Thẩm Gia Tuyết đứng trước vườn lan rộng lớn, tâm tư dường như gửi hết vào những mùi hương thoang thoảng mặc cho gió mang đi.
Muộn phiền của Thẩm Gia Tuyết phút chốc tan biết bởi hành động của Vương Nguyên.
Anh lấy áo khoác của mình choàng lên cho cô rồi đứng sang một bên.
"Em không sao chứ?"
Thẩm Gia Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, cảm xúc bây giờ của cô rất khó để miêu tả, giữa sự cưỡng cầu và tuyệt vọng, cô lênh đênh không biết chọn cái nào. Mất Bạch Doanh Thần là sự nuối tiếc lớn nhất của cô.
"Có phải anh thấy em rất ích kỷ không?" Vẻ mặt của Thẩm Gia Tuyết buồn buồn, tâm tư của cô thì sâu lắng, anh rất khó để nhìn thấu.
Vương Nguyên mím môi thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay cô:"Theo đuổi tình yêu của mình không có gì sai cả, nhưng phải biết nhìn nhận sự việc một cách tiêu cực, Tiểu Tuyết em là một người rất hiểu chuyện, em đã chọn đúng."
Phải. Bạch Doanh Thần không yêu cô, nếu cứ tiếp tục mù quáng, người đau chỉ có cô.
Điều mà Thẩm Gia Tuyết muốn đó chính là được ở cạnh người cô yêu nhưng nhìn thấy người cô yêu hạnh phúc mới là điều cô mong muốn hơn, mặc dù người con gái kia không phải là cô.
"Cảm ơn anh đã ở cạnh em vào lúc này."
Thẩm Gia Tuyết mỉm cười, vỗ vỗ tay Vương Nguyên.
Anh hơi bất ngờ trước câu nói của Thẩm Gia Tuyết, hai tay anh ôm chặt lấy bả vai cô, xúc động vô cùng:"Em nhớ ra anh rồi sao?"
Trước sự ngây thơ của Vương Nguyên, cô không muốn giấu anh nữa:"Em không bị mất trí nhớ."
"Hả?"
"Em xin lỗi đã nói dối anh, em hoàn toàn không bị mất trí nhớ, bởi vì khi làm như vậy em mới không mất Bạch Doanh Thần. Nhưng giờ em nhận ra, cho dù là làm bất cứ trò gì đi nữa, mất trí nhớ, chịu tổn thương hay giả vờ yếu đuối thì không thể nào chiếm trọn trái tim của anh ấy, em sai thật rồi. Em không phải người anh ấy yêu."
Vương Nguyên hơi bất ngờ trước những lời nói của Thẩm Gia Tuyết, thay vì trách móc anh lại cảm thấy thương cô hơn, vì Bạch Doanh Thần cô ấy đã chịu tổn thất rất nhiều.
"Anh biết, nhưng mà chuyện này rất khó để giải thích với Thần, cậu ta rất ghét những người nói dối, anh không muốn em..."
Thẩm Gia Tuyết cười lắc đầu:"Chuyện này không còn quan trọng nữa rồi."
"Anh ta biết hết rồi sao?"
Thẩm Gia Tuyết khẽ gật đầu.
"Em nghĩ nơi này không thuộc về mình nữa, em sẽ trở về Anh."
"Tại sao?"
"Em vừa mới nhận được tin từ trường, kết quả học tập của em được bảo lưu lại, em sẽ trở lại đó để tiếp tục học."
Vốn biết Thẩm Gia Tuyết rất thích chuyên ngành này, nghe được tin cô tiếp tục được đi học anh cũng vui thay, nhưng biết cô sắp rời xa mình, anh lại thấy trống vắng, buồn tủi.
"Em phải đi thật sao?"
Sắc mặt của Vương Nguyên hơi chùng xuống, Thẩm Gia Tuyết cười:"Vương Nguyên, anh sẽ đợi em chứ?"
Ánh mắt đượm buồn của anh như phát sáng, câu nói này đồng nghĩa với việc cô chấp nhận anh.
"Tất nhiên rồi, Tiểu Tuyết anh nguyện đợi em cả đời."
.....
Nghe tin Đường Hân và Swan chuyển tới, Trịnh Mặc mừng hết lớn, anh không nói không rằng nhìn thấy Swan liền phóng như lao tới ôm chầm lấy cô.
Swan trợn mắt hốt hoảng liền đẩy anh ra, nhăn mặt chất vấn:"Anh làm gì vậy? Doạ chết tôi rồi."
"Xin lỗi..." Trịnh Mặc cười cười gãi đầu:"Tại tôi phấn khích quá."
