Thời gian buổi sáng hôm nay tuy không phải hoàn toàn trở nên lãng phí, nhưng đúng thật là không hề có một manh mối nào hết, tâm trạng Khương Hề trong màn chơi này dễ bị quạo, cậu nóng lòng muốn làm xong việc rồi rời đi ngay và luôn.
Cho nên cậu chả thèm đếm xỉa gì đến mấy đứa râu ria, hôm qua không phải Úy Lam nói phía đông có hơi thở của Boss sao? Phải đến đó một chuyến mới được.
Những người chơi khác dần dà cũng phát hiện ra xung quanh đầy rẫy sự thù địch, nhưng không phải ai cũng có thể khống chế được tâm tình, nếu cứ cố khiến lý trí trở nên bình tĩnh, đè nén quá rồi cuối cùng bùng nổ thì còn tệ hơn.
Làng du lịch chỉ lớn cỡ này, trên đường đi Khương Hề hết gặp phải người chơi này đến người chơi khác, cậu sầm sì nói: “Trong Game không có newbie, đến nay vẫn chưa có người chết……”
Úy Lam: “Bình thường gặp tình huống kiểu này, hậu kỳ sẽ có Boss hoặc là thứ nguy hiểm gì đó bắt đâu bùng nổ, có sức mạnh khiến tất cả người chơi chết hết trong chớp mắt.
Khương Hề nói tiếp: “Mà người chơi yêu cầu trước tiên phải cảm nhận được nguồn gốc nguy hiểm, rồi tìm được phương thức chính xác để tranh né, dù sao cũng chả thắng nổi Boss.”
Rất nhanh hai người đã đi đến quầy bán quà vặt ở phía đông, sau khi nhìn thấy đồ ăn vặt, Khương Hề cảm thấy toàn thân mình trở nên thoải mái hơn nhiều, việc tìm manh mối cứ tạm gác sang một bên, nhào vô càn quét đống đồ ăn vặt này trước đã hẵng tính.
Nhưng mới càn quét được nửa chừng, Khương Hề bỗng nhiên nhìn thấy ở khu nghỉ ngơi có hai bóng người trông quen quen, An Ninh đang ngồi trên đùi Nhiếp Ngạn, một tay thì đút người ta uống nước trái cây, một tay thì giúp người ta lật trang sách.
Khương Hề: “……?”
Mặt mày Úy Lam vẫn dửng dưng như thường, kiểu như thấy nhiều rồi không thèm chấp nữa.
Khương Hề đi qua: “…… Các người, ở bên nhau từ khi nào?”
An Ninh nghe vậy, bỗng nhiên giương mắt nhìn Khương Hề, trong mắt viết hai chữ bự chà bá: Cứu mạng!
“Cậu nghĩ nhiều rồi, đây là tình anh em.” Nhiếp Ngạn mỉm cười nói, chỉ là ý cười không chạm tới đáy mắt, nhìn mà thấy lạnh cả người.
Úy Lam và Khương Hề cùng ngồi trên sô pha, cậu ghét bỏ nhíu mày: “Câu mấy thằng tra nam hay nói mà anh cũng thốt ra cho được? Có anh em nào hở tí là ôm ấp, ngồi lên đùi, giúp đỡ nhau lúc đêm khuya không hả, kịch bản hết cả đấy, xơ múi cho đã xong không thèm chịu trách nhiệm.”
Lời này…… nói huỵch toẹt quá, trạng thái hiện nay của Nhiếp Ngạn rất khác thường, An Ninh lo y sẽ bùng nổ, vội vàng nói: “Bọn tui là anh em thiệt mà, tui còn nhỏ, mấy cái mà cậu nói sẽ không xảy ra đâu.”
Khương Hề đang định nói cậu thành niên rồi, chẳng qua mặt trông non choẹt vậy thôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt An Ninh như kiểu đang nói cậu buông tha cho tui với, cậu đành phải nuốt hết trở lại.
Nhiếp Ngạn cũng không muốn giải thích gì hơn, dời mắt sang Úy Lam: “Ghé chơi lần nữa, đã chuẩn bị quà, chờ trò chơi kết thúc thì…… tẩu phu nhân sẽ nhận được liền.” Dù sao tâm trạng y cũng đang khó ở, thế là xưng hô một cách ác ý, Khương Hề trừng mắt lườm y!
