Thật ra thì đêm 30 năm nay vẫn rất đáng kỉ niệm, chẳng những trong nhà có hai cháu trai, mà trong nhà còn có thêm ti vi, cả nhà cùng ngồi gói sủi cảo, xem tiết mục cuối năm trên ti vi, thật sự vẫn có thể sinh ra chút không khí đón năm mới. Cả nhà từ già đến trẻ đều là lần đầu tiên xem tiết mục cuối năm, cho nên ai cũng mở thật to hai mắt để xem, cứ như vậy cho đến nửa đêm, vợ chồng Tống Trường Lâm muốn về nhà nhưng cha mẹ anh chị đều hưng phấn, trừ bỏ hai nhóc con trai anh đang nằm ngáy o o thì ngay cả cô nhóc Nữu Nữu mới có một tuổi cũng thức đến khuya. Hai người đều nghĩ cả năm cũng chỉ có một lần như này, thôi, chịu đựng thôi. Mọi người cùng đón năm mới, cùng ăn sủi cảo, xem tiết mục cuối năm, cả nhà cùng nhau chia phòng ngủ, nam một phòng, nữ một phòng để ngủ, người làm mẹ là Trương Xảo Phương được hưởng ké ánh sáng của hai cậu con trai, may mắn ngủ cùng mẹ chồng trên kháng, Tống Trường Lâm thấy ba anh em cùng nhau ngủ trong phòng nhỏ, anh xoay người đi chen lấn nằm cùng Chi Hiếu trên kháng, dù sao cũng chỉ một đêm, cùng chen lấn thôi.
Hôm sau, đón năm mới, cả nhà già trẻ cùng nhau cúng năm mới, cha Tống mẹ Tống nghe cháu gái chúc tết khiến cho tâm trạng ông bà cũng vui vẻ lại, là đời cháu dù là lớn hay nhỏ thì mỗi nhóc đều được nhận năm đồng tiền mừng tuổi. Đến lượt Tiểu Tá và Tiểu Hữu thì cha Tống không chỉ lì xì tiền mà còn lấy ra hai cái khóa bạc nhỏ, cái này đối với hai vợ chồng già thì có thể nói là chảy máu nặng. Cha Tống dùng thêm cả trang sức của bạn già lúc còn trẻ mang lên huyện đánh,lqd, bởi vì có hai cháu trai nên không đủ bạc, ông chỉ có thể bỏ thêm chút tiền.
Từ Tiểu Mai hai ngày nay gặp nhiều chuyện nên không dám tỏ ra khó chịu, trên mặt vẫn là nụ cười không đổi, nhưng không ai hiểu được trong lòng cô ta đang nghĩ như thế nào. Vương Thục Cầm thì bĩu môi, nhưng cũng không dám nói lí, ai bảo những người trong thôn đều chú ý đến điều này.
Hai ông bà mừng tuổi xong thì đến lượt người lớn mừng tuổi, Trương Xảo Phương thấy hai cậu nhóc nhà cô đang ngồi cười hề hề, không hề keo kiệt khiến cho cô cảm thấy tự hào một cách kì lạ, không vì cái khác, nhà bọn họ có thể thu được hai phần, mấy năm nay cô luôn phải đi lì xì, cuối cùng cũng có thể thu hồi vốn rồi.
Vương Thục Cầm cầm tiền thấy rất đau lòng, chị mừng tuổi cho Chi Hiếu và Nữu Nữu thì con gái chị còn có thể kiếm về, mấy nhà đều chỉ có một con, nhưng nhà chú hai lại sinh hai nhóc, này cũng có nghĩa là từ nay về sau, cứ năm mới chị sẽ phải chuẩn bị hai phần mừng tuổi? Rồi lo lắng lâu hơn một chút, đến khi con nhà chú hai lớn lên rồi kết hôn, chị cũng phải chuẩn bị hai phần tiền mừng? Trời ơi, có muốn cho người khác sống hay không đây? Càng nghĩ càng đau lòng, rồi chị thấy thời gian còn sớm, qua năm mới cũng không có chuyện gì làm, rồi chị bắt đầu la hét mấy chị em dâu cùng nhau chơi mạt trượt.
Từ Tiểu Mai nghe thấy cũng thấy ngứa trong lòng, mạt trượt đó, lúc mới kết hôn, không có chuyện gì nên cô ta cũng hay chơi, nhưng hai năm qua cô ta chưa từng sờ qua thứ này, rồi lại nhìn về phía cha chồng, rõ ràng dáng vẻ của ông là có cháu trai nghĩ là vạn sự đều sung túc, mặc kệ chuyện này, cô ta quay người hơi đụng về phía chồng, tỏ vẻ bản thân cũng muốn chơi.
