Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trì Thâm, Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên không nói nên lời: “… Không phải chỉ có thứ này trong cặp sách, cậu không tìm được thứ khác sao?” Mẹ cũng thật là Trong bàn bỏ một túi còn không nói,tại sao trong cặp vẫn có.
Trì Thâm mím chặt đôi môi không còn chút máu, đôi mắt đen láy nhìn cô một cách vô hồn.
Kiều Trăn Trăn thở dài cam chịu, giật lại chiếc băng vệ sinh và nhét vào cặp, rồi vươn đầu tìm thứ mà cô muốn đưa cho Trì Thâm. Cặp sách vẫn treo trên cánh tay Trì Thâm, khi cô tập trung tìm kiếm, đỉnh đầu cô chỉ còn cách yết hầu của anh một ngón tay. Mái tóc đen dài và dày buông xõa tự nhiên, ngọn tóc theo chiều gió lướt qua mu bàn tay, chút ngứa từ bàn tay truyền đến tận tim.
Trì Thâm cứng đờ người, yết hầu của anh bất giác lăn, nhưng cơ thể anh vẫn cứng như đá, ngay cả khi nhìn xuống nhìn cô cũng cảm thấy khó chịu.
[Giá trị hảo cảm +20, hiện tại có 50 điểm]
Kiều Trăn Trăn dừng lại, nghi ngờ ngước nhìn anh, đỉnh đầu vô tình chạm cằm anh, hơi thở nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu của anh.
[Giá trị hảo cảm +30, hiện tại có 80 điểm]
Kiều Trăn Trăn: “…”
Cô hơi do dự một chút, vươn tay nắm lấy cánh tay Trì Thâm.
Một tia kháng cự xẹt qua trong mắt Trì Thâm, anh vô thức lùi lại hai bước, thấy trên mặt cô không hề có vẻ chán ghét, lưng cũng hơi thả lỏng.
Không có giá trị hảo cảm mới nào xuất hiện.
Cô cứ tưởng anh thích đụng chạm cơ thể… nếu thích thì tuyệt, dù sao cô cũng đã 18,dù có làm gì cô cũng không cảm thấy tội lỗi. Kiều Trăn Trăn lúng túng trong ba giây, không quan tâm đến phản ứng của anh, đưa đống đồ lộn xộn vào tay anh: “Này, nhìn xem.”
Trì Thâm dừng lại, ngập ngừng cầm lấy.
Đó là một chồng dày các báo cáo kiếm tra.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã nhìn thấy phía trên có chữ ‘báo cáo kết quả tinh thần” được ghi rất to, sau khi đoán được đó là gì, trong mắt hiện lên một làn sóng nhẹ..
Kiều Trăn Trăn kiên nhẫn nhìn anh lật từng trang một. Khi lật đến trang giữa, cô không thể không tự hào nói với anh: “Mình mấy ngày nay đã làm bài kiểm tra tinh thần ở các bệnh viện mà cậu đã đưa mình. Mình đã thử đi thử lại nhiều lần và tất cả các bài kiểm tra đều ở chỗ này, cậu cũng thấy rồi, trạng thái thần kinh của mình rất tốt, không có bị bệnh. Mình tốt với cậu không phải vì mình bị bệnh, mình chỉ nghĩ muốn tốt với cậu mà thôi. ”
Trì Thâm cúi đầu nhìn chăm chú báo cáo kết quả, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Sau khi Kiều Trăn Trăn nói xong, chờ anh cảm thấy hối hận mà xin lỗi mình, sau đó thỏa mái tiếp nhận lòng tốt của cô. Tuy nhiên, sau khi đợi một lúc lâu, thay vì đợi anh mở miệng nói, ngược lại cô lại đợi được ngón tay anh ngày càng run lên.
Kiều Trăn Trăn lúc đầu có chút không quan tâm, cho đến khi vai anh bắt đầu hơi run lên, cô rốt cuộc nhận ra có gì đó không ổn, cau mày hỏi: “Trì Thâm, cậu có chuyện gì vậy?”
Trì Thâm không nói lời nào, nhưng ngón tay nắm chặt báo cáo kết quả ngày càng chặt hơn.
“…Cậu nói chuyện với mình đi, đừng làm mình sợ.” Kiều Trăn Trăn dần trở nên bối rối,theo bản năng cầm tay anh.
