Kết cục, người nào người nấy cũng đều dính bẫy, không xót một ai. Có người thì bị treo lơ lửng trong một cái lưới được cột trên cây giống như Trịnh Mặc và Swan. Số đông thì rơi xuống cái hố đã phủ cây cỏ.
Vốn biết trước địa hình nơi này hiểm trở, nơi nào cũng có nguy hiểm xảy ra, nhưng nó nguy hiểm quá xa so với sức tưởng tượng của đám người này. Sự việc đến quá đột ngột nên họ không trở tay kịp.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy?” Một người đàn ông giận giữ lớn tiếng nói.
Phía trên, Trịnh Mặc nhăn mặt ra sức gỡ cái lưới này ra, nhưng dùng bao nhiêu cách đi nữa thì cũng vô ích. Thậm chí, Trịnh Mặc còn nhận ra một điều, càng cử động cái lưới này càng siết chặt thân thể mình hơn. Vì vậy, anh đành ngồi yên ắng.
“Trong đảo này không có người thì sao lại có mấy thứ này chứ?”
Nhìn thấy Swan cựa quậy, Trịnh Mặc liền lớn tiếng:”Đừng có động đậy, cô càng động đậy thì nó càng siết chặt cô hơn đấy.”
Nghe vậy, Swan cũng ngồi yên, môi mếu máo:”Thế là tôi phải bỏ mạng tại đây sao?”
“Cô không chết được đâu.” Trịnh Mặc chen ngang lời Swan.
“Đến nước này mà anh còn an ủi tôi được sao? Tôi không còn tâm trạng đùa với anh đâu.”
“Tôi không đùa, tin tôi đi, tôi sẽ không để cô chết đâu.”
“…”
…
Thẩm Gia Tuyết bất thình lình trượt chân rơi xuống cái bẫy đã đặt trước, vì không giữ được thăng bằng nên đã ngã đập đầu xuống đất, phần nữa, sức khỏe của cô hiện tại rất yếu, không thể cầm cự nổi, do đó, cô đã bất tỉnh tại chỗ.
Trịnh Thiên đỡ người Thẩm Gia Tuyết dậy, dù có gọi tên bao nhiêu lần đi nữa, cô vẫn bất động không nói một lời.
Người đàn ông kia lại cất tiếng:”Rốt cuộc là ai đã làm ra cái trò này, mau xuất hiện đi!”
“Sột soạt… bụp bụp.”
Tiếng động đó một lần nữa lại phát ra. Lúc này, ai nấy cũng đều nghe thấy.
Swan liền nhận ra ngay, đó là tiếng động tối qua mà cô đã nghe thấy:”Trịnh Mặc! Chính là tiếng động đó, tối qua tiếng động mà tôi nói với anh chính là nó.”
Tuy nhiên, lần này không chỉ là có tiếng ‘sột soạt…bụp bụp’ đó không, mà còn có cả tiếng nói không rõ ràng, cũng không rõ ngôn ngữ của rất nhiều người chen chúc vào nhau, tưởng chừng họ tranh nhau để thét lên vậy.
Ban đầu tiếng động đó từ xa vang vang lại, rồi một lúc đến gần bọn họ.
Khi nghe thấy tiếng nói đó đến ngày một gần, cả đám người của Trịnh Thiên đều im lặng để xem xem đó là thứ gì?
Swan và những người bị treo trên cao tròn mắt nhìn thứ sinh vật kì dị từ đằng xa lao đến. Chính xác hơn, họ là những con người nhưng vóc dáng to hơn, làn da thô sơ, thậm chí còn có chỗ bị biến dạng, trông rất đáng sợ.
Không những thế, cách bọn người biến dị kia đi đến gần những người này toàn bộ là đu dây thần để phi đến, thêm vào đó tiếng nói của họ không đồng điệu với bất kì ngôn ngữ nào. Tiếng thét của họ hú lên tựa như rất mừng rõ, giống như đã bắt được một con mồi lớn.
Khóe môi Swan giật giật:"Đó... đó là thứ gì vậy?"
_____
Thành phố T, Trung Quốc.