Thật ra trong thôn lúc mừng năm mới mọi người đều chơi mạt trượt, chỉ là trước đây Tống Trường Lâm không có nhà, Tống Trường Hà trong túi không có tiền, hai nhà đánh cũng không vui, cũng không có người thu xếp, nhưng năm nay mọi người đều đầy đủ, Tống Trường Hà trong túi cũng có tiền, nghĩ lại cũng thấy nếu nói chuyện còn dễ dàng gây gổ, thôi chơi mặt trượt là an toàn nhất, chơi thôi. Này, bốn gia đình cùng chơi, vợ chồng Tống Trường Lâm là có sức chiến đấu thấp nhất, trong thôn cô gái rất ít chơi mạt trượt, nhưng mấy nàng dâu thì hay chơi. Tuy Tống Trường Hà chơi không tốt, nhưng lại có Chi Hiếu ở ngoài chỉ đạo, kết quả cuối cùng chỉ khổ vợ chồng Tống Trường Lâm. Một người là trước đây nguyên chủ chưa từng chơi, sau khi cô xuyên đến cũng chưa từng nghiên cứu qua. Còn một người thì hàng năm đều ở trong quân ngũ, không có người chơi cái này, cả hai vợ chồng cùng nghiên cứu bài trong tay, sau bốn vòng thì họ là người thua nhiều nhất.
Thật ra nếu Trương Xảo Phương muốn thắng thì quá dễ dàng, nhưng mấy người bọn họ thì thua hay thắng cũng không quan trọng, quan trọng là anh chị em cùng vui vẻ thôi, vậy thì còn dùng phép thuật làm gì chứ? Ai, thua thì thôi thôi, dù sao thì hai mẹ con Chi Hiếu cũng thắng nhiều nhất, cũng không phải cho người ngoài.
Hai vợ chồng này mang theo tâm lý an ủi như vậy, buổi chiều, sau khi thua tiếp hai vòng, Tống Trường Lâm bắt đầu hào phóng phát uy, bắt đầu sờ sờ bài, rồi sau đó một đường chém giết, khiến cho ba nhà kia bị đánh đến mức quăng mũ cởi giáp, đến tối, lúc phải đi nấu cơm, thì trong tay vợ anh đã là cả đống tiền lẻ rồi. Thời gian không quá dài nhưng cuối cùng Tống Trường Lâm lại là người thu về nhiều nhất, anh đẩy bài ra, cười nói: “Được rồi, kết thúc ván bài này, không chơi nữa.”
Tống Trường Hà nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không chơi nữa, con trai chị ngồi bên cạnh càng chỉ huy thì chị càng thêm lơ mơ, ngồi cả một buổi, thắt lưng chị cũng đau xót. Chị cũng rất vui vẻ, nhưng trong lòng hai nhà còn lại thì có chút không tình nguyện, nhưng đến giờ cũng không có cách nào. Vương Thục Cầm vốn muốn kiếm lại chút tiền mừng tuổi,kết quả không những không thắng mà ngược lại còn thua không ít, ngoài miệng thì chị không nói gì, nhưng trên mặt cũng không quá vui vẻ.
Tống Trường Lâm để vợ anh thu lại tiền vốn của nhà mình, còn lại chia ra làm ba phần, cười với ba đứa nhỏ: “Chia tiền, chia tiền nào, chú hai thắng tiền, mấy đứa nhỏ đều có phần nha.” Nói xong anh chia tiền cho Chi Hiếu, Đình Đình và Nữu Nữu mỗi người đều được một phần.
Kết quả chính là đứa nhỏ vui vẻ, đại nhân cũng thoải mái, năm này cũng coi như đại gia đình cùng xum hợp.
Hai vợ chồng Tống Trường Lâm ở nhà ông bà nội hai ngày một đêm, khi hai vợ chồng về đến nhà, ngồi trên kháng cũng thấy không còn khó chịu, nhìn thấy cũng tốt, không nói thành lời được sự thoải mái trong lòng. Đêm qua hai người đều ngủ không ngon, rồi lại nghĩ mai là mùng hai rồi còn phải về nhà ông bà ngoại, thấy con trai đã ngủ hai vợ chồng cũng tựa vào nhau nhắm mắt lại, không ai nói chuyện.
