Cơm nước xong, hai người chơi với Hứa Đa Đa một lúc lâu, làm cho bọn họ mệt bở hơi tai. Bạch Dạ Thần thấy Hứa Phượng Lâm bên cạnh đang ngáp, cũng biết hắn bận bịu cả ngày hôm nay thật sự mệt. Bạch Dạ Thần liền ôm Hứa Đa Đa nói: “Chú dẫn con đi tắm được không nào?”
Hứa Đa Đa cầm vịt con của mình không buông tay, thế nhưng nó xưa nay đều nghe Bạch Dạ Thần nói, không thể làm gì khác ngoài gật đầu, “Vậy con có thể mang vịt nhỏ cùng tắm không?”
“Đương nhiên có thể nha!” Bạch Dạ Thần ôm Hứa Đa Đa, Hứa Đa Đa ôm con vịt nhỏ, đi về phía buồng tắm. Cậu rửa mặt Hứa Đa Đa đến trắng nõn nà, rồi bôi phấn rôm. Lúc bôi xong phấn rôm, Hứa Đa Đa đã nằm trên giường ngủ. Cậu đắp kín chăn cho Hứa Đa Đa, tắt đèn, trở về căn phòng của bọn họ.
Hứa Phượng Lâm vừa mới tắm xong, tóc tai ướt ngồi trên giường chờ cậu, nhìn thấy Bạch Dạ Thần trở lại, hắn liền đưa tay ra, “Về rồi.”
Bạch Dạ Thần tiến lên ôm lấy hắn, Hứa Phượng Lâm ngồi ở bên giường, lùn một đoạn vừa vặn đến ngực Bạch Dạ Thần. Hắn ôm Bạch Dạ Thần gắt gao, vùi đầu trong ngực cậu, hấp thụ mùi vị trên người yêu. Chỉ là ngửi ngửi một lúc lại thay đổi, hàm răng cách áo ngủ cắn đầu v* Bạch Dạ Thần. Nước bọt làm ướt vải vóc, đầu v* bị kích thích mà dựng đứng lên, Hứa Phượng Lâm không có hảo ý mà tại trên đó gặm cắn, liếm quanh.
“A ~”
Bạch Dạ Thần không cẩn thận phát ra âm thanh, lập tức che miệng lại.
“Không được, ngày hôm nay không thể. Đa Đa ở đây.”
Hứa Phượng Lâm oán giận mà chôn đầu ở ngực Bạch Dạ Thần, “Nó đã ngủ, không nghe thấy!”
Bạch Dạ Thần tránh ra, “Không được, có lần nào anh làm nhỏ tiếng đâu?”
Hứa Phượng Lâm bị chọc vào điểm ô uế, có chút lúng túng. Xác thực, hắn ở trên giường có chút mạnh, trước có mấy lần làm lúc Bạch Dạ Thần đi vệ sinh, có lúc làm ở phòng khách, động tĩnh xác thực có hơi lớn.
“Vậy anh mấy ngày này đều phải thủ thân như ngọc sao?”
Bạch Dạ Thần hai tay ngâng mặt Hứa Phượng Lâm, cúi đầu nhìn hắn, dùng chóp mũi đỉnh đỉnh chóp mũi hắn, “Không sai, ngoan. Anh ngồi ở đây, em đi lấy máy sấy tóc sấy cho anh.”
Bạch Dạ Thần đi vào phòng vệ sinh lấy máy sấy tóc, lật lên thấy rơi ra một quyển vở, cậu đều tức cười.
Cậu một bên cầm theo máy sấy tóc, một bên mang theo quyển vở nhỏ kia, tới trước mặt Hứa Phượng Lâm, vẫy vẫy vở.
“Hả?”
Hứa Phượng Lâm thầm nghĩ: Không xong rồi! Trên mặt lại không hiện ra gì, vẫn trấn định, “Cái gì thế?”
“Em nói làm sao tìm không được, lần trước nhìn thấy trang thứ hai, ngày hôm sau tìm mãi không thấy, hoá ra anh giấu ở chỗ đây? Thật biết giấu nhỉ? Đây gọi là gì? Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất? Nếu không phải vừa nãy em lấy máy sấy tóc, có khi không bao giờ tìm được nó nhỉ!”
Hứa Phượng Lâm bị nói tới mặt đỏ bừng, vẫn cưỡng ép nguỵ biện: “Không… không có… Này không phải lần trước xem xong, anh liền tiện tay cất đi mà. Ai cố ý giấu hả? Người nói được làm được như anh, anh sợ em xem sao? Trước không phải cho em xem rồi sao?”
Bạch Dạ Thần gật gật đầu cười cười: “Vậy được, em lập tức xem ha. Đến, trước em sấy tóc cho anh đã.”
Bạch Dạ Thần nâng đầu Hứa Phượng Lâm, tỉ mỉ sấy tóc cho hắn. Mà Hứa Phượng Lâm lại như ngồi trên bàn chông, mỗi lần được Bạch Dạ Thần hầu hạ, lòng hắn như ngâm trong hũ mật, không có lần nào bốc lửa như thế này.
Hứa Phượng Lâm tóc ngắn, khô rất nhanh, Bạch Dạ Thần cất kĩ máy sấy tóc, trở lại phòng ngủ ngồi cạnh Hứa Phượng Lâm, lật tới trang thứ ba.
“Đến, chúng ta xem một chút, anh viết cái gì.”
[Ngày 19 tháng 8 năm 2016. Thời tiết: Mưa to
Tiểu Thần, anh sẽ yêu em cả đời.]
Author’s notes: Chương sau có H nhé, cả chương full H dài nhất bộ này:))