Tư Cảnh Nam trở ra từ căn phòng, mấy ngày hôm trước anh nhận được cuộc gọi từ Bạch Doanh Thần, anh ta nói là sẽ trở về vào ngày hôm nay, nhưng mãi vẫn chẳng thấy đâu. Tư Cảnh Nam gọi đi để nói một số vấn đề về địa bàn nhưng Bạch Doanh Thần lại không một phản hồi.
Trong đầu Tư Cảnh Nam vốn không nghĩ nhiều, chuyện này cũng không phải lần đầu. Tính Bạch Doanh Thần anh hiểu rõ, có thúc giục mà anh ta không muốn làm thì có trời cũng không ép được.
Thế là Tư Cảnh Nam phủi tay cho qua. Nhưng khi nhìn thấy tin tức mà Tân Trạch đưa tới, sắc mặt của Tư Cảnh Nam liền thay đổi rõ rệt.
"Gọi người ngay!"
.....
Cảnh Hoàng Viện - Biệt thự riêng của Tư Cảnh Nam.
Hôm nay là chủ nhật, Lộ Khiết không có ca trực nên ở nhà làm một số việc.
"Ngày 26/7/2022 tại vùng biển Celebes thuộc phía Tây Thái Bình Dương xảy ra một vụ đắm tàu vô cùng nghiêm trọng do tác động của một cơn bão lớn. Theo thông tin chúng tôi điều tra được, chiếc du thuyền này là của một doanh nhân lớn tên là Bạch Doanh Thần. Theo manh mối, dữ liệu thu được cho biết số lượng những người ngồi trên chiếc du thuyền này nằm trong khoảng mười lăm đến hai mươi người. Điều kì lạ ở đây là ngay thời điểm phát hiện chiếc du thuyền bị chìm, đội cứu hộ đã lặn ngay vị trí này và những vùng lân cận nhưng không hề phát hiện một thân thể hay một nhân chứng sống nào. Thêm vào đó, trên chiếc du thuyền này chúng tôi còn phát hiện rất nhiều vũ khí hiện đại, chúng tôi đang nghi ngờ rằng vị doanh nhân này là ông trùm buôn bán vũ khí đứng đầu thế giới hiện nay. Sự việc còn diễn biến thế nào thì chúng tôi còn phải điều tra thêm. Chúng tôi hứa rằng sẽ đưa cho mọi người một câu trả lời chính xác nhất..."
Chương trình khép lại kèm theo những hình ảnh của chiếc du thuyền bị sóng đánh tan nát và những vũ khí tối tân được đưa vào bờ. Lộ Khiết nghe xong thì vô cùng lo lắng, cô tính lấy điện thoại ra gọi điện cho Tư Cảnh Nam thì đúng lúc ấy, Tư Cảnh Nam đã quay trở về Cảnh Hoàng Viện.
Lộ Khiết bỏ điện thoại sang một bên, đứng dậy đi đến bên anh:"Nam, anh đọc tin tức chưa?"
Tư Cảnh Nam nắm lấy hai bả vai cô, cử chỉ vô cùng hấp tấp.
"Anh đọc rồi. Lộ Khiết, bây giờ anh phải đi tìm Bạch Doanh Thần một chuyến, em ở nhà đợi anh nhé, anh sẽ trở về sớm thôi!" Tư Cảnh Nam vì sợ cô sẽ lo lắng nên mới trở về nhà nói một lời rồi mới bắt đầu đi tìm Bạch Doanh Thần.
"Anh nhớ phải cẩn thận đấy!"
Tư Cảnh Nam đưa tay lên xoa đầu Lộ Khiết, khẽ hôn rồi ôm cô vào lòng.
"Anh nghe em." Tư Cảnh Nam nói rồi thì nhanh nhẹn rời đi ngay.
Tuy Lộ Khiết gật đầu vậy nhưng nhìn bóng lưng anh, cô không tránh khỏi lo lắng.
"Mong rằng mọi chuyện đều ổn." Lộ Khiết tự an ủi mình rồi đi lên phòng.
