Mây đen bắt đầu kéo đến, sóng nước cũng bắt đầu nổi lên. Chiếc du thuyền của Bạch Doanh Thần cũng bắt đầu lắc lư theo chiều gió.
Đột ngột, một cơn sóng lớn vỗ ập đến thuyền, khiến những người trên thuyền bất giác mất thăng bằng mà ngã ra sàn.
Việc gặp bão đột ngột thế này không nằm trong dự đoán, những người trên thuyền lại là những người có ý thức, việc bây giờ là phải dùng cái đầu để suy nghĩ, chứ không phải là đổ lỗi cho đối phương.
Đường Hân lên tiếng:"Bây giờ cứ ngồi trên thuyền đợi chờ thế này không phải là cách, khoảng cách hiện tại tới bờ hiện giờ cũng khá gần, mà tốc độ cơn bão ngày một nhanh, để tránh thiệt hại đến mạng người, chúng ta phải rời thuyền ngay lập tức."
"Sao có thể được, cô có biết trên thuyền này chứa biết bao nhiêu công sức của lão đại không? Tính trung bình, giá trị của lô vũ khí này ít nhất cũng lên đến hàng tỉ đô la đó. Đâu có thể nói bỏ là bỏ được." Một đàn em của Bạch Doanh Thần nghe thấy vậy lập tức phản bác.
"Chứ không lẽ anh định ngồi trên con thuyền này chờ chết sao? Chắc anh cũng biết, cơn bão lần này là một cơn bão rất lớn, Swan vừa nãy cũng đã nhắc rất rõ. Cộng thêm thủy triều, mực nước biển sẽ càng lên cao, một khi chiếc du thuyền này chìm xuống, thì lúc có hối hận cũng không kịp. Nếu anh nói như vậy, thì lô hàng này anh đem theo xuống xuống dưới dùng à?"
"Cô!"
"Tôi làm sao?"
Thẩm Gia Tuyết là bác sĩ tâm lý, cho nên cô là người có tâm lý vững nhất ở đây. Nghe hai người kia lớn tiếng cãi nhau, Bạch Doanh Thần cũng cảm thấy khó chịu, không để Bạch Doanh Thần phải phiền não, cô nhanh nhẹn cất tiếng khuyên giải.
"Đường Hân nói không sai. Tuy tôi không am hiểu lắm nhưng cũng có biết chút ít. Bão cộng với thủy triều, mực nước biển sẽ dâng rất cao, chưa kể đây là Thái Bình Dương, mọi cơn bão trên đại dương này chưa bao giờ là bình thường. Bây giờ không phải là lúc chúng ta chất vấn nhau, mà phải tìm cách nhanh chóng rời khỏi đây. Thần, anh có nghĩ như em không?" Thẩm Gia Tuyết quay nhìn Bạch Doanh Thần, thần sắc vô cùng nghiêm trọng.
Sắc mặt Bạch Doanh Thần vẫn không thay đổi, sau một hồi suy nghĩ, anh mới cất tiếng:"Cứ làm theo lời Tiểu Tuyết nói."
Được Bạch Doanh Thần tán thành ý kiến, Thẩm Gia Tuyết cười thầm.
"Nhưng mà lão đại..."
"Không nói nhiều, đi chuẩn bị đi!" Bạch Doanh Thần lớn giọng, dứt câu liền kéo Thẩm Gia Tuyết đi.
Tên thuộc hạ kia biết Bạch Doanh Thần trước nay là người chính nghĩa, lúc nào cũng sống vì anh em. Hắn biết, Bạch Doanh Thần sẽ không vì lợi lộc mà hi sinh những anh em đã cùng vào sinh ra tử với mình. Nhưng lô hàng lần này Bạch Doanh Thần đã đặt cược mạng sống để có được, nếu vì thế mà bỏ đi, chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao?
Ý Bạch Doanh Thần đã quyết, ngay cả Trịnh Thiên và Trịnh Mặc cũng không dám lên tiếng cho ý kiến, vậy thì lời hắn nói có sức thuyết phục gì? Thế là hắn im lặng, nhìn theo bóng dáng Bạch Doanh Thần một cách tiếc nuối.
Swan chăm chú quan sát trên màn hình chiếc laptop của mình, nhìn thấy tần số chuyển động bất ổn lúc lớn lúc nhỏ, rồi tần số biến đổi ngày một lớn, Swan nhíu mày:"Không kịp rồi, mọi người nhanh lên."
"Những đồ dùng nào không cần thiết, bỏ lại hết."
Mây đen giăng kín trời, cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống, nếu ai đứng lâu bên ngoài sẽ cảm thấy đau vì sự va chạm này.
Gió cũng thổi ngày một mạnh, sóng dập dờn lúc cao lúc thấp vỗ vào thuyền. Đến lúc này, bọn họ mới nhận ra, hệ thống điều khiển của chiếc du thuyền đã bị hỏng và chiếc du thuyền này đang dần bị cuốn ra xa. Bạch Doanh Thần và những người khác đều đã đeo áo cứu hộ lên người, anh cô gắng chỉnh sửa chiếc nút thắt lưng cho Thẩm Gia Tuyết rồi ôm cô, cùng nhảy xuống biển với những người khác.
