“Là ở đây!” Swan chỉ vào gian phòng những không thấy Đường Hân đâu cả, cô nhìn về Lệ Chấn Giang sau đó thì cùng anh đi về sảnh.
“Hahahaha.” Một tiếng cười lớn phát ra giữa không gian rộng lớn. Đường Hân cùng Bạch Doanh Thần cũng chạy xuống hướng sảnh để chạy thoát, đúng lúc ấy Lệ Chấn Giang cùng Swan cũng nhạy ngay xuống, bốn người cùng đối mặt nhau tại một điểm.
“Hân Hân, Hân Hân em có sao không?” Lệ Chấn Giang vội đỡ lấy Đường Hân rồi liếc xéo Bạch Doanh Thần một cái.
Lâm Tiểu Vy bước tới, thư thả ngồi xuống ghế: “Lệ Chấn Giang cuối cùng mày cũng xuất hiện.”
“Lại là cô?”
Đường Hân nhíu mày nhìn lên anh: “Anh biết cô ta sao?”
Thái độ của Lệ Chấn Giang có chút e dè, anh khẽ lắc đầu: “Anh sẽ nói với em sau.”
Lâm Tiểu Vy tiếp tục cười nhưng lần này là cười trong nước mắt: “Mày không nhớ tao cũng đúng thôi, bởi vì lúc đó tao thoát được, cho nên mới không bị mày hãm hại.”
Lệ Chấn Giang cau mày hoàn toàn không hiểu Lâm Tiểu Vy đang nói tới chuyện gì: “Lâm Tiểu Vy, cô bị điên à?”
“Mày không nhớ thật hay là giả vờ không nhớ. Thôi thì sẵn có Đường Hân ở đây, tao sẽ cho cô ta biết con người thật của mày. Hơn mười lăm năm trước, gia đình tao sống vô cùng hạnh phúc ở Trung Quốc, nhưng vì bang Càng Long chết tiệt của bác mày đã khiến ba tao từ một người yêu thương, lo lắng cho vợ con trở thành một con người nghiện ngập, cờ bạc, đánh đập gia đình. Sau đó, chúng mày biết gia đình tao chuyển sang sống ở Las Vegas thì cũng cho người sang để diệt khẩu, bọn mày còn giết cả mẹ tao… lấy sạch nội tạng của bà ấy, ép ba tao phải chết, không những thế mày còn hãm hiếp em tao, khiến em tao uất ức đến tự vẫn. Đám tụi mày là lũ khốn nạn, không có nhân tính. Tao phải khiến mày trả giá!” Lâm Tiểu Vy càng nói, nước mắt càng rơi, nỗi uất hận trong tâm can xé nát suy nghĩ nhân đạo của một con người từng rất hiền lành.
Trong đầu Lệ Chấn Giang hoàn toàn không có chút kí ức gì về năm đó, trong lúc anh mơ hồ không hiểu thì Lâm Tiểu Vy đã ra tay trước.
Cô rút khẩu súng trong người ra liên tục nổ về phía của Đường Hân, Hơn năm viên đạn ghim thẳng vào lồng ngực của Đường Hân, cô phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống.
“Chị Hân Hân.”
“Đường Hân.”
Phát súng nổ ra không một ai trở tay kịp. Bạch Doanh Thần và Swan ngồi xuống đỡ người Đường Hân lên rồi anh ôm cô vào lòng.
“Đường Hân, đừng mà.” Bạch Doanh Thần đau đớn ôm chặt lấy cô, khoảnh khắc ấy như bị rơi xuống địa ngục rồi chịu những đau đớn còn kinh khủng hơn cái đau đớn của ngũ mã phanh thây.
Lệ Chân Giang đứng chết trân tại chỗ, toàn thân đau nhức như có người xé nát nó.
Lệ Chấn Giang liếc nhìn về Lâm Tiểu Vy, lúc này, cô ta nhìn vẻ mặt đau đớn tột cùng của Lệ Chấn Giang, trong lòng cô vô cùng thỏa mãn.
“Cảm giác mất người mình yêu thương nhất như thế nào hả Lệ Chấn Giang, có phải rất đau đớn không?”
Lâm Tiểu Vy hỏi trong đau đớn, cô đã trả được một nửa thù hận rồi, và bây giờ tới lượt Lệ Chấn Giang.