Bạch Doanh Thần và Tư Cảnh Nam là bạn thân chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, tình bạn giữa hai người họ sâu nặng còn hơn cả tình cảm giữa cô và anh. Cho nên mỗi lần gặp chuyện đôi bên đều không thể trơ mắt đứng nhìn, Lộ Khiết dù không an tâm nhưng cũng không thể buông lời ngăn cản.
Tư Cảnh Nam leo lên chiếc trực thăng, trước khi đóng cửa còn mỉm cười nhìn cô.
Đứng ở ban công trên tầng hai, nhìn chiếc trực thăng xa dần, tim Lộ Khiết đập ngày một nhanh, vừa lo lại vừa sợ. Chuyến đi này quá đột ngột, cô không muốn anh đi chút nào.
Cô giúp việc đứng bên cạnh Lộ Khiết, nhìn thấy vậy trong lòng cũng thấy xót. Cô mỉm cười cất giọng triều mến:"Thiếu phu nhân đừng lo lắng, thiếu gia đi chung với nhiều người như vậy sẽ không có chuyện gì đâu."
"Anh ấy đang bị cảm, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, thời tiết nơi đó lại thất thường, tôi rất lo cho anh ấy." Lộ Khiết nén một hơi rồi thở mạnh:"Chị làm việc tiếp đi, không cần lo cho tôi đâu."
Cô giúp việc cúi đầu, dạ vâng rồi rời khỏi đó.
.....
Hắc Dạ Môn.
Lệ Chấn Giang khi nghe xong tin tức ấy thì hoàn toàn suy sụp.
Chiếc du thuyền của Bạch Doanh Thần bị chìm, vậy Hân Hân và Swan sẽ thế nào? Anh siết chặt tay, nén một hơi rồi ném mạnh chiếc Ipad xuống đất.
Nghe tiếng động lớn, Thập Lăng Tiêu tông cửa chạy vào. Màn hình chiếc Ipad vẫn còn sáng, MC của chương trình tin tức mới vẫn còn đang nhắc tới vụ đắm tàu trên Thái Bình Dương.
Thập Lăng Tiêu biết, vào những lúc thế này, đặc biệt là chuyện liên quan tới Đường Hân, Lệ Chấn Giang lại càng thêm kích động. Thập Lăng Tiêu không ngốc tới mức mà lên tiếng hỏi chuyện, vì anh không muốn đâm đầu vào chỗ chết. Tính cách của cậu chủ anh, anh quá rõ rồi.
Thập Lăng Tiêu mím môi, khom người nhặt chiếc Ipad lên, nhấn nút tắt đi chương trình đó đi rồi đi ra ngoài.
Qua vài phút, tâm trạng của Lệ Chấn Giang cũng bình ổn trở lại, nhưng cũng không tốt hơn mấy. Anh đưa tay lên vuốt mặt để cho mình tỉnh táo hơn, sau đó cầm lấy áo vest một mạch rời khỏi phòng.
Thấy vậy, Thập Lăng Tiêu chỉ biết đi theo để canh chừng, ngoài ra không biết làm gì.
“Không cần phải đi theo, tôi muốn yên tĩnh một chút.” Lệ Chấn Giang đột ngột dừng chân, nghiêng đầu lạnh giọng nói.
“Vâng, cậu chủ.”
….
Chiếc xe Mercedes dừng lại ở một căn nhà sang trọng được xây dựng theo lối cổ kính. Người đàn ông trung niên bước xuống khỏi ghế lái, sau đó mở cửa sau, kính trọng mời người ngồi trong đó bước xuống.
Lệ Hoa bước xuống xe, tiện tay châm điếu thuốc xì ga, khẽ rít một hơi rồi bước vào trong.
“Anh Cả!” Lệ Hoa cất tiếng cười khanh khách rồi ngồi xuống cạnh anh trai mình.
Anh Cả vẫn ngồi nhàn rỗi uống trà, mặc kệ sự xuất hiện của Lệ Hoa, bỗng chốc ông ta ho khan vài tiếng.
Lúc này, Lệ Hoa hiểu ra liền ném điếu thuốc trên tay đi. Anh Cả năm nay tuổi tác cũng đã cao nên sức khỏe không còn khỏe mạnh như trước, việc kiêng kị những thứ gây hại này cũng là điều đương nhiên.
