Tứ Bính là con mèo hoang được một cô gái yêu mèo, cuồng mèo đem về nuôi. Thực ra ban đầu nó không phải tên là Tứ Bính (tên gọi trong mạt chược), nhưng chả hiểu cô chủ này nghĩ gì. Nó thấy ấm ức. Đối với ngôn ngữ của lòai người, nó không hiểu nhiều lắm, song nó vẫn cảm thấy, cái tên này không đẹp chút nào. Quầy quậy lắc đầu. Nhưng tất nhiên là chẳng ai hiểu được.
Ăn xong, nó tìm chỗ đi ngủ. Tìm được một nệm êm thì thấy một ụ tròn tròn màu xám tro có hoa văn, lông ngăn ngắn nhung nhung, hẳn không phải loại quý hiếm gì, đang cuộn nằm trên nệm. Tứ Bính to gan đáp xuống nệm, ụ lông tròn bị thăm dò vừa nãy giật giật, ngẩng đầu.
Tên mèo con này mới chừng bảy, tám tháng tuổi. Một đôi mắt nâu tròn xoe xoe mở ra, nghiêng đầu nhìn nó, trên mặt còn mang theo cơn buồn ngủ. Cô chủ luôn miệng gọi A Cách, hẳn là nó. Nhưng mà, Tứ Bính ngẩn người. Lỗ tai của A Cách thay vì dựng thẳng lên, lại cụp xuống, dính sát trên da đầu. Tứ Bính nhà ta chỉ là mèo nông thôn của Trung Quốc, làm sao biết trong họ mèo của nó, giống Scottland tai cụp mang trong mình dòng máu quý tộc trân quý cỡ nào. Phản ứng của nó chính là, ồ, hóa ra là một đứa tàn tật…
Bình luận truyện