Trung Đông, chuyến bay về Trung Quốc, 11:00 p.m.
Một cô gái trẻ tuổi, trên người diện bộ đồng phục của một chuyên viên hàng không, tóc cô gái được búi lên gọn gàng. Cô bước ra từ một căn phòng trống trên máy bay, đẩy chiếc xe đựng suất nước đến khoang VIP.
Đứng trước căn phòng tổng thống là bốn tên vệ sĩ, trên người chúng đều đồng bộ âu phục đen, đeo mắt kính đen, tác phong vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng đến chết người.
Một tên đứng trước bọn chúng, liền đưa tay lên ngăn chặn hành động đang bước tới của cô tiếp viên này lại, anh ta lạnh giọng nói:"Cô muốn gì?"
"Xin chào! Tôi mang đồ uống tới!" Cô gái ngước mặt lên, mỉm cười một cách thân thiện để đáp lại chúng. Một ánh mắt xanh biếc tựa như biển khơi rộng lớn trông rất thơ mộng và xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Nếu kẻ nào sơ suất, cũng có thể chết chìm trong ánh mắt ấy.
Tên vệ sĩ thu tay lại, đưa ánh mắt quét một lượt vô cùng kĩ lưỡng, không phát hiện điều gì bất thường, hắn mới gật đồng ý để cho cô gái đi vào. Bởi vì, người đang ở trong căn phòng này là một nhân vật lớn, có sức ảnh hưởng tới kinh tế của Châu Âu, nhưng cũng là Mafia có thế lực trong thế giới ngầm. Nên việc canh giữ nghiêm ngặt và bảo vệ an toàn tuyệt đối cho ông ta cũng là điều đương nhiên.
Tên vệ sĩ đó mở cánh cửa ra, cô nhân viên xinh đẹp đó nở nụ cười, gật đầu tỏ ý chào hỏi với mấy tên xã hội đen này rồi mới đẩy xe đi vào bên trong. Cánh cửa dần khép lại, cô tiếp viên trẻ vẽ trên môi của mình một nụ cười sâu thẳm, khó đoán. Cô gái đó lấy ra trong túi của mình một chiếc Airpod màu đen rồi đeo lên tai của mình, ánh mắt sắc lịm nhìn về phía trước:"Swan, bắt đầu thôi."
Nhận lại từ phía đầu giây là một tiếng cười nhẹ nhàng của một cô gái:"Ok."
Bên trong căn phòng tổng thống, cô tiếp viên nữ chậm rãi đi vào, bên ghế sofa của căn phòng là hình ảnh của đôi nam nữ đang cuốn quýt, hôn nhau cuồng nhiệt, cả người cô gái đang ngồi trên tên đàn ông đó không mặc gì cả, cô ta thở gấp, giọng nói cô ta quãng được quãng mất:"Ông chủ Trương....nhẹ một chút..."
Người tiếp viên nữ nhìn thấy cảnh tượng ấy thì chỉ muốn nhổ một ngụm nước bọt khinh bỉ. Nhưng đang trong quá trình làm nhiệm vụ, cô không bận tâm bất thứ điều gì ngoài cái mạng của lão già họ Trương kia.
"Xin chào!"
Nghe tiếng gọi, cô gái kia giật mình, lập tức ngồi bật dậy, lấy đồ che người lại. Lão già họ Trương kia cũng không ngoại lệ, ông ta quay đi, kéo khoá quần lên, nghiến răng mắng:"Mẹ kiếp! Lại bị làm phiền! Có chuyện gì?"
"Xin lỗi ngài, tôi mang rượu đến theo lời của ngài." Cô tiếp viên nhã nhặn nói bằng tiếng Anh, nở nụ cười thân thiện, dù đang trong tình huống bị mắng nặng lời.
Lão già trông chừng năm mươi tuổi ấy, ngồi ngay ngắn lại, nhìn cô tiếp viên bằng ánh mắt thèm thuồng và đắm đuối. Người ta làm tiếp viên hàng không thì vấn đề đầu tiên là phải cao và nhất định phải đẹp. Quả thực, cô gái này quá đạt tiêu chuẩn rồi!
Lão già đó nhếch cười nham nhở, nhìn qua là đủ biết ông ta không có y tốt gì rồi. Ông ta ngồi vắt chân, trầm ngâm cất giọng nói:"Qua đây, rót rượu!"
