Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 11: Mười bảy tuổi?



Editer: AmiLee

Hạ Lan Giác xem phim hoạt hình được một lúc thì cửa phòng đột nhiên bị gõ, một con robot đem thức ăn tới cho y.

Tu sĩ Kim Đan không cần thức ăn để duy trì sự sống, Hạ Lan Giác là Bán Tiên đương nhiên càng không cần.

Nhìn thấy thức ăn nóng hổi trước mắt, Hạ Lan Giác nghĩ thầm Tư Thần Diệu bọn họ quả nhiên không có nhìn ra tu vi của y, đem y trở thành tu sĩ cấp thấp hoặc thậm chí là người thường.

Nghĩ đến vừa rồi cùng Đại Hoàng nói chuyện, Hạ Lan Giác cảm thấy không bằng cứ như vậy đâm lao phải theo lao, miễn cho y biểu hiện đến trình độ tu vi không phù hợp với thế giới này, làm đối phương càng thêm sợ hãi và nghi ngờ.

Mặc dù lấy tu vi của y có lẽ có thể ở chỗ này đi ngang, nhưng Hạ Lan Giác cũng không nghĩ cùng dân địa phương nơi đây phát sinh xung đột quy mô lớn, nếu không quy tắc thế giới này sẽ nhìn y không vừa mắt thì sao?

Hạ Lan Giác quyết định muốn biểu hiện vô hại, tận lực dung nhập vào thế giới này.

Hiện giờ bọn Tư Thần Diệu đem y trở thành người thường, nhưng lại không coi nhẹ y, còn đối với y rất tốt, còn chuẩn bị phòng và đồ ăn, nhưng thật ra có thể thấy đối phương thể hiện sự thân thiện là thật tình. Cũng không giống như là mặt ngoài làm bộ làm tịch.

Được đối xử tử tế tâm tình Hạ Lan Giác không tồi, chủ động lựa chọn ăn những đồ ăn đối với y là vô dụng.

Lần ăn này thật ra lại làm Hạ Lan Giác rất là kinh diễm. Trước kia tuy rằng y hoàn toàn không xa hoa lãng phí, nhưng ngẫu nhiên cũng ăn qua một ít linh thực trân quý đối với tu vi hữu ích, cũng xuất phát từ hồi ức cùng tò mò nếm thử qua các loại đồ ăn của phàm nhân, nhưng vô luận là trước hay sau, đối lập là hiện tại y có khẩu vị muốn ăn đồ ăn này hơn một chút.

Hạ Lan Giác có chút ngạc nhiên, đồ ăn này rõ ràng không nhiều linh khí, tạp chất cũng không ít, thoạt nhìn so với các phàm nhân ở đại lục Cửu Linh dùng nguyên liệu nấu ăn cũng không tốt hơn bao nhiêu, tại sao lại có thể hương vị tốt như vậy? So với thiên tài địa bảo, linh thú quý hiếm trước kia còn ăn ngon hơn nhiều.

Tuy rằng ăn còn phải bài trừ tạp chất trong đó, nhưng Hạ Lan Giác vẫn là nhịn không được ăn hết đống đồ ăn lớn robot đưa tới. Những nguyên liệu nấu ăn bình thường đó Hạ Lan Giác ăn cũng không đủ no, bởi vậy ăn xong rồi còn cảm thấy chưa đã thèm.

Tư Thần Diệu nguyện ý lấy thức ăn ngon như vậy chiêu đãi y, đối với y thật là rất tốt nha. Hạ Lan Giác nhịn không được nghĩ đến.

Tư Thần Diệu cũng không biết một chút đồ ăn đã đem Hạ Lan Giác giữ lại, mắt thấy viện quân của bọn đạo tặc tinh tế sắp đến, hắn đang vội vàng nắm chặt thời gian xóa sạch manh mối trong căn cứ ngầm, chính bản thân cái gì cũng chưa kịp ăn, chỉ kịp nói Thập Thất lo liệu bữa tối cho Hạ Lan Giác.

Cũng may thành viên đoàn lính đánh thuê làm việc hiệu suất đều rất cao.

Chử Minh Tú phụ trợ Lộ Bách, chỉ huy đại lượng robot kiểm tra rà quét mỗi một góc căn cứ ngầm.

