờ mong nhìn về phía tòa nhà: “Cũng không biết phòng ở được thiết kế như nào? Còn phải đợi đến tháng tám mới được nhìn?”
“Nếu em muốn biết thì cũng đơn giản mà. Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho Từ Đức Minh hỏi một chút, xem xem là đơn nguyên nào thi hành, chúng ta đi xem bản vẽ quy hoạch của họ, vậy thì cái gì cũng rõ ràng mà.”
“Bản vẽ quy hoạch?” Trương Xảo Phương tò mò nhìn về phía chồng cô, nói: “Là kiểu một nhà có mấy căn phòng, lớn nhỏ làm sao đúng không anh?” Hóa ra còn có thứ như vậy?
“Đúng vậy, trên bản vẽ giúp ta thấy được sự bố trí trong nhà, đâu là phòng ngủ, đâu là phòng bếp, diện tích mỗi nơi là bao nhiêu cũng được thể hiện rõ ràng, để chúng ta có thể thoải mái chọn lựa.” Tống Trường Lâm giải thích cho vợ anh, anh cảm thấy dáng vẻ mở to hai mắt, tò mò hỏi của vợ anh vô cùng đáng yêu, rất giống con trai anh, khiến mọi người đều yêu thương.lqd
“Còn được như vậy nữa sao?” Cũng đúng, ban đầu, mỗi người làm kiến trúc đều sẽ bắt đầu từ bước phác thảo đồ họa, huống chi là một tòa nhà lớn như vậy? Trương Xảo Phương suy nghĩ cẩn thận thì cười, gật đầu nói: “Vâng, hai ngày nay có thời gian thì chúng ta xem kĩ một chút nhà chúng ta có hai đứa nhóc, ít nhất cũng cần một ngôi nhà có ba phòng ngủ. . .” Lúc hai đứa nhỏ còn ngủ thì còn có thể ở cùng nhau, đến lúc lớn sẽ phải tách ra ngủ, còn muốn một cái nhà vệ sinh lớn, một cái bồn cầu đẹp, cô nằm mơ cũng nghĩ đến cảnh đó.
Tống Trường Lâm đẩy xe, dọc đường đi đều mím môi cười khi nhìn hành động vừa kể vừa đếm trên đầu ngón tay của vợ anh, vợ anh đang nghiêm cứu muốn một cái phòng lớn thế nào, phòng ở muốn trang trí làm sao, rồi lại nói đến chuyện ti vi phải bày ở phòng khách hay cho vào phòng ngủ, thế mà rất nhanh hai vợ chồng đã đến chợ.
Cả mùa đông, Trương Xảo Phương khó chịu đừng nói, nếu không phải mỗi ngày cô còn có thể uống chút trứng gà bổ sung linh khí thì cô chỉ hận không thể mỗi ngày ăn một con gà, có thể chờ đến mùa xuân, tuy rằng còn chưa có nhiều loại đồ ăn tươi mới, nhưng ít nhất cũng có chút rau xanh ngon, bây giờ mỗi ngày cô đều đi thăm chợ, cũng tìm tòi hết trong chợ.
Tống Trường Lâm vẫn tuân thủ nguyên tắc cũ, chỉ cần là điều không nguy hiểm tới vợ anh, cô muốn làm gì cũng được, thích ăn gì thì ăn cái đó, đối với việc ngày nào cũng ăn rau xanh cũng không giống phong cách của cô, nhưng vừa suy nghĩ lại, có lẽ một mùa đông không được ăn rau xanh nên mới vậy, cô cứ thích ăn thì ăn thôi.
Mới bốn giờ nên ở chợ cũng chưa có nhiều người, Trương Xảo Phương đi phía trước chọn đồ, Tống Trường Lâm đẩy đứa nhỏ đằng sau, không nhanh không chậm đi theo. Lúc đi ngang qua một cửa hàng thịt bò, thấy ngon, anh ngẩng đầu gọi vợ ở phía trước: “Xảo Phương, thịt bò này tươi quá, anh nhớ hình như trong nhà có củ cải đúng không? Anh muốn ăn bánh bao nhân thịt bò rồi.” Tống Trường Lâm nghĩ đến món bánh bao nhân thịt bò mà vợ anh hấp, anh cảm thấy bản thân anh bắt đầu đói rồi.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô muốn ăn bánh bao, cô cũng không nói hai lời, nhanh chóng mua hai cân thịt bò. Tống Trường Lâm biết bản thân có lộc ăn, anh vui vẻ thoải mái đẩy xe đi dạo theo vợ.