Ngày mùng hai, hai vợ chồng về nhà mẹ đẻ, vẫn là theo lẽ thường hai vợ chồng bế con đi theo trình tự, đứa nhỏ chúc tết rồi lĩnh tiền mừng tuổi, vợ chồng nhà họ Trương đối xử rất bình đẳng, mỗi đứa nhỏ được nhận mười đồng tiền mừng tuổi.
Trương Xảo Tĩnh có tiền trong tay nên chị luôn hào phóng, thấy nhà Tam nha một lần sinh hai đứa nhỏ, trong lòng chị cũng rất vui vẻ, cho nên đến khi mừng tuổi cũng không thể chùn tay, qua đi còn mừng tuổi cho hai cháu trai nhỏ một đôi áo choàng nhỏ, rõ ràng là tự mình tìm người làm.
Trương Xảo Tĩnh vui vẻ nhưng Trương Xảo Quyên lại không hề vui vẻ, thật ra em gái sinh được hai nhóc chị cũng rất vui vẻ trong lòng, nhưng chị phải bỏ tiền mừng tuổi cũng giống như muốn cái mạng già của chị vậy, trong tay đang cầm hai bao lì xì năm đồng nhưng do dự không bỏ ra được, cuối cùng vẫn là Trương Xảo Phương không chờ được, tự bản thân cô rành lấy. Thấy dáng vẻ gấp gáp của Trương Xảo Phương, Trương Xảo Quyên không nhịn được mà nói nhỏ: “Có nhiều tiền như vậy mà vẫn tham tiền là sao? Giống như mấy đời chưa thấy tiền vậy?” Vậy mà còn chìa tay ra cướp?
Trương Xảo Phương nghe thấy được những cũng vờ như không thấy, hoàn toàn không thèm phản ứng, từ khi người chị này ăn của cô hai quả táo, cô cũng hiểu rõ bản tính keo kiệt của chị cả cô, thích cằn nhằn thì cằn nhằn đi, cho dù chị có thích cho hay không thì cũng phải cho con cô thôi.
Cô không biết xấu hổ nhưng Tống Trường Lâm lại có chút ngại ngùng: Anh phát hiện rõ ràng vợ anh đi cướp? Anh vội vàng lấy quần áo đã mua cho đứa nhỏ ra, vội vàng đưa đến, lúc này mới khiến Trương Xảo Quyên ngậm miệng, vừa lòng lấy quần áo cho con trai thử.
Mấy chị em thì ngồi cắn hạt dưa nói chuyện đứa nhỏ, mấy anh em đồng hao thì cũng lâu ngày không gặp cho nên ngồi nói những chuyện đã trải qua, bàn luận đến sự phát triển ở tương lai, một ngày cũng trôi qua rất vui vẻ.
Vài ngày sau đó, vẫn là cuộc sống ăn nhà đông dạo nhà tây, Trương Xảo Phương ngầm thấy vui vẻ vì họ hàng của cha mẹ chồng cô không ở gần đây, nếu không mà mừng năm mới rồi lại ở lại hai ngày thì có khác gì đòi mạng đâu.
Mọi chuyện qua đi, đến mùng bảy thì vợ chồng Tống Trường Vinh đi trước, hai vợ chồng Tống Trường Lâm cũng đóng gói đồ đạc xuất phát, lái xe ra khỏi thôn, hai vợ chồng không nhịn được mà liếc nhau, cùng thở dài một cái như thả lỏng, cuối cùng cũng được về nhà của mình rồi.
Trương Xảo Phương thấy xe sắp vào trong huyện, cô vỗ nhẹ vào người con trai đang nằm trong nôi, cười nói với chồng: “Đến huyện thì anh vào nhà Bà Lưu một chuyến nha, em đi bán bức tranh thêu.” Tiền a tiền a, cô vừa muốn có tiền, trong lòng cũng tính xem có thể thu về bao nhiêu tiền, Trương Xảo Phương không nhịn được mà thấy trong lòng đang nở hoa.
“Bức tranh thêu?” Tống Trường Lâm đang lái xe nghi ngờ quay đầu lại nhìn về phía vợ anh. “Bức tranh thêu ở đâu ra? Em thêu lúc nào?” Sao anh lại không biết?
“A?...” Nụ cười trên mặt Trương Xảo Phương cứng đờ, trong lòng có chút chột dạ nên cô quay lại nhìn chồng nở nụ cười ngốc nghếch: “Có khi Tiểu Tá, Tiểu Hữu ngủ, em xem ti vi cũng không có chuyện gì nên mới thêu chút đồ, không nhiều lắm, thật sự không nhiều lắm, em không mệt.” Từ sau lần cô bị cạn kiệt linh khí lần trước, cô bị chồng cô nhìn chằm chằm không cho cô thêu đồ nữa. Lúc về nhà cô sợ bị người khác nói nên bức tranh này cô luôn xếp gọn trong túi, đến bây giờ Tống Trường Lâm cũng không biết.