Anh Cả khẽ liếc mắt nhìn Lệ Hoa, sau đó tiếp tục công việc của mình. Trên tay ông cầm một chiếc dao găm nhỏ chăm chú khắc một hình dạng nào đó lên thanh gỗ đặt trên bàn.
Người quản gia đứng bên cạnh anh Cả, nhanh nhẹn rót vào cốc trà, tôn kính mời Lệ Hoa.
“Anh Cả, anh đã xem tin tức sáng nay chưa?” Lệ Hoa hỏi với giọng hào hứng.
Nơi Anh Cả đang ngồi là một dãy hành lang, ông ta nhăm nhi ly trà, đưa mắt nhìn những hạt mưa li ti đang rơi xuống hồ cá mà ông ta cất công nuôi dưỡng.
“Rồi!” Ông ta lạnh nhạt trả lời, sau đó đặt ly trà xuống bàn, đưa những món đồ đang làm dở cho quản gia rồi nhìn em trai mình. Ông ta hiểu Lệ Hoa đang muốn nhắc tới chuyện gì.
“Đừng có vui mừng quá sớm. Chú này? chú tưởng rằng Bạch Doanh Thần là người dễ chết vậy sao?”
“Anh Cả, em đương nhiên không...” Lệ Hoa cười cười:”Nhưng hắn xảy ra chuyện như vậy, e là khó bình an vô sự.”
“Chú làm gì cũng phải biết suy nghĩ. Đừng đi qua vết xe đổ trong quá khứ của mình. Tôi không giúp được chú nữa đâu.”
“Em đương nhiên biết mình sẽ làm gì. Em sẽ không dại dột như trước nữa. Anh Cả không cần phải lo.” Lệ Hoa cầm cốc trà, thong thả đưa lên miệng uống. Sau đó nói tiếp:”À, còn một chuyện nữa…” Hắn ta liếc nhìn tên quản gia của anh Cả như không tin tưởng và muốn đuổi hắn đi.
Thấy vậy, anh Cả cũng chiều theo ý hắn, liền hắng giọng một cái.
Sau khi người quản gia rời khỏi, anh Cả khàn khàn cất giọng:”A Lưu là người đã theo anh hơn ba mươi năm, tính tình thế nào anh hiểu rất rõ, cậu ta là một người trọng tình trọng nghĩa. Việc chú cảnh giác như vậy không phải là điều đáng trách, nhưng người trong nhà thì cần phải tin tưởng lẫn nhau."
“Vâng em hiểu, thưa anh Cả.”
”Có chuyện gì chú cứ nói.”
Lệ Hoa chậm rãi lên tiếng:”Em có được tin tức của Đường Đông Quân rồi!”
Nói tới đây anh Cả liền thay đổi sắc mặt, nhìn Lệ Hoa với ánh mắt nghiêm trọng.
...........
Đêm đến, thành phố T tiếp tục khoác lên mình chiếc áo diễm lệ như mọi ngày. Tại một quán bar sập sình, ngập tràn sự trụy lạc. Lệ Chấn Giang ngồi ở quầy bar, không biết anh đã uống bao nhiêu rượu rồi.
Hiện tại đầu óc của anh không được tỉnh táo, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của Đường Hân. Anh không tin Đường Hân đã chết, gần đây Hắc Dạ Môn dính dáng rất nhiều chuyện rắc rối nên anh không thể trực tiếp đi tìm cô được.
Việc lấy rượu để giải sầu như vậy cũng chì vì anh muốn át đi sự lo sợ trong lòng.
Tiếng nhạc sập sình, inh ỏi liên tục vang lên bên tai Lệ Chấn Giang khiến anh vừa phiêu lại vừa choáng váng.
“Soái ca, em có thể ngồi đây cùng anh không?”
Lệ Chấn Giang uống xong ngụm rượu, nghe tiếng nói thì quay sang, híp mắt nhìn cô gái.
Ánh đèn lấp lánh, hơi men của rượu liên tục tác động lên hệ thần kinh của Lệ Chấn Giang, khiến tầm nhìn của anh càng hạn hẹp, mơ hồ.