Úy Lam khinh thường xưng huynh đệ với người khác, nhưng chữ ‘phu nhân’ này rất hợp ý anh, bèn không chấp nhặt nữa.
Nhiếp Ngạn tiếp tục mở miệng, cuối cùng thì giọng điệu cũng đứng đắn hơn chút: “Đại Vũ Trụ nhân tài đầy rẫy, lần này tại hạ muốn hỏi xin Chủ Thần đại nhân một người, không biết đại nhân có đồng ý không?”
Khương Hề nghĩ ngợi bèn hiểu ra gì đó, nhìn An Ninh, nở nụ cười mẹ kế.
Người sau bị cậu nhìn mà nổi hết cả da gà, đồng thời nghệt mặt ra, Chủ Thần đại nhân là sao?
Nhiếp Ngạn đã cống hiến cho Khương Hề khá nhiều nguồn năng lượng, chỉ là một người mà thôi, Úy Lam đương nhiên có thể cho, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Khương Hề và An Ninh rất tốt, vẫn hỏi một chút: “Xin để làm gì?”
Nếu là những người khác gần gũi với Khương Hề, người đàn ông đương nhiên không ưa, nhưng An Ninh thì loại trừ, dù sao hai thụ ở chung thì có làm ăn được gì đâu? Ngay cả khi nằm chung một giường…… không được, vẫn không được nằm chung giường, mấy chuyện khác có thể xem như hội chị em bạn dì với nhau.
“Trong nhà đang cần một em trai, muốn dẫn về một đứa.” Nhiếp Ngạn nói.
Khương Hề: “……”
An Ninh mới load xong, kinh ngạc nhìn Nhiếp Ngạn: “Anh ơi anh muốn dẫn tui về nhà hở?”
Nhiếp Ngạn chậm rãi ừ một tiếng.
An Ninh: “Đi đâu thế?”
Nhiếp Ngạn: “Nói ra thì dài dòng lắm, có rảnh nói tiếp.”
An Ninh: “……”
Úy Lam dửng dưng: “Chỉ cần cậu ta đồng ý theo cậu là được.”
Nếu là lúc trước, Nhiếp Ngạn có cả trăm cách để thuyết phục An Ninh, nhưng nay tâm trạng y đang rất khó ở, khí chất ôn hòa bỗng chốc biến thành nguy hiểm, tâm lý An Ninh có hơi đề phòng y.
Nhiếp Ngạn âm thầm hít sâu một hơi, nhìn An Ninh nói thẳng: “Cậu muốn thành Thần không?”
“Hả?” An Ninh nghe hông hiểu.
Nhiếp Ngạn: “Tôi sẽ khiến cậu có thể tự do đi lại trong thế giới Game, thậm chí có thể nắm giữ sự sống chết của người chơi khác, trở thành Thần, chịu không?”
An Ninh ấp úng: “…… Anh ơi, anh không bị trúng tà đấy chứ? Sao nói xàm quá vậy?”
Nhiếp Ngạn: “……”
Y đang định giải thích rõ ràng, lại bị Úy Lam ngắt lời: “Được rồi, các người có rất nhiều thời gian để nói rõ từ từ, trở về đóng cửa bảo nhau, bây giờ nói cho tôi về manh mối của Game trước cái đã, cậu là Boss chứ gì?”
Khương Hề lập tức tỉnh táo tinh thần: “Đúng vậy, nơi này làm người ta khó chịu quá, xong sớm về sớm cũng tốt.”
Nhiếp Ngạn lắc đầu: “Không thể được, màn chơi này khá đặc biệt, thời gian tổng cộng là năm ngày, một ngày cũng không thể thiếu, tên khác của Lệ Cảnh sơn trang là Phong Đô quỷ thành chắc các người cũng biết rồi đấy, bắt đầu từ đêm đầu tiên, oán khí sẽ lan ra khắp quỷ thành, ảnh hưởng tâm trí người chơi, hơn nữa trong thời gian này tất cả ma quỷ đều sẽ không xuất hiện.”
