… người phụ nữ xinh đẹp ấy có phải là mẹ mình?
Edit: Rika
“Nhan Thư Đông, cháu lại đây”
Theo tiếng nói của bảo vệ, Lâm Diễm cảm thấy lòng ngực mình run rẩy, bàn tay cô nắm chặt, ngón tay trắng bệch, đâm cả vào da thịt, từng giọt máu như muốn chảy ra ngoài,tay trái cô nắm chặt thành ghế, nhưng cả người nhịn không được mà run rẩy, ánh mắt của cô vô cùng đau đớn.
Lâm Diễm vội quay đầu nuốt nước mắt ngược vào trong, sau đó nhìn chằm chằm cậu bé đang đứng trước cửa.
Nhan Thư Đông cảm thấy bác bảo vệ thật là phiền phức, cậu vỗ vỗ vai Lục Hy Duệ, nói “Cậu đi trước đi”
Lục Hy Duệ cũng vỗ lại vai cậu “Mai gặp lại”
Nhan Thư Đông nhún nhún đôi vai nhỏ, quay đầu nhìn bảo vệ, sau đó không kiên nhẫn bước vào, đứng trước cửa mở miệng hỏi “Bác bảo vệ, bác gọi cháu lại có chuyện gì không ạ?”
Bảo vệ là người xuất thân trong quân đội,rất trọn sỹ diện, vừa nãy ông vừa mới nói chuyện với người phụ nữ xinh đẹp kia về chuyện của Nhan gia,nhưng Nhan gia cũng là một gia đình giàu có, con của họ còn học ở đây. Chuyện nhà người ta, không đến phiên mình lên tiếng.
Cho nên sau khi nhìn thấy Nhan Thư Đông, bảo vệ mượn uy của người lớn, lớn tiếng nói với cậu bé như giáo viên chủ nhiệm “Nhan Thư Đông, tại sao cháu lại không hòa đồng với các bạn, cẩn thận bác nói với giáo viên chủ nhiệm, nói cháu bắt nạt bạn bè”
“Vậy abcs đi nói đi, thật là nhàm chán”Nhan Thư Đông chán nản mở miệng, nhận thấy có người đang nhìn mình, nghiêng đầu vào bên trong nhìn “Bác bảo vệ, người bên trong là vợ bác sao?”
“Tiểu tử thúi” Khuôn mặt bảo vệ hồng rực lên, đang muốn bào chữa, lại nghe Nhan Thư Đông nói tiếp “ Vợ bác xinh đẹp như thế, vậy mà còn giấu”
Sắc mặt baor vệ sớm biến thành màu gan heo, quay đầu giải thích với Lâm Diễm “Cậu bé này chỉ giỏi quậy phá, giáo viên cũng lắc đầu”
Nhan Thư Đông nhìn bác bảo vệ, sau đó hừ nhẹ một tiếng, xoay người bước đi, động tác thập phần tiêu sái.
“Cô nói với nó một chút…” Bảo vệ quay đầu lại, đang muốn nói tiếp, bỗng dưng im bặt, người phụ nữ xinh đẹp kia, biến đâu mất rồi………
__________
Lâm Diễm cùng Nhan Thư Đông bảo trì một khoảng cách cố định, cô bước đi như người vô hồn, trên đường không cẩn thận đụng phải một cô bé, cô bé bước lui mấy bước rồi ngã sấp xuống.
Lâm Diễm ngồi xổm xuống nâng người cô bé dậy “Cháu có sao không?”
“Cháu không sao, chỉ là, mông hơi đau” Cô bé nói.
Lâm Diễm đưa tay phủi phủi bụi trên người cô bé, cô bé ngượng ngùng cúi đầu “Hiện tại cháu hết đau rồi ạ”
Lâm Diễm “Cô xin lỗi”
“Cháu không sao ạ, cô đừng lo lắng”
. . . . . . . .
Thời điểm Lâm Diễm bước ra khỏi cổng tường, Nhan Thư Đôgn đã đứng bên cạnh chiếc xe màu trắng, mở cửa xe, ngồi vào, sau đó đưa đôi mắt chán ghét nhìn cô, còn dựng thẳng ngón giữa với cô nữa.
Xe chạy càng ngày càng xa, tầm mắt cô cũng trở nên mơ hồ, sau đó cô đứng lại, xoay người đi vào ven lề đường, đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Lâm Diễm lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy ghi địa chỉ, sau đó tài xế lái xe theo hướng tiểu khu Nhã Lâm, tại tiểu khu Nhã Lâm, taxi dừng lại, cô thanh toán tiền rồi bước xuống xe.
