Cho đến rạng sáng.
Mọi người ở đây, đã say hơn phân nửa.
Tửu lượng của Viêm Thần không bằng mọi người, đành nằm sấp trên bàn đá ở trong sân ngủ. Nhưng mà tiếng hít thở trầm ổn của hắn, rất khó phán đoán hắn say thật, hay là giả say.
Chỉ có ba người Tần Vũ, Lôi Mông cùng Lâm Lăng, vẫn kiên cường chạm chén với nhau.
Từng chén từng chén ừng ực cho vào bụng, trong mắt ba người, đã xuất hiện dấu hiệu say rượu rõ ràng.
"Tiểu Lôi, Lăng ca, tuy rằng thời gian chúng ta ở chung cũng không quá dài, nhưng cảm giác rất hợp ý nha." Tần Vũ mang vẻ mặt say sưa lẩm bẩm thành tiếng, nhìn hai người Lâm Lăng và Lôi Mông cười hì hì nói: "Nếu không, chúng ta kết bái đi?”
Nghe vậy, Lôi Mông hơi giật mình, lại ngây thơ cười không phát biểu gì.
"Kết bái thì có thể, nhưng ta lớn tuổi nhất, nhất định phải làm lão đại." Lúc này Lâm Lăng cũng đã say đến mông lung, cho rằng Tần Vũ đang nói giỡn, cho nên cũng hùa theo mà cười nói.
"Cái này..." Ngón tay Tần Vũ sờ sờ mũi, chợt nhếch miệng nói: "Đương nhiên là không thành vấn đề.”
"Cái gì? Chơi kết nghĩa à? Có tính cả ta vào không??”
Lúc này, Cổ Vân Nhạc ôm một bình rượu, hắn nằm sấp trên mặt đất, đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đỏ bừng cười nói.
"Vậy vừa hay, có thể tới lót đáy cho Tiểu Lôi của chúng ta, làm lão Tứ." Tần Vũ liếc Cổ Vân Nhạc một cái, không cự tuyệt mà cười ha ha nói.
Nói xong, tên này khom người quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trời, dù say nhưng vẫn lẫm liệt nói: "Trời cao tại thượng, ta, Tần Vũ.”
Thấy thế, Lâm Lăng hơi ngẩn ra, tiểu tử này làm thật sao?
"Ta, Cổ Vân Nhạc." Ngay sau đó, Cổ Vân Nhạc cũng ‘Bộp’ một tiếng, cùng quỳ song song với Tần Vũ.
Lôi Mông hơi trầm ngâm một hồi, cũng quỳ xuống đất theo, bình tĩnh nói: "Ta, Lôi Mông.”
Thấy một màn này, khóe miệng Lâm Lăng khẽ co giật, chợt cảm thấy như không còn đường lui.
"Lăng ca, huynh còn đang sửng sốt cái gì vậy?"
Thấy Lâm Lăng vẫn đứng không động đậy, Tần Vũ nhịn không được thúc giục nói: "Huynh cho rằng mình làm lão đại, sẽ không cần quỳ sao.”
"Đúng vậy, ông trời mới lớn nhất chứ." Cổ Vân Nhạc cũng cười hì hì nói.
Lôi Mông thì vẻ mặt trầm mặc, tuy rằng toàn bộ quá trình cũng không nói gì, nhưng động tác của hắn, đã bày tỏ rõ tâm ý.
Chăm chú nhìn ba người trước mặt, Lâm Lăng hít sâu một hơi, đè xuống tất cả tạp niệm nào trong lòng, sau đó cùng bọn họ quỳ trên mặt đất.
"Ta, Lâm Lăng." Lâm Lăng nói từ tận đáy lòng.
Kế tiếp, trong viện, vang lên thanh âm bốn người.
"Hôm nay bốn người chúng ta, nguyện kết làm huynh đệ."
"Không cầu được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong được chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!"
"Thương Thiên Hậu Thổ*, chứng giám cho tấm lòng này, bọn ta nguyện có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!!” (*dịch nôm na ra tiếng việt là: Trên có trời xanh dưới có đất bằng,)
Thanh âm vừa dứt, bốn người gần như đồng thời, hướng mặt đất dập đầu một cái.
Quá trình chấm dứt, không thể nghi ngờ bốn người bọn họ đã trở thành huynh đệ kết bái.
Nếu ngày mai bọn họ tỉnh lại, phát hiện Lâm Lăng đã trở thành lão đại kết bái của bọn họ, cũng không biết sẽ có cảm nghĩ gì đây?
Nghĩ đến đây, ý cười bên khóe miệng Lâm Lăng càng thêm cổ quái.
Đúng như dự đoán, sáng sớm hôm sau.
Tần Vũ phản ứng trước, đưa tay vỗ thẳng đầu, sững sờ nhìn chằm chằm bọn Lâm Lăng, vẻ mặt cứng ngắc nói: "Lâm Lăng, có phải tối hôm qua ta chơi trò kết bái cùng các người hay không?”
Trong mắt Cổ Vân Nhạc, con ngươi chuyển động một chút, sau đó gật đầu nói: "Hình như có chuyện như vậy.”