Khương Hề nói tiếp: “Ngày đầu tiên tôi tới đây đã bắt được một cái Tay Quỷ.”
Nhiếp Ngạn: “Khi đó oán khí còn chưa tràn ra.”
Khương Hề: “…… Cho nên đến cuối cùng sẽ là người chơi và NPC gϊếŧ nhau? Chỉ cần người chơi ở trong bầu oán khí này ráng cầm cự sống sót qua năm ngày, thì có thể vượt màn?”
Nhiếp Ngạn gật đầu: “Ừ.”
Khương Hề nắm áo Úy Lam: “Nhưng em muốn rời đi ngay, ở đây khiến người ta thấy bực hết cả mình,” nói rồi cậu nhìn Nhiếp Ngạn: “Tôi cảm thấy anh hơi khác thường, Boss cũng bị oán khí ảnh hưởng à?”
“Cậu ta bị ảnh hưởng còn sâu hơn cả người chơi và NPC,” Úy Lam bình tĩnh nói: “Nếu không đoán sai, chắc cậu là tà vật gì đó tương tự như Quỷ Vương, đối với cậu mà nói thì oán khí chính là đồ bổ, giả thiết đặt ra trong trò chơi là Quỷ Vương sẽ hấp thu nhanh hơn, còn về việc di chứng ảnh hưởng đến tâm trí ấy à? Đúng lúc yêu cầu Boss phải tàn bạo.”
Nhiếp Ngạn không còn lời nào để nói, đành phải tiếp tục gật đầu.
Khương Hề nhìn anh chàng áo trắng với ánh mắt đồng tình, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, trên người đối phương dường như có một luồng khí đen quanh quẩn mờ mịt?
Khương Hề nghĩ bụng chỉ mới một buổi sáng thôi mà mình đã không chịu nổi cảm giác áp lực tâm lý này rồi, mà Nhiếp Ngạn còn nghiêm trọng hơn, thế là cổ vũ một câu: “Anh cố lên nha, e…… em trai của anh còn đang đợi anh dẫn về đó,” nói rồi cậu nhìn về phía An Ninh: “Không đúng! Sao cậu không hề bị gì hết vậy?”
Từ đầu đến cuối sắc mặt An Ninh chưa từng biến đổi, thậm chí sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Khương Hề với Úy Lam và Nhiếp Ngạn một thôi một hồi, thì càng như đang lọt trong sương mù, mặt nghệt cả ra.
“Gì? Sao tui phải bị gì?” An Ninh nói.
Khương Hề buông góc áo Úy Lam ra, cẩn thận quan sát An Ninh: “Cậu không cảm thấy bực bội sao? Thấy cáu gắt không? Muốn đánh người gϊếŧ người hay muốn cả thế giới diệt vong luôn không?”
An Ninh: “……” Mặt kiểu như đang nói có phải cậu bị khùng rồi không.
“Tui còn đang sống trên thế giới này mà, thế giới diệt vong thì tui cũng ngỏm luôn á? Mấy chuyện như gϊếŧ người thì tui không làm đâu nhá” An Ninh nói.
Khương Hề suy nghĩ một hồi: “Cho nên đến tận lúc này thì tâm trạng của cậu vẫn luôn tốt đẹp?”
An Ninh lắc đầu: “Không có, buổi sáng thức dậy tui cảm thấy hơi không vui, tại cái đứa mất nết……” Suýt nữa vạ miệng, cậu ta tạm dừng một lát rồi nói lại: “Không phải, khi đó tui còn chưa biết là do anh tui biến tui thành như vậy, nhưng sau khi ăn sáng xong thì thấy phơi phới trở lại.”
Khương Hề không rõ nguyên do: “Ăn sáng?”
An Ninh: “Đúng vậy, hồi trước ông nội tui từng nói, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là đói rã rời, gặp chuyện thì cứ ăn một chén cơm là giải quyết được hết! Nếu không được nữa, thì ăn hai chén, tui vẫn luôn nhớ kĩ.”
Khương Hề suy nghĩ nửa ngày: “Ông Mao còn nói mấy câu như thế này hả? Sao tôi lại không biết?”
An Ninh: “Là ông nội ruột của tui, không phải ông nuôi được in trong cái xấp kia đâu, ông tui đi đến đâu cũng được người khác xưng một tiếng ‘Gia’ hết á!”