Lý Đường đưa cho cô địa chỉ khu nhà của anh ta làtầng 8, khu A, phòng 301. Lâm Diễm không chờ thang máy, cô trực tiếp đi lên bằng thang bộ. Bước trên từng bậc thang, tiếng giày cao gót nện xuống, tuy không mạnh lắm, nhưng cầu thang vắng không người, vì thế vang lên tiếng ‘cộp cộp cộp’, nghe thật ghê rợn. Đối với Lâm Diễm mà nói, mỗi tiếng vang tựa như một cây đinh đâm vào lòng cô, còn chưa đi đến tầng 3, cô đã bắt đầu vịn vào lan can cầu thang thở hổn hển.
Đau, thật sự rất đau, từ khi ra tù đến bây giờ, cô mới cảm nhận được loại đau đớn như lăng trì này nó thật là thống khổ, mỗi một tấc da, một tấc thịt, một ấc lý trí của cô dường như bị xé toạc ra, vỡ vụn. Cô nhớ tới lúc cô còn nhỏ, cô ở trong một căn phòng tối đen như mực, cô ngồi bên cánh cửa mà gào khóc, tuyệt vọng, xung quanh lạnh như băng, từng đợt sóng biển như muốn nuốt chửng lấy cô.
. . . . . . .
Lâm Diễm dùng cái chìa khóa Lý Đường đưa để mở cửa, trong phòng bếp có tiếng động, cô hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm.
Đứng trong phòng, cô đưa mắt nhìn xuống nhà bếp, trong đó có một bóng dáng người đàn ông cao đang bận bịu, người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng, mặc quần tây, thắt lưng màu đen.
Người đàn ông này, là Lý Đường.
“Giám ngục trưởng” Lâm Diễm mở miệng.
“Tiểu Lâm, tôi nhớ hình như bên cạnh tủ TV tôi có để nửa chai rượu, cô mang giúp tôi qua đây với” Lý Đương đưa lưng về phía LÂm Diễm mở miệng nói, giọng nói của anh thanh mát, giống như dòng suối trong suốt tươi mát.
Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, bình tĩnh thản nhiên, không nghe ra cảm xúc như thế nào.
Lần đầu tiên Lâm Diễm gặp Lý Đường, bởi vì cô không hoàn thành chỉ tiêu công việc, cô nhìn thấy anh mà sợ hãi tới mức mặt trắng bệch.
Trong trại giam, có quy định là công việc được giao trong ngày phải hoàn thành, tuy quy định là như thế, nhưng lượng công việc trong một ngày rất nhiều,mà lúc ấy cố vừa mới tới, chưa làm quen được với môi trường, nhưng bởi vì hoàn thành chỉ tiêu sẽ được cộng điểm lao động, mà điểm càng cao, thì sẽ được giảm hình phạt xuống.
Bình thường, các cảnh sát trong ngục cũng lén cho phép các cô mang đồ về làm, thậm chí còn lén lút cấp thêm một chút phí sinh hoạt cho các cô, nhưng việc này không nên để cho giám ngụ trưởng biết được, cho nên lúc Lâm Diễm bị giám ngục trưởng gọi tới, đối với cô việc này không khác gì trời sập xuống, ở trong tù, không cẩn thận chỉ phạm sai lầm một lần, thì những cố gắng và biểu hiện của mình đều bị phá tan tành, còn có thể ảnh hưởng đến thành tích lao động nữa.
“1092, cô đang làm gì đó?” Giám ngục Lý Đườngnhíu mi nhìn cô quát, 1092 là số của cô.
Đối mặt với câu hỏi của giám ngục, tay chân cô run rẩy, giám ngục thấy cô, liền hỏi “Mới tới sao?”
“Báo cáo giám ngục trưởng, tôi vào ngày 5 tháng 6 năm nay” Cô trả lời.
Sau đó Lý Đường hỏi tiếp “Có cảm thấy trại giam này có giúp cô cải thiện được bản tính của mình không?”
Lý Đường hỏi toàn là những câu hỏi bình thường, các cảnh sát trong coi trại giam cũng đã hướng dẫn cô phải trả lời như thế nào, hơn nữa trên mặt phải biểu hiện cảm xác như thế nào. Nhưng Lâm Diễm thật sự không làm được, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng Lý Đường “Cảm ơn nhà nước, cảm ơn quốc gia đã quan tâm, đã nhiều ngày nay, các cảnh sát giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nếu được ra ngoài, chúng tôi sẽ làm một người có ích”
.. . . . .. . . .
Lâm Diễm mang ra một ít rượu cho Lý Đường, Lý Đường đột nhiên nói “Hiện tại tôi không phải là giám ngục trưởng,cô cũng đừng khách sáo như vậy?”