Lâm Tiểu Vy giơ khẩu súng lên, hướng về phía Lệ Chấn Giang sau đó bóp còi, lúc này Tàng Ngao xuất hiện, khi thấy người khác muốn làm hại chủ nhân của mình, nó liền xông lên đớp lấy cánh tay của Lâm Tiểu Vy, sau đó gầm gừ hung dữ nhìn cô.
Bị dọa đến hoảng loạn, cô lùi về phía sau giữ một khoảng cách an toàn.
Lúc này, Lệ Chấn Giang mới lấy lại hồn vía, anh nhìn Đường Hân với ánh mắt đau khổ, sau đó rút khẩu súng sau thắt lung ra: “Cô dám làm tổn thương cô ấy..."
“Đùng, đùng.” Liên tục hai tiếng súng vang lên, làm chấn động cả một khu.
Nước mắt Lâm Tiểu Vy rơi, ánh mắt trợn trừng sửng sốt. Miệng ấm ấp.
“Cảnh Nghiêu.”
Súng của Lệ Chấn Giang rất mạnh nên khi hai viện đạn được bắn ra, xuyên qua người Thương Cảnh Nghiêu và ghim thẳng vào người Lâm Tiểu Vy nhưng phần lớn Thương Cảnh Nghiêu là người chịu tổn thất nhất.
Thương Cảnh Nghiêu vừa tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng ấy, khi Lệ Chấn Giang giơ khẩu súng lên về phía Lâm Tiểu Vy, anh không chút suy nghĩ mà chạy đến ôm lấy cô, hứng hết những tổn thương gây lên cho cô.
Cả người Thương Cảnh Nghiêu bị thả lỏng, anh từ từ nằm xuống đất. Lâm Tiểu Vy đưa hai tay bịt vết thương đang chảy máu không ngừng: “Cảnh Nghiêu, Cảnh Nghiêu, sao lại như vậy… Tại sao anh lại làm vậy.”
“Tiểu Vy…” Thương Cảnh Nghiêu nói nấc từng câu: “Đừng khóc, anh … anh không muốn thấy em khóc.”
Bàn tay đầy máu của Lâm Tiểu Vy nắm chặt lấy tay của Thương Cảnh Nghiêu đang sờ trên khuôn mặt mình: “Được, em không khóc nữa. Cảnh Nghiêu, cố lên, anh đừng có chuyện gì mà.”
Thương Cảnh Nghiêu nắm chặt lấy tay Lâm Tiểu Vy, anh lắc đầu rồi cười: “Lâu rồi không thấy em anh nhớ em lắm. Em có biết không, sau khi em rời đi, anh không ngày nào em yên lòng, lúc nào cũng sợ em sẽ dại dột rồi làm tổn hại đến bản thân. Anh rất sợ.”
“Cảnh Nghiêu, em xin lỗi, em xin lỗi.”
"Em không có lỗi gì hết."
"Cảnh Nghiêu, anh cố lên em đưa anh tới bệnh viện..."
“Tiểu Vy, anh…” Thương Cảnh Nghiêu nhăn mặt đau đớn, ho ra vài ngụm máu nữa, anh nắm chặt lấy tay Lâm Tiểu Vy, can ngăng không cho cô rời đi: “Anh yêu em, dù em có thế nào đi chăng nữa Thương Cảnh Nghiêu vẫn yêu Lâm Tiểu Vy.... Anh xin lỗi."
Thương Cảnh Nghiêu trút hơi thở cuối cùng. Con đường dẫn lối, ánh sáng duy nhất của cuộc đời cô vụt tắt. Bây giờ, cô không còn chút hi vọng nào nữa, chính vì thù hận của cô mà khiến người cô yêu phải chết, Lâm Tiểu Vy đau đớn tột độ, ánh mắt hận thù nhìn về phía của Lệ Chấn Giang: “Mày là một kẻ máu lạnh. Chúng mày sẽ phải chết. Tao nguyền rủa chúng mày.”
Nói xong, Lâm Tiểu Vy đưa khẩu súng lên đầu sau đó bóp còi, máu tuông ra xối xả, Lâm Tiểu Vy nắm lấy tay Thương Cảnh Nghiêu, mỉm cười trong niềm hạnh phúc, bây giờ Thương Cảnh Nghiêu sẽ không thấy cô đơn nữa, cô sẽ không bao giờ rời xa anh: “Thương Cảnh Nghiêu, đợi em.”
