Tuy ngày mai mới là lễ Quốc Khánh nhưng đêm trước khi diễn ra ngày lễ đã vô cùng náo nhiệt.
Không khí vui mừng bao phủ cả đế đô.
Tuy nhiên đối với một số quan viên cấp cao đều biết rằng không khí vui mừng này cũng chỉ là khởi đầu của cơn sóng ngầm!
Khi Lâm Lăng tới cổng nam của đế đô, hắn thấy lực lượng phòng ngự của nơi này còn nghiêm ngặt hơn cả trước đây.
Dường như bọn họ đều được trang bị đầy đủ vũ khí, toàn thân tràn ngập vẻ uy nghiêm.
Có lẽ lễ kỷ niệm sắp diễn ra nên dòng người đổ về xem náo nhiệt chỉ có tăng không có giảm.
Cho dù đã về đêm nhưng ngựa xe như nước vẫn xếp hàng dài chờ đội phòng thủ kiểm tra ở cổng thành.
Lâm Lăng dùng thân phận của Kinh Kha hòa vào đám đông để chuẩn bị vào thành.
“Này, các ngươi đã nghe nói gì chưa, quân trấn ải biên cương được chỉ huy bởi Tần tướng quân đã đặc biệt huy động mười nghìn cả người lẫn ngựa đến đóng quân tại con kênh ở vùng ngoại ô vào mấy ngày trước.”
“Đúng vậy, ta cũng nghe được tin tức như vậy. Vào những lễ kỷ niệm trước đây, quân trấn ải biên cương chưa từng có hành động gì lớn như thế, chẳng lẽ sắp có chuyện gì xảy ra sao?”
“Đừng hoảng, đoán chừng có lẽ Tần tướng quân đưa quân tới hỗ trợ quân phòng thủ thành để canh giữ trật tự của đế đô mà thôi.”
“Cũng đúng, kể từ khi Tần tướng trấn ải biên cương, tình hình chiến sự náo loạn nhanh chóng lắng xuống. Hiện tại là lúc lễ kỷ niệm diễn ra, hoàn toàn thừa sức điều động một ít quân trợ về hỗ trợ.”
Trong đám người, khi bàn luận tới quân trấn ải biên cương và Tần Hùng, tất cả mọi người đều tỏ vẻ cung kính và nói chuyện thẳng thắn.
Nghe tiếng bàn luận xung quanh, Lâm Lăng thấy hơi kinh ngạc.
Xem ra cha của Tần Vũ đúng là có thủ đoạn, trực tiếp điều động một trăm nghìn quân từ biên cương với dự định răn đe phần tử phản loạn có ý đồ xấu trong thành.
Hơn nữa, quân đội ở biên cảnh chiến đấu quanh năm nên bọn họ còn mạnh và ác liệt hơn quân phòng thủ ở đế đô nhiều cho dù là sức chiến đấu hay là ý chí chiến đấu!
Với lực lượng quân đội hùng hậu như vậy, Lâm Lăng cảm thấy có lẽ lễ kỷ niệm ngày mai chưa chắc đã xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên điều này cũng chưa chắc chắn.
Nếu như thế lực phản loạn đã có kế hoạch đảo chính thì đương nhiên bọn họ cũng trù tính quân trấn ải biên cương trong sách lược, nhất định phải có thủ đoạn bất ngờ gì đó để chặn lại.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Lăng đã theo dòng người đi tới cổng thành.
“Đứng lại!”
Bởi vì cách ăn thần bí của Lâm Lăng nên đã khiến cho quân phòng thủ thành phụ trách kiểm tra an ninh chú ý tới.
Một tiếng quát trầm vang lên, mấy tên quân phòng thủ lập tức bước tới tràn đầy khí thế.
Đội trưởng đội kiểm tra an ninh là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị có phần lạnh lùng, hiển nhiên là người đàn ông đã trải qua chiến trường tàn ác.
“Ngươi là người ở đâu? Tên là gì?”
Hắn ta đặt tay lên chuôi kiếm ở bên hông, nhìn chằm chằm Lâm Lăng với vẻ cảnh giác và dò hỏi.
“Ta là người của Vương triều Đại Viêm, Kinh Kha.”
Lâm lăng trầm giọng nói, trả lời với vẻ nhàn nhạt.
Kinh Kha?
Đội trưởng đội kiểm tra an ninh khẽ cau mày, nhìn thấy cách ăn mặc kỳ quái của Lâm Lăng thì quát: “Cởi mặt nạ trên mặt ngươi xuống!”
“Không cần.”
Lâm Lăng hờ hững nói: “Mặt của ta bị lửa thiêu nên nếu như cởi ra thì e rằng sẽ khiến các ngươi sợ hãi.”
“Ồ? Ta lại muốn xem nó dọa người tới mức nào.”
Nghe vậy, đổi trưởng đội kiểm tra an ninh lại càng cảm thấy người trước mặt rất đáng nghi, hắn ta lập tức khiển trách: “Người này không rõ lai lịch, lục soát thân thể của hắn và kéo mặt nạ xuống!”
“Vâng.”
Hai tên lính gác tiến đến ngay lập tức.
Ánh mắt Lâm Lăng có chút kìm nén, đột nhiên một luồng sức mạnh tinh thần đột nhiên tràn ra.
