Trung tâm quảng trường Hoàng Thành.
Cuộc chiến đấu giữa hai phe đã đạt tới giai đoạn gay cấn.
Tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng va chạm của binh khí, tất cả đều đan vào nhau, quanh quẩn ở bên trong quảng trường.
Ở cái nơi số lượng người nhiều như là chiến trường, bất kể loại công pháp võ học lợi hại thế nào, cũng không thể mang đến nhiều tác dụng to lớn.
Chỉ có nắm chặt vũ khí, tìm kẻ địch mà chém mới là thượng sách.
Thi đua ở đây chính là thể lực, can đảm, cùng với hung ác!
Tu vi của Tần Hùng, hiện giờ đã là một chiến sĩ cấp 9, bất kể phương diện nào, thực lực của hắn đều xuất chúng.
Xoẹt——!
Trường đao trong tay hắn thẳng thắn khai đao trong đám người, bỗng nhiên quét ngang qua, chỉ cần tới gần kẻ địch, trong nháy mắt đã bị thanh đao mạnh mẽ kia chém ngang chặt đứt!
Tuy phản quân ỷ thế quân lực gấp mười lần, nhưng ở trong cuộc chém gϊếŧ này, cũng khó có thể giành được phần lớn ưu thế trong khoảng thời gian ngắn.
Khu vực bên ngoài quảng trường, Viêm Phong Tuấn cưỡi ngựa quan sát cuộc chiến.
Khi nhìn thấy Tần Hùng kia giống như hổ lao vào bầy dê, hắn không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôn Mục, giao cho ngươi.”
“Tuân mệnh, Nhị điện hạ.”
Âm thanh lạnh lẽo vang lên, một người áo đen đi ra từ trong đám quân thị vệ.
Gã ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt vô cùng nhợt nhạt, hiện ra thần sắc u ám còn sót lại.
“Tên này, chẳng lẽ là……”
Trên đài cao, Lâm Lăng vẫn luôn ở chú ý động tĩnh của quân địch ở bên dưới.
Khi nhìn thấy khuôn mặt Tôn Mục, trong lòng hắn trầm xuống, trong nháy mắt ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì, lúc trước tên này chính là cái người áo đen thần bí từng đánh lén hắn ở trung tâm mật thất cổ Mạc Phủ.
Không thể ngờ được người này, sẽ xuất hiện ở đây!
Quả đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong lòng Lâm Lăng cười lạnh một tiếng.
“Chỉ cần Tần Hùng chết, mấy nhân vật nhỏ còn lại khác, căn bản không làm ra được sóng gió gì!”
Viêm Phong Tuấn nhíu mày nói, trong lòng đối với Tần Hùng, rất là kiêng kị.
“Yên tâm, có món Bảo Khí này, cho dù có hai Tần Hùng, chắc chắn ta cũng sẽ gϊếŧ chết!”
Tôn Mục âm trầm cười, tay phải dần hiện ra một chiếc la bàn.
Toàn thân nó trắng đen, mặt ngoài khắc rõ phù văn huyền ảo, dường như tản ra một nguồn năng lượng kỳ lạ đang dao động.
Chiếc la bàn này, không thể nghi ngờ là lần trước gã nhận được từ chỗ Đại hoàng tử, chuẩn bị đối phó với Bảo Khí Tần Hùng.
Về la bàn luân hồi! Nghe nói có lời đồn như này, bắt nguồn từ mấy trăm năm trước người có thiên phú mắt luân hồi, có thể dịch chuyển càn khôn, điều khiển sống chết của người khác!
Nhưng mà, hơi thở này chỉ người có thiên phú mắt luân hồi, mới có thể phát huy ra năng lượng thực sự.
Những lời nói này của người khác, cũng chỉ là ám chỉ về việc nó có thể công kích linh hồn cùng loại với ảo giác luân hồi.
Đối với điều này, Tôn Mục lại có cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Thực lực của gã cùng với Tần Hùng, đều là chiến sĩ cấp 9.
Cao thủ so chiêu, thắng thua thường chỉ trong nháy mắt.
Mà chiếc la bàn luân hồi này, gã có thể dùng vào thời cơ mấu chốt mà thắng được!
“Đó là thứ gì?”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi dừng lại, nhìn la bàn luân hồi trong tay Tôn Mục, cảm thấy kỳ lạ.
“La bàn luân hồi.”
Bên cạnh, Tam hoàng tử đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: “Nghe đồn luồng khí này quỷ dị mà bá đạo, nhưng người sử dụng, lại chỉ hạn chế là người có thiên phú mắt luân hồi mới được, nếu không cũng chỉ có thể phát ra công năng công kích linh tinh thôi.”
La bàn luân hồi!?
Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc.
Không ngờ rằng năng lực này, lại kỳ lạ như thế.
Những chức năng khác tạm thời không nói, chỉ với công kích linh hồn kia, cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy tim đập nhanh!
“Tuy nói như thế, lại còn có một loại phương pháp cực đoan.”