"Phấn khích gì cơ."
"Không có gì đâu. Mà cô tính đi đâu vậy?"
"Tôi ra ngoài dạo dạo một chút, ngồi yên một chỗ có chút không quen."
"Hay để tôi cùng cô."
Swan chau mày khó hiểu, sao anh ta có vẻ thất thường vậy. Lúc ở Trung Đông là một người, bây giờ là một người hoàn toàn khác.
"Anh có bị làm sao không?" Swan sờ sờ trán anh:"Anh uống lộn thuốc à, sao tự dưng lại tốt với tôi thế?"
"Đó là điều nên làm mà, tôi tốt với cô thì có gì sai chứ?"
Swan đơ đẫn trước bộ dạng thảo mai này của Trịnh Mặc, đôi khi còn tưởng anh ta bị thần kinh phân liệt, ngày trước gặp mặt ở đâu là gây chuyện ở đó, bây giờ thì cười cười nói nói, không biết đâu mới là con người thật của anh ta.
"Thôi không cần, anh đi làm việc của anh đi, tôi nhớ ra mình còn có chuyện muốn nói với chị Hân Hân."
Chưa kịp để Trịnh Mặc trả lời, Swan dứt câu liền chạy ngay đi.
Trịnh Mặc hơi ngơ ngác nhưng cũng không nghĩ nhiều, không có lần này thì có lần khác, bây giờ thì cô đã ở đây rồi, còn rất nhiều cơ hội để nói chuyện mà.
Trịnh Mặc gật đầu nói với lòng trong trạng thái khờ khạo, sau đó thì rời đi.
...
Swan đến phòng Đường Hân với khuôn mặt nhăn nhó, cô ngồi phệch xuống giường, cơ hồ nhìn sang Đường Hân.
Ngồi trước bàn trang điểm, Đường Hân cố gắng kẻ mi mắt nhưng đã hơn một hộp khăn giấy bị bỏ đi rồi cô vẫn chưa hoàn tất xong đôi mi của mình, Đường Hân tặc lưỡi chửi thề vài câu.
Trang điểm thôi có cần khó tới mức vậy không?
Trước giờ Đường Hân nào có thời gian đâu mà quan tâm mấy việc makeup, trả trách giờ động tới, chỗ nào cũng không thành thạo để rồi phải cực nhọc thể này.
Thấy Swan có chuyện gì đó, Đường Hân vừa soi gương kẻ mắt vừa cất giọng nói: “Em có chuyện gì bực bội à?”
“Không có ạ, em chỉ đang suy nghĩ một số chuyện lung tung thôi.”
“Có phải về Trịnh Mặc không?”
Swan tròn mắt, “Sao chị biết?”
Đường Hân đặt kẻ mi xuống, sau đó quay sang nhìn Swan: “Chị còn không biết em sao? Từ trước tới giờ chẳng có chuyện gì khiến em có thái độ thế này..... ngoại trừ chuyện liên quan đến Trịnh Mặc.”
Swan bị nhìn thấu tâm can, cô khẽ tặc lưỡi: “Chị, chị có cảm thấy đầu óc anh ta có vấn đề không?”
“Vấn đề gì cơ?”
“Anh ta suốt ngày cứ kiếm chuyện với em, đột nhiên hôm nay lại nói chuyện ngọt ngào với em. Anh ta không có vấn đề thì là gì nữa?”
Đường Hân hiểu ra vấn đề liền khoanh tay trước ngực, thong thả tựa lưng vào bàn: “Em giả ngốc hay ngốc thật.”
Swan vẫn tròn mắt, ngây thơ nhìn Đường Hân.
Thấy vậy, Đường Hân tiếp tục nói: “Không ai hiểu em hơn chị đâu Swan, không phải là em không biết mà là em không muốn chấp nhận sự thật, đúng không? Nói cho chị biết lý do tại sao em không nói ra tình cảm của mình?”
Swan cúi mặt im lặng, biết nói gì khi bị vạch trần toàn bộ tâm tư?
Bỗng dưng trong đầu Swan lại hiện lên hình ảnh của một chàng trai khôi ngô, tuấn tú nhưng luôn xuất hiện trước mặt Swan như một ác quỷ, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Swan, hai tay nắm chặt mép quần, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Em chưa sẵn sàng. Thôi bỏ đi, em bây giờ còn việc quan trọng hơn phải làm.”
Đường Hân phì cười, nếu Swan đã nói vậy thì Đường Hân cũng không nói thêm gì nữa, cô mỉm cười, xoay ghế đối diện gương, tiếp tục công việc của mình.