“Sức mạnh tinh thần!Hắn ta là pháp sư?”
Cảm nhận được luồng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ trên người Lâm Lăng khiến cho tên lính gác kinh ngạc không dám tên lên soát người.
Quân phòng thủ như bọn họ chỉ là chiến sĩ cấp 3, cấp 4 cho nên bọn họ làm sao có thể thắng võ giả cấp cao được.
Mà lúc này, Lâm Lăng cũng cảm nhận được trên tường thành có hơn mười hơi thở mạnh mẽ đang khóa chặt hắn.
Hơi thở này là những cường giả võ tu có thực lực không dưới hắn.
Tuy trong lòng Lâm Lăng không sợ nhưng hắn cũng không muốn gây ra tranh chấp vì chuyện vặt vãnh này.
“Đây là giấy tờ tùy thân của ta, hy vọng ngươi hiểu được.”
Lâm Lăng hờ hững nói, hắn trực tiếp lấy ra một khối lệnh bài màu đen từ bên trong túi trữ vật.
Trong tình huống như thế này, hắn chỉ đành tiết lộ thân phận của tổ chức Minh Các.
“Chỉ có thế này?”
“Cái quái gì vậy?”
Hai tên lính canh ngơ ngác rồi nhìn với vẻ nghi ngờ.
Dường như khối lệnh bài màu đen kia được làm bằng ngọc, rõ ràng nó được làm từ một loại đá ngọc bích đen cực kỳ quý hiếm.
Trên bề mặt của lệnh bài được khắc bằng một số hoa văn kỳ lạ, ở giữa khắc một chữ “Minh”.
“Đây là Minh…”
Thấy vậy, đội trưởng đội kiểm tra an ninh nhíu chặt mày, thấy chữ “Các” ở đằng sau thì vội nuốt lời lại.
Hắn ta nhìn đám đông xung quanh đang xem náo nhiệt, lúc này hắn ta nào dám vạch trần thân phận làm cho Minh Các của Lâm Lăng tại đây.
Đây chính là thích khách chuyên dụng của Viêm vương, địa vị này còn cao gấp mấy lần một đội trưởng đội kiểm tra an ninh nho nhỏ như hắn ta.
Về thực lực, có thể gϊếŧ chết hắn ta bất cứ lúc nào!
“Vị đại nhân, mong ngài tha lỗi cho chúng ta vì đã mạo phạm, mời ngài vào.”
Đội trưởng đội kiểm tra an ninh lập tức cúi đầu khom lưng, thái độ vô cùng cung kính.
Khi lệnh bài thân phận của Lâm Lăng bị phát hiện, hơn mười hơi thở mạnh mẽ trên tường thành cũng biến mất ngay tức khắc.
Từ trước đến nay, cho dù là ai thì thích khách vẫn là đối tượng khiến cho người ta kiêng kị.
Sau khi vào thành, Lâm Lăng đi thẳng tới tửu lâu Kim Hải Các ở phía tây thành.
Nói đó chính là nơi tập trung của tổ chức Minh Các.
Đêm nay, tất cả thành viên của Minh Các rải rác khắp nơi sẽ tụ họp lại với nhau.
Lần vào thành này, Lâm Lăng thật sự mới được nhìn thấy dự náo nhiệt là như thế nào.
Mặc dù giờ đã về khuya nhưng có một số con phố vẫn còn nhộn nhịp sáng đèn và đông người qua lại.
Các cửa hàng vốn dĩ đóng cửa thì lúc này đều đã mở cửa kinh doanh.
Dù sao đây cũng là lễ kỷ niệm lớn của Vương triều Đại Viêm mười năm mới có một lần.
Không chỉ có Cận vệ quân hoàng thành mà còn có nghi thức duyệt binh của Ngự lâm quân và những tiết mục biểu diễn ảo thuật vô cùng hoành tráng.
Trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn đã thu hút một lượng lớn người tới đế đô Viêm thành.
Nhất thời, đế đô vốn luôn sầm uất lại càng trở nên đông đúc hơn.
Tất cả quán trọ trong thành gần như kín chỗ.
Đặc biệt là những quán trọ gần trung tâm quảng trường hoàng cung, giá cả tăng gấp chục lần do vị trí địa lý.
Mặc dù giá cả cao như thế nhưng phòng vẫn khan hiếm.
Trên đường phố, Lâm Lăng lướt qua dòng người đông đúc.
Nhờ thi triển thân pháp của ý cảnh của gió, hắn bước đi nhẹ nhàng như sóng gió, lúc nhanh lúc chậm.
Người xung quanh không hề va phải hắn.
Lâm Lăng nhanh chóng tới điểm đến của chuyến đi này, Kim Hải Các.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tờ giấy đỏ treo bên ngoài Kim Hải Các.
Trên đó có dòng chữ “Đóng cửa ngừng kinh doanh”.
Hiển nhiên đây là nơi tập hợp của tổ chức Minh Các nên tạm thời ngừng kinh doanh để người ngoài không thể quấy rầy.
Lâm Lăng tới trước cửa rồi gõ hai tiếng.
“Ai?”
Rất nhanh, một thanh âm lạnh lùng của một người đàn ông truyền ra từ trong phòng.