Cốc, cốc, cốc---
“Tiểu thư?”
Bầu trời chuyển biến về đêm bao trùm lấy trấn Vân Đàn, toàn bộ căn phòng cũng bị màn đêm che lấp, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài len lỏi lọt vào, cũng không soi rọi được đến bất kỳ vật thể ở bên trong.
Tâm Từ giật mình bừng tỉnh, một mảng u tối đập vào mắt tựa như đem toàn bộ quang minh nuốt trọn, nhanh như chớp mà kéo nàng xuống tận vực sâu. Vĩnh viễn không thể tìm được đến dù chỉ một đạo quang nho nhỏ. Tâm Từ không cử động, ngơ ngác mà ngồi đó.
Hôm nay nàng lại nhìn đến cảnh không muốn nhìn, nhiều lần hình ảnh ngày ấy cứ xuất hiện, lập đi lập lại chất chồng lên nhau. Mỗi một lần xuất hiện tính chân thật lại càng phóng đại, từng nhịp đập, từng hơi thở, kể cả cái run nhẹ của hàng mi nàng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Khiến nàng mê man không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. Đôi lúc Tâm Từ cảm giác được giống như có hàng vạn đôi bàn tay không ngừng chảy ra những chất lỏng hắc ám đang cố gắng kéo nàng tiến sâu vào trong đầm lầy của mộng mị.
Mê hoặc lấy nàng tâm trí đem nàng đắm chìm vào men say, khát khao và du͙ƈ vọиɠ. Rồi thình lình như một thanh trường kiếm sắc bén không một chút do dự đâm thẳng vào nàng tim.
Đâm thủng đi nàng mộng tưởng, lại tiếp tục vung thêm nhiều nhát chém đứt toàn bộ không chừa lại một mảnh. Kể cả một chút hi vọng cũng không chừa lại cho nàng.
Nhẫn tâm đoạt đi hết, chỉ còn xót lại tuyệt vọng cô động ở trong lòng càng ngày càng trọng. Mà những vết cắt lại lần lượt biến lớn, bành trướng khiến nàng cảm thấy không xong.
Không biết từ lúc nào, ái một người lại đột nhiên biến bản thân trở nên hèn mọn đến thế, tự ngược đãi chính nàng tâm, dẫu biết hiện tại không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng ở trong lòng vẫn giống như cố vụиɠ ŧяộʍ mà vung đắp, tự mơ tưởng tự làm chính mình tổn thương.
Tâm Từ không muốn nghĩ tới, cố gắng vùng vẫy thoát ra, trong đầu cứ thế biến thành những cục đen xì không khác nào những ngọn lửa u linh biến thành vong hồn bám lấy càng chặt. Ép nàng vào đường cùng, cưỡng chế nàng rơi vào mộng mị. Hoàn toàn chặn kín không cho nàng lối thoát.
Cốc, cốc, cốc---
“Tiểu thư, người ở sao?”
“Tiểu thư đang còn ở ngủ sao? Yến tiệc đã hoàn thành, nữa canh giờ khách sẽ đến, Tâm thiếu phu nhân chuẩn bị cho người rất nhiều hoa đăng, người mau tới xem”
Dường như ai đó đang gọi, Tâm Từ cũng không rõ là ai, giọng nói vang lên rồi vụt tắt, nàng cố hướng tới đuổi theo nhưng lại im bật khiến nàng mất đi dấu vết.
Giờ đây âm thanh một lần nữa vang lên, một đạo quang mỏng như sợi chỉ từ từ cuộn vào nàng ngón tay, lẹ giật giật kéo Tâm Từ về phía trước.
Con ngươi dần dần có tiêu cự, ánh sáng nhàn nhạt bên cửa chiếu lấy Tâm Từ một bên sườn mặt, lần này nàng thật sự bừng tỉnh.
“Tiểu Hoa, ta trước muốn tắm rửa” Tâm Từ nhè nhẹ thanh âm như suối đầu nguồn mang theo vài tia cảm kích hướng về bóng người đứng ở trước môn.
Gần đây không biết bản thân nàng làm sao, thần trí ngày càng trở nên không thể kiểm soát, thất thần cùng mơ màng ngày càng nhiều mà không có dấu hiệu giảm. Tâm Từ lắc đầu, đưa tay ấn ấn ở mi tâm một lúc mới đứng dậy thắp đèn.