Cô gái bên cạnh, mặc xong đồ thì tiến tới áp sát vào người ông ta:"Ông chủ Trương, cô ta đúng là làm chúng ta mất hứng."
Lão già họ Trương kia không bận tâm gì tới lời nói của cô ta, vì phần lớn tâm trí đều tập trung dồn hết vào cô gái tiếp viên này.
Nữ tiếp viên liền chiều theo ý của ông ta, cô cẩn thẩn đặt nhẹ chiếc ly đế cao xuống bàn rồi cầm lấy chai rượu, chậm rãi rót vào ly, chất lỏng màu đỏ khẽ dao động. Ánh mắt màu xanh tựa như biển cả ấy, liếc lên nhìn ông ta một cách khó hiểu. Cô gái nhếch cười, đồng lúc đèn trong phòng như bị ai đó tắt đi.
Lão già họ Trương nhận ra tình hình không ổn kể từ khi bắt gặp cái ánh mắt ấy, nên khi đèn tắt, ông ta rất thông minh liền vung tay hất đổ đồ đạc trên bàn về phía cô tiếp viên rồi hất cô gái tình nhân kia ra một bên, sau đó, nhảy vọt về phía sau để giữ khoảng cách với cô gái bí ẩn đó. Trong tình thế này, cô tình nhân kia không biết chuyện gì xảy ra nên chỉ nín lặng.
"Mày là ai?"
"Là người tiễn ông tới địa ngục." Cô tiếp viên nhếch cười. Trong bóng tối, cô gái rút từ dưới đế của mặt bàn trên chiếc xe ra một chiếc phi tiêu rồi phóng thẳng về hướng ông ta đang đứng.
Ông ta cũng đã có tuổi rồi, thao tác sẽ không còn được nhanh nhẹn như trước nữa. Mặc dù, ông ta biết cô đang phóng vật gì đó về phía mình, ông ta cũng có né nhưng vẫn không kịp với tốc độ của cô.
Chiếc phi tiêu ghim thẳng vào tay ông ta, miệng há lên định la cho đám vệ sĩ biết nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị một vật gì đó vô cùng sắc nhọn cứa qua cổ, máu liền theo vết nứt mà tuông ra. Cô gái thu chiếc phi tiêu lại rồi ném nó sang một bên, đồng lúc ấy, người của ông ta không còn lực chống đỡ mà khụy gối xuống, ngã nhào ra sàn. Cô gái làm tình với ông ta chỉ nghe thấy họ nói chuyện bằng tiếng Trung. Cô ta không hiểu nên chỉ im lặng lắng nghe những tiếng sột soạt sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi đó.
Đột ngột đèn trong phòng được bật sáng, cô gái tiếp viên bất ngờ mở tròn đôi mắt xanh biếc của mình, nghiên nhẹ đầu, cất giọng nói kinh ngạc:"Swan, có chuyện gì vậy?"
Phía bên căn phòng nằm ở cuối máy bay, hay còn gọi là phòng điều chỉnh các thiết bị liên quan tới động cơ của máy bay, một nơi ít ai lui tới, một cô gái trẻ ngồi ở giữa căn phòng, ngón tay đang uyển chuyển trên bàn phím bỗng dừng lại, trên màn hình đang hiển thị một căn phòng được camera ghi lại, bây giờ biến thành những dòng chữ màu xanh dày đặc trên màn hình, đó chính là những kí tự mà chỉ có một hacker như cô mới có thể hiểu.
Sở dĩ, cô đột ngột bật sáng đèn trong phòng tổng thống là do có một người đang dùng súng để uy hiếp cô.
Nhất thời, Swan không muốn làm bại lộ kế hoạch nên liền chuyển thông tin ngay. Một giọng nói sắc lạnh tựa như băng, trầm lặng vang lên từ phía sau cô:"Cô là ai? Làm gì ở đây?"
....
Phòng tổng thống, cô gái tiếp viên ấn lên chiếc Airpod, hỏi Swan lại lần nữa:"Swan, em không sao chứ?"
Cô gái kia từ từ đứng lên, chứng kiến lão già họ Trương đó chết với cảnh tượng ghê như vậy, không kìm được sự hốt hoảng mà che miệng rồi thét lên một tiếng:"A! Giết người rồi!"