Khương Hề: “Dồi ôi! Cậu là cậu cả nhà giàu hả? Sao lại học khẩu âm này?”
An Ninh lắc đầu: “Không phải, ông tui bối phận cao, cháu trai trải dài khắp thôn.”
Khương Hề: “……”
Tâm tình Nhiếp Ngạn vẫn luôn bực bội, nay bỗng nhiên nở nụ cười, cho dù tinh thần vẫn đang chịu áp lực, nhưng tiếng cười này lại là thật lòng, y vươn tay xoa đầu An Ninh, đúng là một bảo bối.
An Ninh kêu lên: “Quả đầu ông tui làm cho tui!”
Nhiếp Ngạn xòe ra một tờ tiền giấy.
An Ninh vội vàng nhận lấy rồi nhét vào túi, chủ động đưa đầu qua, cứ sờ thoải mái!
Khương Hề chả buồn phá vỡ cảnh tượng ‘tình thương mến thương’ này, nhưng cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Cho nên tại sao An Ninh lại không bị gì hết nhỉ?”
Úy Lam: “Ngốc.”
Nhiếp Ngạn: “Đơn thuần.”
Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó nhìn nhau một giây rồi ngoảnh mặt đi.
Khương Hề: “Đơn thuần vì ngốc?”
An Ninh không vui: “Mấy người thảo luận về tui ngay trước mặt tui, lại còn nói tui ngốc?”
Khương Hề: “Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ nói ngay trước mặt cậu thôi.”
An Ninh: “……”
Khương Hề: “Ý là sẽ không nói xấu sau lưng cậu đâu, cậu hãy yên tâm đi.”
An Ninh: “……” Tui đội ơn cậu nhé.
Khương Hề dùng tay khều Úy Lam một cái, lại nhìn về phía Nhiếp Ngạn: “Cho nên ai trong hai anh có thể giải thích cho tôi một chút rốt cuộc chuyện này là sao? Nếu có thể tránh được sự cáu gắt, tôi cũng muốn thử xem.”
Ngồi trên đùi người ta lâu như vậy, lúc nãy không dám động đậy, giờ thấy tâm trạng Nhiếp Ngạn hình như tốt đẹp hơn chút, An Ninh bèn muốn thử xem có thể leo xuống được không.
Kết quả Nhiếp Ngạn duỗi tay ra ôm càng chặt hơn, giọng điệu hờ hững: “Đừng nhúc nhích.”
An Ninh lập tức ỉu xìu tại chỗ như con chim cút.
Nhiếp Ngạn thấy Úy Lam không lên tiếng, đành phải mở miệng: “Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chắc là do lòng dạ người nào càng đơn thuần, thì oán khí càng khó xâm nhập chăng?”
Nói như kiểu không chắc chắn lắm, Khương Hề đành phải nhìn Úy Lam: “Anh thấy y nói đúng không?”
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt: “Gần đúng, khả năng An Ninh thấp hơn điểm giới hạn mà giả thiết trò chơi đặt ra, suy cho cùng thì oán khí cũng không ngờ được rằng, có người chỉ ăn một chén cơm thôi là trời sập xuống cũng chả sợ luôn.”
Khương Hề: “……” Tự dưng muốn cười ghê, nghe sao mà ngáo ngơ đơn thuần vậy chời, ánh mắt cậu nhìn An Ninh trở nên hiền lành hơn nhiều.
Khương Hề: “Cho nên em sẽ không thể nào thoát khỏi oán khí được.” Dù sao cậu vừa không đơn thuần lại chẳng hề ngốc, suốt ngày ‘lăn lộn’ với người đàn ông bên cạnh này.
Nhưng nhìn Nhiếp Ngạn gần như sắp tràn hết khí đen ra ngoài, Khương Hề bỗng cảm thấy tình trạng hiện nay của mình vẫn còn tốt chán, đối phương cũng mạnh thật đấy, đến mức này mà vẫn có thể ngồi yên không nổi cáu, thậm chí nếu không nhìn vào cặp mắt sâu thẳm kia, thì sẽ không phát hiện ra Nhiếp Ngạn đang bị oán khí ảnh hưởng.