Căn phòng một lần nữa trở nên ấm áp, Tâm Từ cởi bỏ trâm cài tóc đi thẳng vào một góc, đưa tay đẩy cửa vào một gian phòng khác, bình phong che tứ phía chính giữa là một cái bệ tắm ngập tràng sương khói thoang thoảng mùi thảo dược tràm hương.
Thắt lưng nới lỏng, Tâm Từ kéo nhẹ thật mỏng bạch y lập tức tuột xuống lộ ra phấn nộn bờ vai từ từ mơn trớn mà rơi rớt khỏi tấm lưng mảnh khảnh, nàng nhẹ cúi người đem quần cởi bỏ, toàn thân như ngọc toàn bộ lộ ra, nhẹ nhàng sương khói ẩn ẩn lượn lời có như không che phủ, thoát ẩn thoát hiện thân thể giai nhân càng trở nên kinh diễm đến lạ kì lại nhanh chóng bị làn nước bao bọc gắt gao.
…
Tâm gia chính viện lúc này đèn đuốc được thắp gần như bị biến thành hoa đăng hội thu nhỏ. Từ hồ nước ở bồn nam bộ bao quanh chính viện cũng được thả đầy hoa đăng, nằm sang sát nhau trôi nỗi theo dòng nước. Đến trên đỉnh đầu đều là lồng đèn đua nhau rực sáng, lắc lư đung đưa theo gió.
Khung cảnh đẹp mắt, trong lòng Tâm Từ ẩn ẩn không chút nào cảm thấy vui. Tiểu Hoa nói cho nàng biết tất cả đèn lồng cùng hoa đăng là Bạch Linh ý tưởng, cũng tự tay nàng ra bên ngoài mà chọn lựa từng chiếc một.
Vì cái gì đâu?
Tâm Từ càng nhìn càng đôi mắt càng thấy cay, không phải vì muốn khóc, chỉ là hình ảnh quá quen thuộc cho dù mỹ lệ đến cỡ nào giờ đây ở nàng trong mắt lại giống như ác mộng làm người ám ảnh.
Đúng vậy, ám ảnh bám víu lấy nàng tâm trí mãi không buông.
Tâm Từ không thế nào khoẻ. Kẻ đến người đi tặng lễ vật cũng không thể nào khiến nàng dễ chịu cùng vui vẻ, giọng điệu giống nhau như đúc từng cái nịnh bợ lấy lòng chẳng mấy lời thật tâm.
Tâm Từ miệng cười đáp trả, nhưng trong lòng như bị người cào cáu khó chịu đến toang. Nàng giật mình, đồng tử run run mang theo hốt hoảng rất nhanh bị ánh mắt tràn ý cười che lấp đi.
Đây thật sự không hề giống nàng một xíu nào. Nàng đây là làm sao vậy?
Tâm Từ cúi đầu nhíu nhíu mày, đột nhiên một cánh tay đưa ra ở trước nàng mặt, lòng bàn tay là một túi hương màu lục, chính giữa thêu một đoá hướng dương nỡ rộ phía trên được thắt một chiếc nơ cuối đầu dây là hai đầu viên nhỏ nhỏ.
“Ca ca tặng ngươi túi hương, hy vọng ngươi luôn bình bình an an lạc quan hướng về phía trước. Hướng dương hoa cũng tượng chưng cho sự chân thành, tình yêu chung thuỷ. Cũng hy vọng ngươi sẽ tìm được quang minh thuộc về riêng mình, cùng ngươi sang sẻ cùng ngươi đi đến hết cuối đời, vì ái ngươi mà bảo hộ ngươi, cho ngươi vui sướng hạnh phúc”
Thấy Tâm Từ ngẩn đầu, Tâm Minh nhìn thẳng vào nàng đôi mắt, trong mắt hắn biến thành một đạo ôn nhu, âm thanh trầm trầm đem lời nói hoá thành dòng nước ấm rót thẳng vào Tâm Từ tâm, sưởi ấm làm dịu nàng trái tim sức mẻ đã bị nhiều lần tổn thương tàn phá.
Tâm Từ thật sự chịu không được nữa, chiếc mũi chua xót, đôi mắt đỏ hoe giờ đã ngấn nước. Nàng nhào tới, ôm lấy Tâm Minh, oà khóc.