Trì Thâm đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng u ám Kiều Trăn Trăn sửng sốt một chút, bàn tay đang vươn ra liền dừng lại trên không trung.
“…Trì Thâm, cậu có chuyện gì vậy?” Cô cẩn thận hỏi.
Ánh mắt Trì Thâm rơi vào cánh tay cô, làn da ở chỗ khớp xương trắng như sứ nhưng lại có vài vết đỏ xanh.
Đó là dấu vết để lại của những lần rút máu.
Ánh mắt anh dần dần đứng im, sau đó anh cất giọng khó nghe: “Có đau không?”
Kiều Trăn Trăn cảm thấy anh dường như đã bình tĩnh lại, sau đó mới hơi thả lỏng: “Đau ở đâu? Làm kiểm tra sức khỏe sao? Không đau, chỉ lấy một ít máu để kiểm tra não. “
” CT não không thể được thực hiện quá thường xuyên. “Anh nhìn vào mắt cô.
Kiều Trăn Trăn cười lấy lòng: ” Mình, mình làm ba lần …” Cô cũng biết không được làm thường xuyên, cho nên không dám làm lần thứ tư, mà chỉ là kiểm tra cơ bản một chút.”
Trì Thâm lại im lặng, báo cáo xét nghiệm bị anh vò nát.
Kiều Trăn Trăn ngập ngừng tiến về phía trước và hỏi cẩn thận: “Cậu biết rồi, mình không bị bệnh.”
“… Hừm.”
“Mình chỉ muốn làm bạn với cậu, muốn đối xử tốt với cậu.” Trì Thâm nhấp môi, thật lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì …”
Vì anh đã kiên trì đứng sau lưng em, khi mọi người bỏ rơi em. Khi em gặp nguy hiểm, anh đã không ngại đi theo em … Bởi vì khi con dao của kẻ xấu đâm em, anh đã không ngần ngại bảo vệ em, bởi vì anh đã từng nằm trong vòng tay em và dùng bàn tay đẫm máu của anh xoa xoa mặt em, xin em đừng sợ anh.
Kiều Trăn Trăn cười với đôi mắt cong lên: “Bởi vì mình muốn đối xử tốt với cậu, có thể không?”
Trì Thâm khi nhìn nụ cười của cô, ngập ngừng rồi cau mày.
Kiều Trăn Trăn nghĩ rằng anh vẫn còn do dự, lập tức đưa ra biện pháp khác: “Nếu cậu nghi ngờ giấy báo kết quả của mình là giả mạo, cậu có thể chọn bất kỳ bệnh viện nào, và mình sẽ làm kiểm tra trước mặt cậu…”
“Không.” Trì Thâm từ chối không nghĩ ngợi.
Kiều Trăn Trăn trộm cười, “Từ nay cậu đừng nghi ngờ mình nữa, biết không?”
Trì Thâm im lặng.
Sau khoảng thời gian ở chung với anh, Kiều Trăn Trăn có lẽ đã nắm bắt được tính cách của anh, ví dụ như về vấn đề này, cô nhất định phải nghe được lời hứa của chính miệng anh nói.
“Biết không?” Kiều Trăn Trăn hỏi lại.
“… Biết.” Trì Thâm cuối cùng cũng đồng ý.
Sau đó Kiều Trăn Trăn mới hài lòng, cầm lại bài kiểm tra nhét vào cặp sách, đưa tay ra với anh: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Trì Thâm nhìn tay cô, trầm mặc lùi lại một bước.
Kiều Trăn Trăn sửng sốt: “Không phải đã giải thích rõ ràng cho cậu rồi sao?”
Trì Thâm không nói gì.
“Mình không bị bệnh tâm thần.” Kiều Trăn Trăn nhấn mạnh.
“Ừ.” Trì Thâmđáp rồi lùi lại một bước.
Kiều Trăn Trăn: “…”
Có lẽ do vẻ mặt không nói nên lời của cô quá rõ ràng.Sau khi Trì Thâm im lặng một lúc,đã chủ động nói:. “Cậu cho mình thời gian …”
“Được rồi, mình sẽ cho cậu thời gian để thích ứng ” Kiều Trăn Trăn trở nên vui vẻ. Thấy anh đứng bất động, cô chủ động đi tới nhà ăn, đi được một đoạn, đột nhiên nhìn lại, thấy Trì Thâm vẫn đi theo mình như trước, cô lại lập tức trở nên hạnh phúc thêm một lần nữa.