Mộ Dung Lam thì phụ trách từ trong miệng bọn đạo tặc tinh tế đào ra càng nhiều tin tức, trong đoàn bác sĩ Liễu Ngọc Tố phụ trách bảo đảm những tên đạo tặc tinh tế trải qua thẩm vấn còn có thể sống.

Đông đảo tin tức được tập hợp lại cho Thập Thất và Tư Thần Diệu, để Thập Thất làm số liệu phân tích, Tư Thần Diệu thì tiến hành phán đoán cùng quyết sách.

Mấy giờ sau, Tư Thần Diệu cảm thấy không sai biệt lắm.

"Nên tìm đều đã có, có thể bắt đầu giải quyết hậu quả, chuẩn bị đi thôi."

Tư Thần Diệu đối những người khác nói.

"Đám đạo tặc tinh tế đều ném trở về, giữ lại đồ vật đào ra là được. Những nô lệ đã chết bên kia ngụy tạo dấu vết cho tốt, đừng để cho người khác nhìn ra."

Tư Thần Diệu nhìn thời gian:

"Qua nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ xuất phát."

Khi bọn họ thẩm vấn đám đạo tặc tinh tế vô cùng cẩn thận, hoàn toàn bịt kín mắt, không để cho đối phương biết một chút tin tức về thân phận của bọn họ, bởi vậy sau khi hỏi xong lại đem bọn chúng thả đi, cũng không lo lắng về sau sẽ bị tiết lộ thân phận.

Hơn nữa về chuyện Hạ Lan Giác cứu những nô lệ đó, Mộ Dung Lam cũng chưa nói bọn họ còn sống, ngược lại ám chỉ với đám đạo tặc tinh tế là những người đó đều đã chết.

Những người đó vốn là cấp bậc rất thấp thân thể lại không được, đám đạo tặc tinh tế cũng cảm thấy bọn họ chết mới bình thường.

Đến nỗi Hạ Lan Giác cái người mới bắt được cấp F hư hư thực thực là chủng tộc nguyên thủy, tự nhiên cũng đã chết.

Bất quá để tránh cái thân phận "Chủng tộc nguyên thủy" này của Hạ Lan Giác chọc phải phiền toái.

Tư Thần Diệu dứt khoát kêu Mộ Dung Lam nói cho đám đạo tặc tinh tế, cái "Thi thể" của tên chủng tộc nguyên thủy hư hư thực thực kia bị bọn họ mang đi nghiên cứu, miễn cho về sau nhân viên chính phủ lại đây điều tra, mất công vì cái tên gọi là chủng tộc nguyên thủy mà tới đây phát hiện dấu vết mấy người chết bên kia là giả tạo.

Đương nhiên, đối phương phát hiện cũng tìm không thấy bọn họ, càng không thể thấy được Hạ Lan Giác, nhưng Tư Thần Diệu hy vọng đối phương có thể đem lực chú ý tập trung ở trên người chủ nhân phía sau màn của cái căn cứ ngầm này, không phát hiện ra bọn họ động tay chân là tốt nhất.

Dựa theo Tư Thần Diệu chỉ thị, mọi người nhanh chóng hoàn thành giải quyết tốt hậu quả công tác, trở lại phi thuyền chuẩn bị rời khỏi tinh cầu X-36.

Tư Thần Diệu bảo Mộ Dung Lam nói với những nô lệ được cứu một chút, còn mình đi đến phòng của Hạ Lan Giác.

Nhưng nghĩ đến hắn còn không thể cùng Hạ Lan Giác nói chuyện trực tiếp, Tư Thần Diệu đành phải kêu Chử Minh Tú tới.

Trong phòng Hạ Lan Giác còn đang mải mê xem phim hoạt hình. Tư Thần Diệu mở cho y xem chính là phim hoạt hình nổi tiếng kinh điển vài thập niên ở đế quốc An Diệu《 thỏ trắng và sói xám 》, khoảng vài trăm tập, Hạ Lan Giác xem nửa ngày cũng còn lâu mới xem xong.

Phim hoạt hình con thỏ và sói hẳn là yêu quái, có thể biến thành người, nhưng so với yêu quái Hạ Lan Giác gặp qua trước kia thú vị hơn nhiều.

Hơn nữa phim hoạt hình cũng có thể thể hiện ra một ít đặc điểm của thế giới này, ít nhất Hạ Lan Giác xem phim hoạt hình, cũng đại khái biết làm thế nào để thao tác giao diện huyền phù.