Bạch Doanh Thần giờ mới biết Lâm Tiểu Vy là người của Thương Cảnh Nghiêu, mấy ngày trước, ở San Fransisco, Thương Cảnh Nghiêu yêu cầu sự hợp tác làm ăn của Thương Gia với Hồng Tam Hội, ắt có lẽ ý định của Thương Cảnh Nghiêu là tìm cơ hội, nhờ cậy thế lực của Hồng Tam Hội để hủy hoại Hắc Dạ Môn và Càng Long.
…
Lệ Chấn Giang quỳ sạp xuống nhìn cơ thể bất động của Đường Hân, một giọt nước mắt rơi xuống: “Hân Hân, anh xin lỗi, anh không bảo vệ được em.”
“Tất cả là tại anh.” Lệ Chấn Giang nắm lấy cổ áo Bạch Doanh Thần, gằn giọng như muốn giết chết anh để trả thù cho Đường Hân: “Nếu không vì cứu anh, cô ấy đã không liều mạng tới đây, cũng không vì anh mà cô ấy phải chết. Tên khốn khiếp.”
Bạch Doanh Thần mặc kệ những lời trách móc của Lệ Chấn Giang, anh vẫn ôm lấy cơ thể của Đường Hân không buông.
“Khụ… khụ…” Đường Hân chợt bật dậy ho sặc sụa, thấy vậy cả ba đều sững người nhìn cô.
Đường Hân cởi chiếc áo ngoài ra thì bên trong là một chiếc áo chống đạn loại cao cấp. Cô ôm ngực đau đớn, mặc dù chống đạn nhưng lực tác động lên ngực cô rất lớn, đó là lý do cô ói ra một vũng máu.
Sự thờ ơ của Lâm Tiểu Vy quá cao, cứ nghĩ mình bắn ra năm phát đạn bách phát bách trúng, Đường Hân chắc chắn sẽ chết nhưng nào ngờ được Đường Hân lại được chiếc áo chống đạn do Twice đã tặng cô trước lúc cô tới đây.
Vậy là những gì Lâm Tiểu Vy làm từ đó đến giờ đều là sai trái, lỗ mãng, manh động, thiếu suy nghĩ để rồi cái kết cục phải trả lại lớn đến như vậy.
“Hân Hân.”
“Chị.” Swan đang khóc nức nở cũng im bặt.
Lệ Chấn Giang đẩy người Bạch Doanh Thần ra, đỡ lấy Đường Hân: “Em có sao không, có thấy đau chỗ nào không?”
Đường Hân khẽ lắc đầu, “Em không sao?”
Nhìn khung cảnh xung quanh, Đường Hân có hơi hốt hoảng: “Sao mọi chuyện lại thế này?”
“Đó là hậu quả mà chúng phải chịu.” Lệ Chấn Giang lạnh giọng.
Đường Hân khẽ thở dài, sau đó nhìn qua Bạch Doanh Thần: “Anh ổn chứ?”
Bạch Doanh Thần gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Lệ thiếu.” Thập Lăng Tiêu chạy tới, bộ dạng vô cùng hấp tấp: “Lệ thiếu, mau rời khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm.”
Sau khi mọi người vừa bước chân ra khỏi bảo tàng, khu bảo tàng phát nổ, lần lượt từng gian phòng rồi cả một khu bảo tàng to lớn bỗng chốc trở thành tro bụi.
Đường Hân thở phào một hơi: “Thế là thoát chết rồi.”
“Hân Hân, anh đưa em về.” Lệ Chấn Giang cầm lấy tay cô, ôn nhu nói.
Lúc này Đường Hân rất mệt, nên cũng không phản kháng. Thấy vậy, Bạch Doanh Thần cũng níu tay cô lại:"Cô đi với tôi."
Lệ Chấn Giang hất tay anh ra, "Mọi chuyện như thế còn chưa đủ sao, anh đừng gây bất cứ nguy hiểm nào cho cô ấy nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh."
Mặc kệ những gì Lệ Chấn Giang nói, Bạch Doanh Thần chỉ nghe quyết định của Đường Hân.
Đường Hân do dự một hồi rồi cũng có quyết định:"Bạch Doanh Thần, xin lỗi!"
Nói rồi, Lệ Chấn Giang liền kéo cô đi.
Bạch Doanh Thần chợt rủ mặt, thở dài một hơi sau đó cũng rời khỏi Hồng Kông.