"Thật sự là có." Lôi Mông nói thẳng với vẻ mặt thật thà: "Nhìn bộ dáng nghiêm túc của huynh, chúng ta không tiện cự tuyệt.”
"Đừng nói nhảm nữa, sau này ta chính là lão đại các ngươi, ai lại gọi thẳng tên ta thì đừng hỏi sao ta nóng đấy nhá." Lâm Lăng cười mắng một tiếng, nhanh tay nhặt món hời này.
Nghe vậy, cơ bắp bên khóe miệng Tần Vũ hơi co giật.
Tật xấu lớn nhất của hắn, cũng không phải là trêu hoa ghẹo cỏ gì, mà là sau khi uống rượu thích làm trò vui. Không ngờ, lần này, lại vô cớ có thêm ba huynh đệ kết bái.
Nhưng mà cũng may, ba người này, đều là bạn bè có quan hệ không tệ.
Đã như vậy thì đành chấp nhận thôi.
Mà kế tiếp, bốn người bọn họ cũng dựa theo tuổi tác lớn nhỏ, lần lượt xếp thứ tự.
Lâm Lăng lão đại, Tần Vũ lão nhị, Lôi Mông lão tam, Cổ Vân Nhạc lão tứ.
Đến lúc này, bốn người xem như là đã chấp nhận cái kết cục này, kết thành tình huynh đệ cả đời.
Thẳng đến nhiều năm sau, khi bốn người bọn họ đứng ở đỉnh cao của thế lực khắp nơi trên Thương Khung đại lục, lại nhìn lại một màn năm đó, đều là không khỏi cười khàn mấy tiếng.
"Xem ra hình như tối hôm qua ta đã bỏ lỡ cái gì đó rồi." Viêm Thần đi tới, mỉm cười nói.
"Cũng may huynh không gia nhập, nếu không chúng ta không chỉ là anh em họ, mà còn phải thêm một tầng quan hệ huynh đệ kết bái." Tần Vũ xua tay, vừa từ chối khéo, nhân tiện pha trò một tí.
Nghe vậy, ba người Lâm Lăng cũng âm thầm gật đầu.
Kết bái với người có thân phận hoàng tử, trong lòng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà, vẻ mặt Viêm Thần từ đầu đến cuối vẫn nở nụ cười.
Dựa trên thế cục trong triều hiện giờ, có thể thấy chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là phủ Tần thị tướng quân.
Trong trận tranh đoạt vương vị này, chắc chắn Tần Vũ sẽ chống đỡ cho hắn đến cùng.
Mà lúc này Lâm Lăng, Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc, là ba tân sinh tương đối ưu tú trong học viện Thiên Diễn, lại trở thành huynh đệ kết bái với Tần Vũ.
Có tầng quan hệ này, đến lúc đó cho dù Tần Vũ gặp khó khăn, cũng tất nhiên họ sẽ ra tay tương trợ.
Từ một góc độ khác mà nói, cũng có thể coi như bọn họ đang đứng cùng một phe.
Nhận thấy được ý cười trên mặt Viêm Thần, trong lòng Tần Vũ hơi trầm xuống, sao có thể đoán không ra suy nghĩ của đối phương.
"Sau này, bốn người chúng ta có phúc cùng hưởng là được, không cần có họa cùng chia đâu, để xem ai sống lâu hơn.” Cho nên, Tần Vũ lập tức cười ha ha, cố ý nói rõ ràng trước mặt Viêm Thần.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn không muốn vì mối quan hệ kết nghĩa, mà kéo ba huynh đệ của mình vào một cuộc tranh chấp chính trị hoàng gia.
Trong lòng Viêm Thần thầm than một tiếng, tất nhiên cũng nghe ra ý trong lời nói của Tần Vũ.
"Cái này thì dễ rồi, ta trẻ tuổi nhất, tất nhiên sẽ sống lâu hơn ba người các huynh." Cổ Vân Nhạc cười hì hì, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
Bên cạnh, chỉ có Lâm Lăng cùng Lôi Mông bọn họ trầm mặc không nói, trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Trong mắt Lâm Lăng, cho dù không có quan hệ với Tần Vũ, thì có thân phận "Kinh Kha" của hắn, và tư cách là thành viên tổ chức Minh Các, cũng không cách nào tránh khỏi trận tranh đấu đoạt ngôi vị hoàng đế này.
Nếu đã phát triển đến nước này, sao không lựa chọn một vị có thể thượng vị để phụ tá chứ, còn có thể tranh thủ vớt được một ít chỗ tốt từ trong đó.
Đại hoàng tử Viêm Bằng và nhị hoàng tử Viêm Phong Diễm, để lại ấn tượng cho hắn cũng không tốt lắm.
Về phần vị Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị kia, không có quyền không có thế, chỉ sợ là không có hy vọng tranh vị.
Cho nên, vị hoàng tử tốt nhất hiện nay, không thể nghi ngờ là chỉ có tứ hoàng tử Viêm Thần trước mắt.
Mà khi trong lòng Lâm Lăng suy tư, còn Lôi Mông bên cạnh thì ánh mắt biến ảo bất định, tựa như cũng đang suy nghĩ cái gì đó.
Nhưng mà, ý nghĩ của hắn, không ai biết được...