Tống Trường Lâm nghe nói là không nhiều lắm, anh trừng mắt lườm vợ anh, thật sự cũng không nói thêm gì, thật ra anh cũng chỉ là đau lòng cho vợ anh, một mình cô ở nhà bận rộn với đứa nhỏ cũng đã đủ mệt rồi, lại còn phải thêu hoa kiếm tiền, thời gian dài như vậy thì còn muốn sống nữa hay không chứ?Một đường lái xe, trong lòng anh cũng suy tính, khi về nhà nhất định anh phải nói chuyện với vợ anh, tiền không phải kiếm trong ngày một ngày hai, lại nói bây giờ công việc của anh cũng ổn định, cũng có thể kiếm được tiền, sau này cô ở nhà, chỉ cần cô có thể chăm sóc tốt cho chính cô và hai đứa nhỏ là được, nếu thật sự thích thêu hoa thì chờ đứa nhỏ lớn lên, lúc đó cô không cần phải quan tâm nhiều nữa rồi lại nói. Nhưng khi đến nhà bà Lưu, anh thấy vợ anh lôi ra từ phía dưới một cái túi bên trong có một xấp dày, anh nhanh chóng nghiêm mặt lại, chỉ vào một xấp tranh hỏi vợ anh: “Đây chính là cái không nhiều lắm của em sao?” Anh không cần mở ra cũng biết bên trong nhất định không ít, nửa năm mà vợ anh có thể thêu được nhiều như vậy, vợ anh không muốn sống nữa có phải không?
“A, không phải thêu muộn đâu anh, anh đừng xem nó nhiều, thật ra bên trong cũng không nhiều, thật sự ít mà, thật sự không nhiều lắm.” Trương Xảo Phương tiếp tục trợn mắt lảng tránh, ý đồ muốn lừa dối quan trên. Thật ra trong lòng cô cũng thấy rất ủy khuất, rõ ràng cô cũng chỉ muốn cuộc sống trong nhà tốt hơn, vậy nên cô mới muốn kiếm tiền, vậy mà còn bị mắng? Càng khó chịu hơn chính là người ta nói lại khiến cho cô cảm thấy cô là người sai, còn phải cẩn thận nhìn sắc mặt người ta, có ai đáng thương hơn cô không chứ?
Tống Trường Lâm mọi lần dễ bị cô lừa dối cho qua đó là do anh nguyện ý để cô lừa dối qua, mọi lần anh đều tin tưởng vợ anh, nhưng bây giờ lại liên quan đến thân thể vợ anh, anh không thể để cô dễ dàng lừa qua như vậy? Anh nhanh chóng nhận lấy túi tranh trong tay cô, anh cũng không ngại địa phương nhỏ hẹp, nhanh chóng mở ra xem lần lượt, càng xem càng đen mặt, càng xem càng tức giận. . .
Trương Xảo Phương thấy chồng cô càng ngày càng đen mặt, cô không nhịn được mà hơi rụt người cách xa chồng cô: Cô đâu có làm chuyện gì to đến mức không thể bỏ qua chứ? Sao nhìn sắc mặt Trường Lâm còn kinh khủng hơn bầu trời đêm 29 vậy?
Cuối cùng Tống Trường Lâm cũng xem xong, anh cẩn thận cất đồ đi, rồi trầm giọng nói với vợ anh: “Em ở trên xe trông con đi, anh đi đưa.”
“A, thôi anh để em đi đi, em còn muốn chúc tết bà Lưu mà.” Trương Xảo Phương cho dù sợ hãi vẫn đưa ra ý kiến của bản thân, thật ra điều quan trọng là trong tay cô hết đồ để thêu rồi, cô còn muốn đi mua thêm một chút.
“Em đừng nghĩ rằng anh không hiểu ý đồ nhỏ của em? Em thêu nhiều như vậy những đồ lần trước mua chắc cũng dùng xong hết rồi đúng không? Dùng xong rồi thì đừng mua thêm nữa, vừa đúng lúc không cần thêu.” Anh lạnh lùng nói xong, rồi mang theo đồ đạc xuống xe, xoay người đi vào cửa nhà họ Lưu.
Trương Xảo Phương bị giữ lại trong xe, trên mặt cô rất đau khổ: hu, sao tự nhiên Trường Lâm lại thông minh như vậy chứ? Không có vải và chỉ thêu thì cô còn làm được gì nữa chứ?