Hai vợ chồng đi qua một quán thấy bán củ lại, Trương Xảo Phương lại mua chút lạc về tối xào lên thêm đồ ăn, cô vừa đứng lên thì thấy một người đàn ông đi ra từ quán ăn, rõ ràng đó là Doãn Hồng Bác.
Mới hơn nửa năm không gặp, không ngờ hình tượng của tên khốn đó thay đổi nhiều như vậy, mặc trên người một cái áo lót đã đổi màu nhàu nát, bên dưới mặc một cái quần lao động rộng, đũng quần thụng xuống dưới, nếu tứ nha nhìn thấy hình ảnh này thì cho dù hắn có ba hoa mồm mép đến thế nào thì tứ nha cũng sẽ không bao giờ có cảm tình với hắn ta được.
Trương Xảo Phương cảm khái trong lòng, cô giả bộ như không biết gì tiếp tục đi về phía trước, dù sao hai người cũng chỉ gặp qua một lần, ai có trí nhớ tốt đến mức có thể nhận được người đi đường chứ?
Nửa năm qua Doãn Hồng Bác luôn rất thảm, bản thân hắn muốn buôn bán nhưng lại không có tiền vốn, muốn tìm việc thì không ai muốn thuê hắn, hắn muốn đến nơi khác phát triển, nhưng bây giờ hắn đã hơn ba mươi tuổi nên cũng mất đi sự dũng cảm đó, cuối cùng chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của cha hắn, đi công trường làm công, cắn răng chống đỡ đến bây giờ, tốt xấu gì cũng xem như hắn đã vượt qua.
Hôm nay làm đến bây giờ ra đây mua chút thực phẩm chín, nghĩ buổi tối có thể ăn chút đồ ăn ngon, trong lòng hắn có chút hưng phấn, kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy Trương Xảo Phương đứng cách đó không xa.Có lẽ thực sự ứng với câu nói, mỗi người đều có kiếp nạn của mình, hắn ta còn chưa biết Trương Xảo Phương là kiếp nạn của anh ta, mà anh ta vẫn thực sự quan tâm, cho dù bây giờ hắn nghèo rớt mồng tơi, nửa đêm lúc ngủ không yên, hắn vẫn thường xuyên suy nghĩ một chút. Hắn ngơ ngác nhìn theo bóng Trương Xảo Phương, hắn cảm thấy cô còn đẹp hơn năm trước, chỉ tiếc. . .
Tống Trường Lâm cũng là đàn ông, tất nhiên anh đối với những ánh mắt kiểu này nhìn vợ anh rất mẫn cảm, thấy cách đó không xa có một người đàn ông lôi thôi, giống như ruồi bọ đang nhìn theo vợ anh, anh không tiếng động nhanh chóng tăng nhanh động tác, ngăn trước người vợ anh, cười hỏi xem vợ anh còn muốn mua gì không?
Doãn Hồng Bác thấy một người đàn ông đang đẩy hai đứa nhỏ giúp cô, rồi lại chặn tầm mắt của hắn, hắn cũng lập tức hiểu được người đàn ông này là ai. Hắn thấy người ta chỉ mặc một chiếc áo somi màu lam, tay áo thoải mái gấp lên, nhưng trong khung người lại lộ khí thế hiên ngang, khiến hắn không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ. Cho dù là hắn của trước kia thì cũng không thể so sánh bằng người đàn ông này, huống chi đến hắn của bây giờ?