Bơi ra được một đoạn khá xa, đằng sau, chiếc du thuyền bị sóng đánh sập và dần dần chìm xuống sau đó thì bị kéo ra xa. Đám người của Bạch Doanh Thần, ai nấy nhìn thấy cảnh tượng ấy đều không khỏi rùng mình kinh hãi.
Sóng biển mỗi lúc dạc vào, làm những người đang bơi phải nhô lên lặn xuống, cảm giác rất khó chịu. Bạch Doanh Thần ôm chặt Thẩm Gia Tuyết bên mình nhưng vẫn không quên quan sát Đường Hân, thấy cô không sao, anh cũng yên tâm được phần nào.
Tuy nhiên, trong quá trình bơi vào bờ, áo cứu sinh của Đường Hân gặp một số vấn đề nên bị vướng lại.
Thân thể Đường Hân nặng trĩu, rồi từ từ chìm xuống lòng biển. Thật ra, Đường Hân không biết bơi, từ nhỏ cô đã suýt chết đuối vì mải mê chơi, đến bây giờ nỗi sợ đó vẫn còn tiếp diễn trong trí nhớ của cô.
Đường Hân cảm giác được, mũi của mình rất đau và se cay, tay chân như bị tấn công từ tứ phía và giống như bị cột chặt, cử động vô cùng nặng nề.
Cô cố gắng ngoi lên mặt nước, la lớn gọi những người phía trước nhưng không ai nghe thấy, bởi vì họ đã bơi khá xa.
"Cứu tôi... cứu tôi với...!" Đường Hân vùng vẫy trên mặt nước, lúc chìm lúc nổi khiến mũi và đầu óc cô rất đau, cộng thêm mưa lớn, Đường Hân hoàn toàn bất lực, được một lúc sau, nơi Đường Hân mất dấu mọi người đã không còn động tĩnh gì.
....
Làm việc cả ngày, thân thể Swan hiện giờ đã không còn chút sức lực nào, đầu cô đổ cơn đau dữ dội, cộng thêm trình độ bơi khá kém, vì vậy cô không chịu nổi mà ngất đi. Trịnh Mặc nhìn thấy thì hốt hoảng, dang tay ôm lấy cô rồi nhanh chóng đưa cô vào bờ.
....
Khoảng năm phút sau, mọi người đều đã tiếp bờ an toàn và không ai bị tổn thất gì. Đứng quan sát một lúc, thì mọi người mới nhận ra, bản thân đã lạc vào một khu rừng hoang vu, hẻo lánh và rất lạnh lẽo. Nhưng vừa thoát chết xong, họ cũng không bận tâm gì mấy.
Bạch Doanh Thần bế Thẩm Gia Tuyết đặt xuống đất, để cô tựa người vào một tảng đá. Nhìn qua nhìn lại thân thể Thẩm Gia Tuyết rồi hỏi:"Em không sao chứ?"
Thẩm Gia Tuyết cười trừ, vì quá lạnh nên vẻ mặt có hơi tái:"Em không sao! Còn anh. Anh vẫn ổn chứ?"
Bạch Doanh Thần cười nhẹ, khẽ vuốt mái tóc ướt nhẹp của Thẩm Gia Tuyết:"Anh vẫn ổn, chỉ là anh lo cho em thôi."
"Vậy... những người khác sao rồi."
"Bọn họ đều an toàn cả, em đừng quá lo lắng, bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh đi xem những người khác."
"Vâng."
...
"Swan, tỉnh lại đi... Swan. Cô không được chết. Tôi không cho phép cô chết." Trịnh Mặc bế Swan trong trạng thái bất tỉnh. Anh đặt cô nằm xuống bãi cát, sau đó liên tục ấn vào ngực:"Tỉnh lại đi Swan, đừng làm tôi sợ!"
Trong vô thức, nỗi sợ trong lòng Trịnh Mặc đã nói thành tiếng, anh không biết mình đã thích Swan từ khi nào.
Khi nhìn thấy cô vui vẻ, trong lòng anh cũng nhộn nhịp, nhìn thấy cô buồn, anh lại trách bản thân mình, nhìn thấy cô nói chuyện vui vẻ hay thân mật với những người đàn ông khác anh lại thấy khó chịu. Bây giờ nhìn thấy cô nằm yên bất động thế này, trái tim anh như bị ai đó bóp nát đi, đau đớn tột độ.
Trịnh Mặc tiếp tục ấn ngực để lấy hơi cho Swan, miệng liên tục gọi:"Swan, tỉnh lại đi."
Bây giờ anh chỉ cần cô sống, chỉ cần cô bình an.
"Khụ khụ..." Swan bật dậy, ho khan vài tiếng. Khoé mắt cô hơi cay nên cô đưa tay lên dụi vài lần. Chưa kịp định hình lại thì Trịnh Mặc đã ôm chặt lấy cô, anh ta vui mừng nhưng lại làm người khác lầm tưởng là anh đang khóc.
Trịnh Mặc ôm chặt Swan tới mức khiến cô ngạt thở.
"Tốt quá, cô chưa chết."
Swan khó chịu, chau mày đẩy ra anh, lấy hơi để thở sau đó quay sang nói:"Anh đang trù tôi sao?"
"Không, tôi không có. Cô đừng nghĩ vậy!"
.....