Chỉ là y không quen biết văn tự nơi này, cho nên tạm thời còn không có pháp làm thử quá nhiều.

Lúc Tư Thần Diệu đi vào, Hạ Lan Giác còn tưởng rằng là người máy đưa bữa ăn khuya tới.

Không thể không nói từ khi ăn qua bữa cơm chiều kia xong thì Hạ Lan Giác nguyên bản đối với đồ ăn không cần ăn cũng không đói liền thay đổi trạng thái.

Thế nhân nói dục vọng ăn uống, hiện tại Hạ Lan Giác mới hiểu được vì sao trong đó trừ bỏ "Bụng" ở ngoài còn có một cái "Khẩu".

Tuy không phải khoa trương nói nấu nướng làm đồ ăn mỹ vị đến cỡ nào, mà là Hạ Lan Giác trước kia nếm thử quá ít.

Người tu đạo, dù ăn cái gì, cũng đều theo đuổi một cái tươi ngon thuần túy, sở thực phần lớn khẩu vị thanh đạm, cơ bản chỉ dựa vào nguyên liệu nấu ăn.

Mà Hạ Lan Giác ngẫu nhiên nếm thử phàm nhân đồ ăn, cũng không phải những loại món ăn trân quý cao cấp, chỉ là tửu lầu cấp bậc bình thường, luận nguyên liệu nấu ăn với gia vị phong phú xa không bằng thời đại tinh tế, trong đó linh khí càng ít, tự nhiên đối lập sẽ kém xa.

Hạ Lan Giác nhiều năm không ăn qua đồ vật, đột nhiên nếm món ngon đến như vậy khẩu vị cũng phong phú hơn, đối với mùi vị đánh sâu vào thực sự không nhỏ.

Sau buổi tối đó, Hạ Lan Giác lại xem phim hoạt hình thỏ trắng và sói xám ăn cái gì, liền nhịn không được có chút muốn chảy nước miếng. Thế cho nên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, cái suy nghĩ thứ nhất trong đầu chính là có phải là bữa ăn khuya tới hay không?

Bất quá thời điểm nhìn thấy không phải là bữa ăn khuya, mà là Tư Thần Diệu, Hạ Lan Giác cũng không thất vọng mà rất cao hứng.

"Sự tình đã xử lý xong, chúng ta chuẩn bị phải rời khỏi nơi này."

Tư Thần Diệu bảo Chử Minh Tú đảm đương phiên dịch, nói với Hạ Lan Giác:

"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cậu có muốn chuẩn bị nghỉ ngơi hay không?"

Hạ Lan Giác lắc lắc đầu, y không cần ăn cơm, đồng dạng cũng không cần ngủ.

"Vậy cậu đồng ý cùng tôi đi làm thân thể kiểm tra hay không?"

Tư Thần Diệu hỏi Hạ Lan Giác:

"Nơi này nhiều phóng xạ, thời gian dài tế bào trong thân thể sẽ tạo thành bệnh."

Chử Minh Tú mắc kẹt nửa ngày, không biết tế bào nên nói thế nào cho Hạ Lan Giác, chỉ có thể tạm thời nhảy vọt qua cái này.

Hạ Lan Giác nghe vậy có chút do dự, tình trạng thân thể của tu sĩ là không thể tùy tiện để cho người khác biết. Hơn nữa Tư Thần Diệu nói cái phóng xạ gì, đối với Hạ Lan Giác mà nói khẳng định là không bị ảnh hưởng, cũng không cần kiểm tra.

"Những người được cậu cứu đó cũng phải kiểm tra một lần, nếu không cậu đi cùng với bọn họ được không?"

Thấy Hạ Lan Giác do dự, Tư Thần Diệu đành phải tìm cách nói khác.

Lần này Hạ Lan Giác chần chờ một chút liền gật đầu đáp ứng. Nếu y đã tính ngụy trang giống những người có tu vi thấp đó thì không nghĩ khác với những người khác, vậy tốt nhất vẫn nên đi theo chân bọn họ thống nhất hành động, mới không dễ dàng lộ sơ hở.

Hạ Lan Giác cũng không biết Tư Thần Diệu đã sớm đem sơ hở của y nhìn thấy rõ ràng.

Y lần này đáp ứng đến thống khoái, Tư Thần Diệu lại không cao hứng cho lắm, đối với đám người được y cứu kia càng nhìn không thuận mắt.