Tống Trường Lâm hơi liếc mắt nhìn về phía người đàn ông nghèo túng kia, giống như một con gà trống bại trận, yên lặng tránh đi. Tống Trường Lâm bảo vệ vợ thành công, đáy lòng cũng tản được sự ghen tuông, tiếp tục cùng vợ anh đi dạo quanh chợ. Qua nhiều năm rồi nên Doãn Hồng Bác không còn phải là một thanh niên gầy yếu năm nào, hơn nữa lúc trước Tống Trường Lâm còn chưa trường thành, không làm việc trong đội sản xuất nên không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Doãn Hồng Bác, thế nên anh mới không nhận ra, hắn chính là người anh hận nhất, càng không kể hết được bao nhiêu lần anh ảo tưởng muốn hung hăng đánh hắn, nhưng chính anh cũng không ngờ bản thân anh lại bỏ lỡ một cơ hội như vậy.
Doãn Hồng Bác cũng không biết rằng hình tượng nghèo túng của hắn chẳng những tránh cho hắn một trận đòn mà còn để hắn miễn đi một cái kết bị thảm.
Hai người cứ vậy mà đi qua nhau. Tống Trường Lâm cũng không muốn nói cho vợ anh biết rằng vừa rồi có người nhìn cô, loại đàn ông như này, anh cũng không muốn để lại chút ấn tượng trong lòng vợ anh, anh cũng thầm tính toán quãng đường, anh yên tâm bỏ qua chuyện này, nhận lấy đồ trong tay vợ anh rồi để vào phía dưới xe đẩy, hai vợ chồng cười cười nói nói đi về nhà.
Về đến nhà, nên nấu cơm thì nấu cơm, nên trông đứa nhỏ thì trông đứa nhỏ, Trương Xảo Phương vừa nấu cơm xong định vào nhà gọi chồng thì thấy Tống Trường Lâm cười khổ từ trong phòng đi ra: “Hai tên nhóc kia có thể lúc chiều được đi ra ngoài nên hưng phấn, bây giờ đã nằm lăn lóc ra ngủ rồi.”
“Đã ngủ rồi sao?” Trương Xảo Phương không biết làm sao lắc đầu: “Hơn hai giờ mới tỉnh dậy, bây giờ lại ngủ? Trời ạ, hị vọng bọn chúng đừng có tỉnh lúc nửa đêm, nếu không thì đêm nay chúng ta đừng nghĩ đến chuyện được ngủ.” Cô từng có kinh nghiệm trong chuyện này, đứa nhỏ ngủ sớm, kết quả hơn mười giờ đã tỉnh lại, hai anh em vui vẻ hớn hở chơi với nhau đến hơn hai rưỡi đêm mới đi ngủ, cô cũng chỉ biết trợn trắng mắt, đúng là hai tên nhóc lừa đảo.
Tống Trường Lâm thấy gương mặt đau khổ của vợ, anh vội cười an ủi: “Không có chuyện gì đâu em, nếu hôm nay hai con tỉnh, anh mang hai nhóc đến phòng nhỏ ngủ, sau nửa đêm em lại đến thay ca cho anh, mai anh đến công ty ngủ bù là được.” Bây giờ thời gian của anh còn thoải mái hơn vợ anh, cho nên thà rằng để bản thân vất vả còn hơn để vợ anh tủi thân.
“Thôi, ăn cơm đi, đến lúc đó rồi nói.” Nói thì nói vậy, chính là dù con tỉnh thì cô cũng không thể để Trường Lâm trông con được, ngày mai anh còn phải làm việc mà. Anh mà không ngủ tốt thì dễ nguy hiểm lắm.
Hiếm khi không có hai đứa nhỏ ở bên cạnh quấy rối,lqd, hai vợ chồng yên tĩnh ăn cơm, Trương Xảo Phương rửa bát, thì thấy chồng cô tự giác mang thịt ra ngoài muốn chuẩn bị nhân bánh. Cô hiểu đây là anh không muốn đánh thức con trai bảo bối của anh, người làm mẹ nổi lên ý xấu, cười nói: “Anh làm ở phòng bếp đi, nếu hai nhóc thực sự tỉnh thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng đề phòng cho đêm nay nữa.” băm nhân bánh cũng không thể dọa sợ đứa nhỏ được, không có chuyện gì.
Tống Trường Lâm buồn cười nhìn vợ anh, anh cũng nghe lời băm trong bếp, cũng không biết là âm thanh này có tiết tấu hay thế nào mà hai thằng nhóc kia càng ngủ càng ngon.