Giọng nói của Tam hoàng tử, dường như mang theo một ý tứ bí ẩn, “Đó chính là móc mắt luân hồi ra, sau đó tự mình cưỡng ép dung nhập, liền có thể chân chính phát huy toàn bộ chức năng của la bàn luân hồi.”
Nghe thế, trong lòng Lâm Lăng giật mình.
Móc mắt luân hồi sao?
Loại thủ đoạn này, không chỉ có cực đoan, mà còn rất tàn nhẫn!
Lâm Lăng âm thầm nuốt nước miếng, may mắn sau khi mình thức tỉnh mắt luân hồi, cũng chưa từng quá bại lộ ở trước mặt mọi người.
Còn về người duy nhất biết đến là ‘Mạc Vân Thiên’, đêm qua cũng đã bị gϊếŧ chết ở trong rừng trúc.
Xem như không còn người nào biết việc hắn thức tỉnh mắt luân hồi.
“Người dường như hiểu được rất nhiều về nó, chẳng lẽ là có tính toán gì?”
Đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ dựng, dò hỏi.
“Tính toán?”
Tam hoàng tử hơi giật mình, chợt nở nụ cười. “Ta đột nhiên phát hiện ra, nói chuyện với ngươi rất thú vị.”
“Đáng tiếc, ngươi là thuộc hạ của phụ hoàng, mà lại không phải là……”
Nói đến đây, Tam hoàng tử ngừng nói, ý nghĩ đã vô cùng rõ ràng.
“Ta có thể lý giải thành, người đây là đang lôi kéo ta sao?”
Lâm Lăng cũng cười như không cười.
Viêm Hoằng Nghị cảm giác tâm kế cùng lòng dạ của tên này, không phải thâm sâu bình thường.
Ngôn ngữ cử chỉ của hắn, trông giống như đánh cờ, đều có thể tiến lùi một cách tự nhiên, hoàn toàn không có chút nửa điểm yếu thế.
Khó trách, số người chết trận này chiếm phần đông, đều bị hắn đùa trong lòng bàn tay.
Nhưng cảm thấy Lâm Lăng vẫn điềm nhiên như không.
Đây cũng là lý do vì sao, ở trong mắt Tam hoàng tử lúc này, dường như có cảm giác cái người Lâm Lăng bên cạnh này, từ đầu đến cuối hắn không có cách nào nhìn thấu được.
Thậm chí ngay cả thân phận thật sự của Lâm Lăng, cũng cảm thấy không phải đơn giản chỉ là thích khách Minh Các.
Cái loại cảm giác này thực kỳ lạ, giống như là đối thủ cùng hắn ngồi chơi cờ, quan sát hướng đi của cả bàn cờ.
Có điều hiện giờ, hắn ở ngoài sáng, Lâm Lăng lại ở trong tối.
“Ngươi có để ý không, nếu nói ra tên của ngươi?”
Tam hoàng tử rốt cuộc là nhịn không được hỏi.
“Thiên tổ Minh Các, Kinh Kha.”
Lâm Lăng bắt chéo hai chân, thản nhiên nói.
“Thực là danh hiệu không tệ.”
Khóe miệng Tam hoàng tử xuất hiện một ý cười, đương nhiên nghe ra được, Kinh Kha cũng không phải tên thật của Lâm Lăng.
Ầm!
Lúc này, một âm thanh vô cùng nặng nề, đột nhiên vang lên, phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người.
Lâm Lăng, Tam hoàng tử, ánh mắt hai bọn họ, đều là không hẹn mà cùng nhìn xuống phía dưới.
Lại thấy cuộc bạo loạn trong quảng trường, hai cơ thể tản ra khí tức hùng hồn, xung quanh phạm vi mấy chục mét, thi thể nằm đầy trên đất.
Binh lính hai bên đội quân đang chém gϊếŧ, đều cực kỳ hoảng sợ lui ra bên ngoài, không dám bước chân vào cuộc chiến của hai vị cường giả bên trong.
Hai vị cường giả kia, không nghi ngờ gì nữa chính là Tần Hùng cùng Tôn Mục.
Vừa rồi trải qua cuộc chiến ngắn ngủi, Tần Hùng cấp 9 trung kỳ, rõ ràng hơi chiếm được thế thượng phong.
Hắn giống như một chiến thần cao quý, uy phong lẫm liệt đứng ở nơi đó, xích kim sắc tỏa ra ánh sáng tròn tùy ý vòng quanh khắp cơ thể, trường đao trong tay, dính phải vệt máu đỏ tươi.
Trái lại Tôn Mục, tay phải cầm kiếm, run nhè nhẹ, bàn tay bị rách, dường như có chút máu tươi chảy ra.
“Tần tướng quân, ngươi thật sự lợi hại giống như trong lời đồn, dưới tình huống bình thường, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Ánh mắt Tôn Mục nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tần Hùng khí thế khinh người kia, lạnh lùng cười nói: “Khà khà khà…… Nhưng tiếp theo sau đây, có thể sẽ không đơn giản như vậy nữa.”
Nói xong, gã bỗng dưng lấy la bàn luân hồi ra, luồng linh lực khổng lồ quán chú trong đó.