Đợi chút nữa làm kiểm tra vẫn nên đem bọn họ ngăn cách, Tư Thần Diệu nghĩ thầm.

Hạ Lan Giác được Tư Thần Diệu mang đi phòng y tế, Chử Minh Tú cùng đi làm phiên dịch như cũ.

Tư Thần Diệu đối loại tình huống này thập phần bất mãn, nhịn không được lại một lần kêu Hạ Lan Giác trực tiếp làm cho mình cũng học được ngôn ngữ của y.

Hạ Lan Giác vẫn là lắc đầu:

"Để tôi học ngôn ngữ của các anh là được."

Không thể giao lưu với Tư Thần Diệu xác thật rất phiền toái, dù sao y muốn ngốc nơi này khẳng định phải học ngôn ngữ nơi này, kia vẫn là không cần thiết để Tư Thần Diệu mạo hiểm.

Lại nói tiếp, tu vi Tư Thần Diệu không biết vì sao Hạ Lan Giác cảm giác không được rõ lắm, mơ mơ hồ hồ dường như không quá ổn định, khi mạnh khi yếu.

Trên người Tư Thần Diệu tràn ra linh lực không ít, nhưng lại phảng phất không có đan tức ổn định, dường như còn chưa tới Kim Đan.

Tuy rằng xem bộ dạng Mộ Dung Lam bọn họ đối Tư Thần Diệu tôn kính phục tùng, tình huống chân thật có thể đều không phải là như thế, nhưng Hạ Lan Giác không xác định được đây có phải Tư Thần Diệu ngụy trang hay không, cũng không tùy tiện tra xét tình huống thân thể chân thật của anh ta, chỉ có thể tạm thời đại khái dựa theo cảm giác mà phán đoán.

Tư Thần Diệu nghe được Hạ Lan Giác đáp lại như cũ thì nhíu mày lại, hắn muốn học được cái ngôn ngữ này không chỉ là vì cùng Hạ Lan Giác giao lưu, còn muốn mượn cái này biết được Hạ Lan Giác và con mèo cam kia lén lút nói gì.

Chuyện này không thể giao cho Mộ Dung Lam hoặc là Chử Minh Tú, chỉ có thể để hắn và Thập Thất biết, nhưng cố tình bọn họ đều nghe không hiểu lời Hạ Lan Giác nói.

Haiz, xem ra chỉ có thể ngầm tìm Mộ Dung Lam dạy hắn. Tư Thần Diệu nhíu mày nghĩ đến. Xem bộ dạng Hạ Lan Giác, là kiên trì không tính dùng cái loại phương pháp thần kỳ đó truyền thụ cho hắn.

Tới phòng y tế, Hạ Lan Giác gặp được một thành viên khác của đoàn lính đánh thuê Thập Thất, bác sĩ Liễu Ngọc Tố.

Đối phương làm kiểm tra cho y, cũng không phải dùng linh lực hoặc là thần thức tra xét, mà là dùng tới các loại dụng cụ kỳ kỳ quái quái Hạ Lan Giác không quen biết. Hạ Lan Giác một bên tò mò, một bên đem linh lực che giấu tu vi đến càng khẩn trương, hy vọng đối phương sẽ không phát hiện.

"Xác thật là cấp F, bất quá thực khỏe mạnh, không bị phóng xạ ảnh hưởng, hẳn là do làm tốt phòng hộ."

Kiểm tra báo cáo rất nhanh đã ra tới, Liễu Ngọc Tố nhìn nhìn, nói với Tư Thần Diệu:

"Các hạng mục có chỉ tiêu đều khá tốt, chính là nguyên lực cấp bậc không được, bất quá mới mười bảy tuổi, nói không chừng về sau còn có thể đến cấp E."

Nói xong tình huống của Hạ Lan Giác, Liễu Ngọc Tố hơi mang lo lắng mà nhìn về phía Tư Thần Diệu:

"Nếu không cậu cũng kiểm tra một chút đi? Ở bên ngoài chạy nhiều như vậy, phỏng chừng năng lượng dao động trong thân thể ảnh hưởng rất lớn."

Nhưng mà Tư Thần Diệu lại hoàn toàn không chú ý tới những lời nàng nói đằng sau này, nhịn không được kinh ngạc mà nhướng mày nói:

"Y mới mười bảy tuổi?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv