Giữa trưa, Tứ Bính đủng đỉnh đi đến cạnh chiếc khay ăn đặt trước mặt ghế sa-lon, không chút khách khí, ăn nhiều thật nhiều, nó gần đây tròn lên, bốn chân cứng cáp, lông bóng loáng.
A Cách từ từ lại gần, cũng bắt đầu ăn. Tứ Bính nhích sang bên, nhường nhóc.
Khay ăn này vốn là của riêng A Cách, chắc bởi A Cách tàn tật, nên thức ăn của nó trông ngon lành hơn mấy chú mèo khác. Mà A Cách từ lúc bám dính Tứ Bính, thì Tứ Bính ăn gì, nhóc kia ăn nấy. Cho hai đứa ăn, chủ chỉ cần đổ đồ ăn vào cùng một chỗ.
Căng bụng, Tứ Bính và A Cách trèo lên ban công đùa giỡn, nhóc bổ nhào vào người Tứ Bính, chân nhỏ quào quào lung tung, răng nhỏ cắn cắn lông Tứ Bính, rồi lăn qua lăn lại trên mặt đất. Tứ Bính là mèo trưởng thành, cùng nô nghịch mấy trò trẻ con với mèo con quả cũng hơi không hay lắm, lông rung rung, nó ngồi hẳn dậy, cúi đầu liếm đầu A Cách, liếm mép A Cách. Nhóc lập tức nhào về phía nó, đầu nhóc ở trên người đó, dụi dụi.
Đám mèo khác, như thường lệ, ở một bên nhìn. Bọn này hẳn ghét A Cách vì nó tàn tật, tất cả chủ động né tránh nó, nhưng A Cách to gan lắm, bỗng nhiên nhảy phốc đến chỗ con mèo Ba Tư trắng toát, mồm há ra, ngoạm ngoạm cái đuôi trắng rậm rạp, mèo bị nó làm phiền, mắt híp lại, miễn cưỡng nằm úp xuống, thi thoảng quay sang liếm liếm mặt A Cách.
Ngày nóng hay ngày lạnh, A Cách vẫn cứ rúc vào người Tứ Bính mà ngủ, việc ấy tựa như đã trở thành thói quen.
Tứ Bính cũng thế, có khi nó và A Cách nằm dài phơi nắng trên ban công.Ngày cứ vậy mà trôi đi mãi.