Nghe cô gái kia thét lên, cô tiếp viên bên này nhanh chóng chạy tới, đưa chiếc dao vừa mới nhặt được trên bàn chỉa thẳng lên khuôn mặt của cô ta:"Muốn sống thì khôn hồn câm miệng lại, dám la lên một tiếng nữa, tôi cho cô đi theo ông ta!"
Cô ta nhất thời hoảng sợ nên liền im bặt. Nhưng không may, tiếng thét của cô ta lại lọt vào tai đám vệ sĩ đang túc trực bên ngoài. Bọn chúng hung hăn xô cửa xông vào, nhìn xác ông chủ mình dưới đất kèm theo vũng máu mà vô cùng tức giận.
Nữ tiếp viên phản ứng nhanh nhẹn liền đánh ngất cô gái kia, rồi thuận thế trên tay mình đang cầm con dao. Cô dùng ngón tay trỏ, xoay chiếc dao quay bảy trăm hai mươi độ rồi phóng thẳng về phía tên vệ sĩ chạy đến gần cô nhất.
Hắn ta chết tại chỗ. Thấy vậy, những tên khác đều không dễ dàng bỏ qua, khuôn mặt của mỗi tên đều mang một vẻ hung dữ khác nhau, lần lượt từng tên tiến tới, nhằm mục đích bắt, giết cô để trả thù cho ông chủ của mình.
Vệ sĩ của lão già đó chỉ có bốn tên, một tên đã chết rồi, ba tên còn lại thì đối với cô có là gì? Hai tên đồng loạt, cùng nhau tiến lên, dùng võ tích lũy được bấy nhiêu năm nay để đả kích cô nhưng đều bị cô hạ gục chỉ với vài chiêu thức.
Nhưng còn tên râu ria, bặm trợn cuối cùng thì hoàn toàn khác. Hắn ta trông không dễ đối phó như cô nghĩ, nhưng bà đây chưa phục ai cả!
Hắn ta nhếch môi cười, lấy ra từ thắt lưng một con dao, hắn ta ấn vào cán dao để mũi dao bung ra:"Ả đàn bà chết tiệt, hôm nay mày tới số rồi!"
Cô gái nở một nụ cười vô cùng quyến rũ:"Vậy thử xem."
Hắn ta trợn mắt, cầm con dao nhào thẳng tới, đâm qua phải rồi qua trái, cô gái phải theo động tác của hắn ta để mà né. Hắn dường như có cảm giác không đánh lại cô nữa nên liền vung con dao loạn xạ vào không trung về hướng của cô và vô tình rạch lên chiếc váy của một nhát. Chiếc váy tuy ôm sát, nhưng khi con dao của hắn cứa vào thì chỉ làm chiếc váy bị rách chứ hoàn toàn không gây thương tích gì cho cô.
Cô gái theo phản xạ nhìn xuống, nhăn nhó:"Chết tiệt! Tên khốn!" Mắng xong, cô đá hắn cách xa mình ra. Xé chiếc váy ngay vị trí vết rách lên đùi một chút để dễ dàng dùng lực ở chân. Cô gái tiến tới, dùng lực ở tay đánh mạnh lên mặt hắn nhưng hắn né kịp, lực trên tay của cô liền tác động xuống những hạt óc chó trên bàn, khiến những hạt óc cho vốn cứng nhưng liền bị vỡ thành chục miếng.
Tên vệ sĩ râu ria đó liền tròn mắt nhìn cô:"Cũng không tồi!"
Hắn ta nói xong, cầm con dao đâm thẳng tới, cô gái đó nhếch cười hứng thú. Khi con dao đang tới gần, cô tháo chiếc khăn nhăn nơ trên cổ mình ra, xoay người né sang một bên, dùng chiếc khăn ấy quấn lấy tay hắn sau đó rút cây trâm trên tóc đâm thẳng vào ngay vị trí trái tim của hắn. Hắn trợn ngược mắt, đau đớn không thốt ra tiếng, quỳ sụp xuống đất và rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu xa.
Mái tóc hạt dẻ của cô bung tỏa xuống ngang lưng, nhìn trực diện, khuôn mặt trắng trẻo kèm theo đôi mắt xanh của biển cả ấy càng gợi lên vẻ đẹp quyến rũ khó có ai trốn thoát được.
Thân thủ nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, lạnh lùng và máu lạnh chính là phong cách của cô - Đường Hân.