“Được rồi, em nói sao thì vậy đi.”
“Khoan đã!” Swan chau mày đứng dậy, tiến gần tới chỗ Đường Hân rồi cùng cô nhìn vào gương.
Swan hơi ngỡ ngàng trước cách trang điểm của Đường Hân, vì lúc nãy cô ngồi xa nên khó quan sát, đến khi thấy hành động của Đường Hân, Swan thấy tò mò nên mới đi tới xem sao.
Phần kem nền trên mặt Đường Hân nơi có nơi không, chân mày thì kẻ bên dài bên ngắn. Swan bất giác trề môi: “Chị, em biết chị không giỏi về lĩnh vực này nhưng em cũng không ngờ lại có thể tệ tới mức này.”
Nhìn khuôn mặt nhem nhuốc của mình trong gương, Đường Hân nheo mắt chán chường, sau đó dùng nước tẩy trang lau sạch toàn bộ.
“Tệ thật."
“Nhưng mà sao đột nhiên chị lại trang điểm.”
Đường Hân cười mỉm.
“Tối nay chị sẽ hẹn hò cùng Bạch Doanh Thần, chị muốn chăm chút cho bản thân một chút nhưng cả nửa ngày trời rồi vẫn chưa ra hình ra dáng gì cả, hay là em giúp chị đi.”
Swan hức một tiếng, tay che miệng, biểu cảm hốt hoảng: “Cái gì cơ, hẹn hò, chị với lão đại.”
Đường Hân khẽ gật đầu.
Swan nghĩ ngợi không lâu rồi cũng không có ý kiến, cô đặt tay lên vai Đường Hân, “Em tôn trọng chị, cũng rất tôn sùng Bạch lão đại, hai người đến với nhau cũng tốt, nhưng chị phải suy nghĩ thật kỹ, chuyện hạnh phúc cả đời không thể đùa được."
Biết Swan rất quan tâm đến mình, Đường Hân xúc động nắm lấy tay Swan: “Chị biết mà. Swan, ở bên cạnh chị bấy lâu nay khiến em chịu nhiều thiệt thòi rồi.”
Đáng lẽ, Swan có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng cô vẫn chọn ở lại bên cạnh Đường Hân bởi vì Đường Hân là người duy nhất Swan yêu quý và kính trọng, cô rất sợ Đường Hân sẽ gặp nguy hiểm, mặc dù biết bản thân mình không có chút tiếng nói cũng chả có chút tài năng nào ngoài việc làm một hacker, tuy nhiên cô muốn cùng chị mình trải qua sinh tử, cùng chị mình trải qua những khó khăn, trắc trở.
“Không có đâu, được ở cạnh chị là niềm vinh hạnh lớn nhất của em, không có chị năm đó em cũng không biết mình đã trôi lạc về phương nào rồi.” Swan mỉm cười: “Thôi bỏ qua chuyện này đi, em giúp chị trang điểm.”
“Ừm.” Đường Hân gật đầu, khẽ cười.
....
Trời chập tối, căn phòng Bạch Doanh Thần vẫn tối tăm, không có chút ánh sáng, chứng tỏ anh làm việc vẫn chưa về. Đường Hân lo lắng ngồi trông ngóng như một đứa trẻ đang đợi mẹ sau giờ tan học, trong lòng rất hồi hộp, không biết lát nữa gặp anh cô sẽ nói gì nữa.
“Đường Hân.”
Nghe ai đó gọi tên mình, Đường Hân liền quay người lại thì bắt gặp ngay dáng vẻ gầy gò của Thẩm Gia Tuyết.
Dù ở Trung Đông hay ở Bạch gia, Thẩm Gia Tuyết đều ăn mặc rất giản dị, đơn giản nhưng luôn toát lên vẻ sang trọng, yêu kiều của một cô gái trẻ.
Đường Hân có vẻ thắc mắc: “Có chuyện gì không?”
Thẩm Gia Tuyết nhìn Đường Hân từ trên đầu tới chân một cách dò xét, ánh mắt có chút ganh tị, cô chần chừ một lát rồi cũng cất tiếng.
“Cô có rảnh không, nói chuyện với tôi một lát, được chứ?”
Bây giờ thì Bạch Doanh Thần vẫn chưa trở về, tính ra cũng có chút thời gian:”Được.”
Đi về phía phòng Thẩm Gia Tuyết, Đường Hân đứng sau cô, nhìn bóng lưng cô với vẻ mặt thắc mắc. Dạo này nhìn Thẩm Gia Tuyết có vẻ hơi buồn, ít tiếp xúc với người khác, ắt hẳn có nhiều tâm tư.
