Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet
Cố Lan San có chút ngại ngùng, nếu nói cả thân người mình đau đớn hết cả thì thật không hay. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi mở miệng, từ chối một cách dịu dàng nhất, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”
Thịnh Thế nghe xong, cánh tay ôm ngang eo cô đột nhiên dùng sức. Cố Lan San nhíu mày. Cô biết anh mất hứng, vì vậy liền dịu dàng, nói, “Anh uống rượu... Nghỉ ngơi một chút đi, nếu không ngày mai thức dậy sẽ đau đầu lắm.”
Đối với một người đàn ông, chuyện mất hứng nhất chính là bị cắt ngang khi đang hứng trí bừng bừng, chuyện đáng giận nhất chính là lúc chuẩn bị “lên” thì bị người ta cự tuyệt, chẳng khác gì con vịt quay béo bở đột nhiên vụt khỏi tay mình!
Huống hồ, rõ ràng ban đầu là do Cố Lan San quyến rũ anh, rồi sau đó, người khiến anh mất hứng khi đang ở thời điểm hưng phấn nhất cũng là cô!
Đáng giận hơn nữa, rõ ràng là cô không muốn tiếp tục, vậy mà lại cố tình giả mù sa mưa, ra vẻ quan tâm anh để cự tuyệt anh!
Thịnh Thế nóng đến nghẹn cả người, cảm thấy bản thân mình như vừa bị hất văng từ thiên đàng xuống địa ngục. Vẻ mặt nặng nề của anh nhìn Cố Lan San. Thịnh Thế khịt mũi, hừ hừ mấy tiếng rồi cười lạnh, nói, “Cố Lan San, cô đúng là tiến bộ hơn trước, còn dám ầm ĩ kêu ngừng! Tháng này cô kiếm đủ tiền, lo tiền thuốc men cho em trai cô! Nhưng mà cô quên rồi à, còn tháng sau và rất rất nhiều tháng kế tiếp sau đó, cô không muốn kiếm tiền nữa à?”
Cố Lan San biết Thịnh Thế mất hứng. Anh là người luôn tự cho mình là đúng, lúc nào cũng nghỉ bản thân là một bề trên cao cao tại thượng, không thích ai làm trái ý mình.
Tính cách của anh có bao nhiêu đáng giận, có bao nhiêu khó chịu, cô đều hiểu hết.
Chọc đến anh, cô sẽ không có một ngày bình yên.
Nhưng mà cô rất mệt, rất đau. Huống hồ, nếu cứ tiếp tục cùng anh làm chuyện đó, nơi ấy của cô sẽ bị tổn thương, phải nghỉ ngơi mất một khoảng thời gian, không thể kiếm tiền tiếp để lo cho em trai. Mất nhiều hơn được.
Vì thế, Cố Lan San im lặng, nằm yên, coi như không nghe thấy Thịnh Thế nói gì, mặc kệ lời anh nói ác liệt hay vô sỉ đến đâu đi chăng nữa!
Dù gì cũng không đau, không ngứa. Đợi anh mắng dfienddn lieqiudoon xong rồi, mắng đủ rồi, phát hết cơn giận rồi, anh sẽ không gây ra chuyện gì nữa!
Thịnh Thế nhìn vẻ mặt bình thản, lạnh lùng của Cố Lan San, đột nhiên liền cảm thấy tức cười. Lời của anh từ nãy tới giờ giống như ném vào thinh không, chẳng có chút hiệu quả gì. Lòng anh tràn đầy lửa giận, càng lúc càng phát hỏa. Thịnh Thế tức đến chết, sau đó đứng dậy rời giường, đi đến trước tủ đồ, mặc vào người một bộ quần áo sạch sẽ, lấy từ trong áo khoác ra một cái ví rồi rút tờ chi phiếu, ký một hàng số lên đó. Xong xuôi, anh quay lại giường, nhìn Cố Lan San bằng cái nhìn cao cao tại thượng, ném lên giường rồi quát, “Đồ không biết tốt xấu!”
Sau đó, anh xoay người đi, rời khỏi một cách tiêu sái.
Cố Lan San nằm dài trên giường, nghe tiếng động cơ xe khởi động, tiếng đóng cửa sập lại, để rồi xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Toàn thân cô đau đến mức khó chịu, nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào.
Cô cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn hàng số trên đó, bàn tay bất giác nắm chặt, cả thân người có chút run rẩy.
Đây là số tiền đổi lại bằng sự khuất nhục* của cô.
*Khuất nhục: Áp bức và lăng nhục
Đây là số tiền thể hiện cho cái giá mà anh mua cô.
Vợ chồng vốn dĩ ngang nhau, ở bất cứ gia đình nào cũng vậy. Nhưng mà hôn nhân của cô và Thịnh Thế, vĩnh viễn không có hai chữ “ngang nhau” tồn tại.
Cô chỉ như một món hàng, làm sao mà ngang hàng cho được?