Lâm Diễm cúi đầu, nhìn xuống đất, tận lực làm cho giọng điệu của mình thật thoải mái “Giám ngục trưởng, vì sao anh lại đến đây?”
“Tôi tới học tập Lý luận của Đảng?” Lý Đường nói, sau đó lấy chai rượu đổ vào trong một cái nồi, nhất thời xung quanh tỏa ra mùi rượu thơm nồng, Lâm Diễm hơi hơi khịt khịt mũi, sau đó Lý Đường đột nhiên quay đầu, nhìn cô nói “Đã nhìn thấy con trai cô chưa?’’
Lâm Diễm gật đầu, sau đó nói “Gặp rồi , cảm ơn giám ngục trưởng”
Lý Đường cho rau củ vào, sau đó nếm thử, qua một lúc lâu mới mở miệng nói “ Cảm ơn anh đã quan tâm, thật sự tôi không có cách nào sửa”
Sắc mặt Lý Đường thản nhiên, nói giỡn cùng cô “Không sửa được cùng phải sửa, tôi nghĩ sống trong trại giam một thời gian, hẳn cô cũng đã cảm nhận được cuộc sống chân chính có ý nghĩa như thế nào” Nói xong, đưa mắt nhìn cô “Tối nay tôi mời cơm, nhưng cô cần phải rửa chén đó”
Món ăn Lý Đường làm chính là thịt bò hầm khoai tây với rượu đỏ, nhưng hình thức trình bày thì không giống món Tay, bù lại nêm nếm rất ngon. Lâm Diễm ăn xong liền cảm ơn Lý Đường lần nữa, anh không nói gì, trực tiếp đứng dậy đi tới phòng khách xem tin tức, trước khi đi còn nói với cô “Đừng quên nhiệm vụ của cô là phải rửa chén đó”
Lâm Diễm đem chén bát rửa sạch, lau khô rồi úp lên giá, sau đó đi vào nói với Lý Đường “Nếu anh đã trở lại, thì tôi đến khách sạn thuê phòng”
Lý Đường điều chỉnh âm thanh TV nhỏ lại, sau đó nói “ Nhà tôi không chỉ có một gian phòng đâu, cô đến phòng khách nghỉ đi”
Lâm Diễm đứng gần cửa, suy nghĩ một chút sau đó nói “Được” rồi nhấc chân đi đến phòng khách.
Phòng khách không có toilet riêng, Lâm Diễm phải ra ngoài tắm rửa, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô định đi ra phòng tắm để về phòng thì bất ngờ đụng phải bồn rửa mặt, sau đó ngã trên mặt đất. Trong phòng tắm vang lên một tiếng <Ba>, Lâm Diễm đau nên kêu lên.
Lý Đường nghe bên ngoài có tiếng động, liền buông quyển sách trong tay ra, sau đó bước tới nhà vệ sinh, gõ cửa “Tiểu Lâm?”
Lâm Diễm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm cái đầu gối bị sưng đỏ “Anh Lý . . . .tôi bị té một tí thôi”
Lý Đường “Có bị làm sao không?”
Qua một lúc lâu, Lâm Diễm mới trả lời anh “. . . . Tôi không sao”
Lý Đường lo lắng hỏi tiếp “Có cần tôi giúp gì không” Lời còn chưa nói xong, cửa đột nhiên được mở ra, Lâm Diễm bước một chân ra ngoài, của phòng tắm hơi nước nóng lượn lờ. Lúc ra ngoài, cô đi chân thấp chân cao, trên người cô mặc một bộ đồ màu trắng ngắn tay rộng thùng thình, dài ngang đùi.
Lý Đường cúi đầu nhìn chân cô “Cô chảy máu rồi”
“Tôi không sao” Lâm Diễm nói.
Lý Đường nhìn cô, sau đó đưa tay ôm cô đi tới phòng khách, Lâm Diễm bị Lý Đường ôm, tay không biết để đâu, cuối cùng cô đưa tay cầm lấy áo sơ mi của anh, mà cơ thể của anh vì lo lắng và cũng vì sức nặng của cô mà hơi run rẩy.
Lâm Diếm cảm thấy mình dường như càng ngày càng thay đổi, tuy Lý Đường đem cô ôm đến bên giường, sau đó bôi thuốc mỡ cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy không có gì cả.
Lâm Diễm đem thuốc mỡ Lý Đường đưa đặt trên tủ đầu giường, sau đó dựa nửa người vào giường, tay thì cầm hình còn trai lên ngắm.
Đông Đông, Đông Đông, không biết Đông Đông có nhớ mẹ hay không . . . . .