Nhưng bản thân cô biết rõ Thẩm Gia Tuyết yêu Bạch Doanh Thần, nhưng sự lựa chọn của Bạch Doanh Thần đã làm cô ấy tổn thương.
“Chuyện gì cô nói đi.”
Thẩm Gia Tuyết quay người lại, do dự rồi nói:
“Cô và anh ấy đang.... yêu nhau sao?”
“Đúng vậy.” Thái độ của Đường Hân có hơi dứt khoát.
Thẩm Gia Tuyết mấy ngày nay không dám gặp mặt Bạch Doanh Thần bởi vì cô rất khó xử, vì hôm đó nếu không tại bản tính ngang ngược của cô thì Bạch Doanh Thần đã không xảy ra chuyện.
Chuyện cô muốn biết bây giờ đã rõ ràng rồi, cô không mong gì thêm nữa, chỉ còn cách im lặng và rời đi.
“Tôi có một việc muốn nhờ cô.”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thẩm Gia Tuyết, Đường Hân chợt thấy thương cảm, cô đi tới gần Thẩm Gia Tuyết, hạ giọng: “Cô nói đi, nếu tôi giúp được, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Chăm sóc tốt cho anh ấy giúp tôi.”
Đường Hân trầm ngâm nhìn Thẩm Gia Tuyết, không ngờ rằng chuyện cô ấy nhờ mình giúp là chuyện này.
Thẩm Gia Tuyết tiếp tục nói: “Tôi sắp sang Anh rồi, thời gian ở đây không còn bao lâu nữa.”
“Đi Anh sao?”
“Ừm, tôi phải học xong chương trình ở đó, nên dự định cuối tháng này tôi sẽ bay sang Anh... Bạch Doanh Thần anh ấy tuy lạnh lùng nhưng là một người đàn ông ấm áp, cô thật có phúc khi được anh ấy chọn..." Thẩm Gia Tuyết cố kiềm chế cảm xúc, sau đó tiếp tục nói:
"Hai người ở lại phải thật hạnh phúc đấy. À đúng rồi, Thần... à không Bạch Thiếu rất thích ăn cháo đậu đỏ và thích cafe Tương Hạch, những việc này anh ấy không thích người khác làm, tôi nghĩ cô sẽ thích hợp.”
“Thật sao?”
Thẩm Gia Tuyết mỉm cười gật đầu, sau đó nắm lấy tay Đường Hân: “Trông cậy vào cô hết đấy.”
“Được."
.....
Gần 7h tối, Bạch Doanh Thần quay về Bạch gia thì liền đưa Đường Hân đi tới rạp chiếu phim.
Đứng trước quầy mua vé, anh nhìn cô, cô nhìn anh với vẻ mặt phân vân, rồi sau đó cả hai cùng đồng thanh: “Chúng ta xem phim kinh dị đi!”
Đường Hân có chút e thẹn liền quay mặt sang hướng khác: “Cũng được.”
Lần hẹn hò đầu tiên ai mà chả hồi hộp, ngại ngùng. Phần nữa, Đường Hân và Bạch Doanh Thân chưa từng có tình đầu, đây cũng xem như trải nghiệm, lúng túng như vậy cũng là điều đương nhiên.
Ngồi bên dãy ghế F, Bạch Doanh Thần ngồi cạnh Đường Hân, cả hai đều ngượng ngùng không nói, ánh mắt dán chặt lên màn ảnh to lớn trước mắt.
Những người xung quanh cô đều có đôi có cặp, lúc trước nếu gặp những trường hợp này, Đường Hân liền lia mắt cho qua, nhưng bây giờ sự chăm chú của cô đều dồn hết vào hành động của họ.
Bộ phim đã đi qua được hơn một nửa, những tình tiết trong phim lật đến chóng cả mặt, lắm lúc lại có những phân cảnh hù dọa đáng sợ.
Những người con gái trong rạp phim bị dọa đến phát khóc, ngây ngô ôm lấy người đàn ông của mình mà thút thít.
Đổi lại là Đường Hân, cô lại cảm thấy bình thường, thậm chí còn thấy hơi nhảm nhí, có gì đâu phải sợ đến mức thế.
Đường Hân nhún vai nhìn sang Bạch Doanh Thần, thấy anh cũng đang nhìn mình.
“Phim này chán quá, chúng ta đi dạo mát đi.”
Bạch Doanh Thần cũng trông mong rằng Đường Hân cũng sợ rồi sẽ nép vào lòng mình, vì cô cũng là con gái mà, nhưng chợt nhìn về thực tại, Bạch Doanh Thần nhớ ra một điều, Đường Hân chính là Đường Hân.
Xem ra anh lại ảo tưởng rồi!
“Tôi cũng thấy vậy. Phim này chán thật." Đường Hân tặc lưỡi.
Không phải vì phim nhàm chán, mà là lo người xem chưa cảm nhận được, Bạch Doanh Thần là một người vô cùng khép kín, ít khi làm những chuyện như này, cho nên cảm thấy nản là đúng rồi, Đường Hân cũng không ngoại lệ.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Bạch Doanh Thần đưa Đường Hân đến một khu phố nhỏ nằm trên con đường cao nhất của thành phố, nơi này ít người qua lại nhưng đổi lại là một nơi vô cùng lý tưởng cho những cặp hẹn hò.
Đường Hân biết Bạch Doanh Thần là một người khó tính đi đôi với sở thích sống yên tĩnh, anh rất giống cô ở điểm này nên việc nói chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn.
“Anh thường xuyên đến chỗ này với bạn gái cũ hả?”
Vẻ mặt ngây thơ của Đường Hân làm Bạch Doanh Thần hơi buồn cười, anh xoay đầu nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Đường Hân đang lủi thủi bước từng bước: “Sao cô lại nghĩ vậy?”
Đường Hân biết mình đã nói sai, nên liền trả lời: “À, tôi chỉ hỏi bừa thôi, anh đừng để tâm, xem như tôi chưa hỏi gì đi.”
Đột nhiên Bạch Doanh Thần khựng chân lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nói bừa? Dù một chữ cũng không được. Sẵn đây, Bạch Doanh Thần khẳng định với cô, Đường Hân, cô chính là người đầu tiên phá vỡ quy tắc của tôi, cũng chính là người đầu tiên bước vào cuộc đời của tôi. Vì vậy, sau này đừng nói cũng đừng nghĩ như vậy nữa?”
Đường Hân ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười nhìn anh như hiểu ra tình ý.
Lắm lúc Đường Hân thử nghĩ, Bạch Doanh Thần thật sự rất ấm áp, không cộc cằn hay nghiêm khắc như mọi khi, cô biết anh cũng có chuyện buồn, cũng có những chuyện đau khổ, vậy tại sao lại cố tỏ ra mạnh mẽ?
Không hiểu sao lúc này cô lại thấy yêu anh như vậy, cô muốn mình cùng anh chịu đựng, muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
Đường Hân đặt hai tay lên lan can của cây cầu, sau đó nhìn xuống phía dưới.
Cơ sở hạ tầng của thành phố vô cùng phát triển, mạng lưới giao thông chằng chịt, xếp thành từng tầng, dải đường dài thăm thẳm cộng thêm những ánh sáng đủ màu sắc của thành phố mang lại, làm cho không gian ở đó càng trở nên thơ mộng.
Đứng trên cây cầu cao nhất, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Đường Hân liếc nhìn xung quanh, thấp thoáng có vài cậu học sinh chạy xe đạp để rèn luyện sức khỏe, có một vài người chạy ca đêm.
Phút chốc, xung quanh chỉ còn lại hai người.
Bạch Doanh Thần lại thích khung cảnh này, càng yên tĩnh càng tốt, anh cúi đầu nhìn hình dáng nhỏ nhắn của Đường Hân đang suy tư, một vẻ đẹp tuy sắc sảo nhưng cũng có phần ngây thơ.
Đường Hân đưa mắt nhìn ra xa xăm, dường như cô có điều gì đó hơi lo lắng, hai tay đặt lên lan can, lạnh ngắt nhưng cô lại không có chút phản ứng.
Không ngờ, Đường Hân còn có bộ dạng này. Sự suy tư của cô làm Bạch Doanh Thần trầm tư theo, sự hiếu kỳ không thể ngăn cản cảm xúc của mình.
Anh lo lắng, xoay người Đường Hân lại, khiến cô có chút giật mình.
Vẻ mặt của Bạch Doanh Thần hơi biến sắc, chắc có lẽ thời tiết ở đây làm anh khó chịu.
“Anh làm sao vậy?”
“Em đang suy nghĩ gì vậy? Nhìn em có chút bất an.”
“Tôi bình thường mà.”
“Tôi còn lạ em sao?” Bạch Doanh Thần khẽ nhướng mày, vẻ mặt bao bọc sự treo ghẹo lẫn quan tâm.
Đường Hân thở nhẹ một hơi, trong lòng có chút hồi hộp, phân vân, điều nay thật sự rất khó nói ra nhưng không nói ra thì cô không chịu được.
“Nói đi, em đang thắc mắc chuyện gì?”