__________
Gần đây, biểu hiện của Nhan Thư Đông có rất nhiều tiến bộ, về nhà biết làm việc nhà, làm bài tập xong xuôi sau đó mới đi chơi, mà cả căn phòng lớn thế này cũng không ai chơi cùng cậu, cậu bé chơi trong căn phòng của mình, xem TV, hoặc vào vườn hoa đào đất.
Khi làm việc nhà, nếu như không có ai sai bảo cậu làm gì, thì cậu sẽ gọi điện thoại cho bạn tốt Lục Hy Duệ, hai cậu bàn rất nhiều về các bài tập về nhà, sau đó sẽ nói đến các đề tài mà các cậu bé yêu thích như quái vật nào có thể thống trị được Trái Đất, vũ trụ có vua hay không, vân vân và vân vân…..
Mà nơi Nhan Thư Đông biểu hiện tốt nhất, cậu muốn Nhan Tầm Châu nhìn cậu và cười, ví như hôm nay tình cờ cậu bé gặp Nhan Tầm Châu ở vườn hoa, Nhan Thư Đông cố ý trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu gọi mootjt iếng “baba”, sau đó giải thích lý do vì sao cậu lại xuất hiện ở vườn hoa “Hôm nay, giáo viên đã bảo con về quan sát thực vật rồi viết nhật ký, cho nên con ở trong này quan sát quá trình sinh trưởng của cây cỏ”
Nhan Tầm Châu đưa mắt nhìn cậu, nói “Con viết được không?”
Nhan Thư Đông cúi đầu nhìn hoa lá “Được ạ”
Hôm sau, cậu lại qua loa ghi trong nhật ký một câu “Nhà của em không có hoa nhỏ cỏ nhỏ, cho nên em không viết được”
__________
Lâm Diễm ngây ngốc ở thành phố S một tuần, từ sáng đến tối cô đều đứng trước cổng trường, nhưng không ai nhận biết được cô, bởi vì cô hóa trang rất khéo, mỗi ngày một phong cách bất đồng, nào là tiể thư đài các, nào là người lái xe…. Mà hôm nay, cô ra đường với trang phục của Lý Đường.
“Sau này, có thể tôi sẽ mặc như thế này”
Lâm Diễm tươi cười “Ánh mắt anh thật tốt, anh nói tôi thích hợp với loại quần áo này sao, chẳng qua là do quần áo của anh tốt mà thôi”
Lâm Diễm vuốt mông ngựa, rốt cục làm cho Lý Đường bật cười, nói thêm “ Chân cô đã đỡ chưa, đi lại được chứ?”
Lâm Diễm đã đổi một đôi giày đế bằng, bỏ đôi giày cao gót mười phân kia ra, cả người thấp hẳn đi, cô chỉ cao hon một mét năm mươi, hôm nay lại mặc một cái quần bò, mặc áo sơ mi, thời điểm cô xuất hiện ở cổng trường, có rất nhiều bà mẹ đi đón con nhìn nhìn cô.
_______________
NHan Thư Đông nhìn nhật ký viết không tốt của mình, nhưng cậu cũng không mấy quan tâm, rốt cuộc cậu đem tính toán mấy ngày nay trong đầu mình nói cho bạn tốt Lục Hy Duệ.
Nhan Thư Đông kéo Lục Hy Duệ tới vườn hoa sau dãy phòng học, tính toán đem “Chuyện quan trọng của đời người” nói cho bạn tốt nghe: “Hi Duệ, mấy ngày nay, có một người phụ nữ cứ theo dõi mình”
Sắc mặt Lục Hy Duệ hiện lên sự khiếp sợ, liền hỏi “Là người ta muốn bắt cóc cậu sa?”
Nhan Thư Đông lắc đầu, cậu không dám khẳng định suy nghĩ của chính mình.
Lục Hy Duệ nguyên bản là ngồi xổm trên mặt đất đếm kiến, nghe Nhan Thư Đông nói, liền đứng dậy, liên tục đưa ra ý kiến “Chúng ta nên báo cảnh sát, hoặc là chugns ta báo với thầy hiệu trưởng kêu bảo vệ bắt người phụ nữa kia lại hỏi”
Nhan Thư Đông lắc đầu, do dự một hồi, mới dám nói ra suy nghĩ thật của mình “Hy Duệ, cậu nói …….Người kia, có hay không chính là mẹ của mình?”
Việc này thật hệ trọng!
Lục Hy Duệ trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày, miệng lẩm bẩm “Đây là chuyện hệ trọng nha. . . “
Khoan đã, Lục Hy Duệ hỏi “Người phụ nữ đó có giống cậu không? Gien, gien di truyền cậu hiểu chứ, chính là đứa trẻ khi sinh ra sẽ có một vài đặc điểm giống ba mẹ của mình….”