Hai người nói chuyện ở sân thể dục một hồi lâu, đến nhà ăn cũng đã tránh giờ tan học cao điểm, bên trong một khoảng lớn bàn ghế trống, nhưng Trì Thâm vẫn đi tới một góc hẻo lánh.
Sau khi Kiều Trăn Trăn ăn xong cơm, ngồi xuống ngay đối diện với anh: “Chỗ bên ngoài mát hơn, ở đây không có điều hòa, rất ngột ngạt, chúng ta không đổi chỗ ăn cơm đi.” Trì Thâm mím môi, một câu cũng không nói chỉ thể hiện sự phản kháng.
Kiều Trăn Trăn bắt đầu dụ: “Bên ngoài không có ai.”
Trì Thâm ở hai đời sống như một hòn đảo cô đơn, cô muốn đưa anh hòa nhập vào trong đám đông một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Nhưng mà Trì Thâm vẫn không nói lời nào.
Kiều Trăn Trăn thở dài, đành phải bỏ cuộc.
Sáng nay cô không ăn nhiều, đến giờ lại đói quá, sau khi ngồi xuống, cô bắt đầu vùi đầu vào ăn,mãi cho đến khi dạ dày no đến căng lên mới hài lòng bỏ đũa xuống.
Vừa ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt thâm thúy của Trì Thâm.
Cô dừng lại: ” Cậu ăn no chưa?Cậu ăn no rồi thì quay lại lớp học đi.”
Trì Thâm vẫn nhìn cô chằm chằm.
Kiều Trăn Trăn sờ mũi: “Vậy thì… đi?”
Anh vẫn không trả lời.
Kiều Trăn Trăn đơn giản từ bỏ việc hỏi anh, đứng dậy đi ra ngoài nhà ăn, mới đi được vài bước, quay lại thì phát hiện anh vẫn đang ngồi chỗ cũ.
Không theo kịp? Kiều Trăn Trăn kinh ngạc trong chốc lát, lập tức quay trở lại: ” Cậu tại sao vẫn chưa đi?”
“… Tại sao cậu không ăn bầu?” Anh hỏi với một giọng thắc mắc.
Kiều Trăn Trăn sững sờ, khi cúi đầu xuống, cô nhận ra trên đĩa của anh vẫn còn một phần quả hoàn chỉnh, giống như không ăn một chút nào.
Một ý tưởng nảy lên, cô do dự một chút rồi ngập ngừng hỏi: “Ngày nào cậu cũng muốn món này… cậu mua cho mình à?”
Trì Thâm mím môi.
Kiều Trăn Trăn đột nhiên nở nụ cười, lại ngồi xuống đối diện với anh: “Cậu không nói thì mình cũng quên mất, ngày hôm nay còn chưa được bổ sung rau củ.”
Tuy ăn rất no, nhưng hiếm khi anh lại chủ động một lần. Cô cố gắng cho anh mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Kiều Trăn Trăn cố ý bỏ qua cái bụng no căng của mình, ăn hết phần bầu cuối cùng xoa xoa cái bụng hơi đau của mình rồi nói với anh: “Đi thôi, vì mình đã ăn hết rồi, chúng ta đi song song bên nhau đi?”
Sau khi nói xong cô lại sợ anh sẽ từ chối, cô nhanh chóng nói thêm: ‘Nếu cậu cảm thấy khó chịu, chúng ta có thể cách nhau một chút.’
Trì Thâm ngập ngừng.
“… Cậu nói sẽ làm quen với điều đó.” Kiều Trăn Trăn không khỏi mím môi đau buồn khi thấy anh ta chậm chạp không đồng ý.
Chí Thần cổ họng mấp máy, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Đôi mắt của Kiều Trăn Trăn sáng lên, cô nhanh chóng tránh sang một bên để nhường đường cho anh Trì Thâm không được tự nhiên mà đến gần, nhưng cuối cùng lại dừng lại cách sau cô hai bước, không chịu đi thêm nữa.
Đối với Kiều Trăn Trăn,hai bước này thật không dễ dàng với anh nên cô không muốn ép buộc, vừa đi vào lớp vừa mỉm cười nói chuyện với anh.
Hai đứa ăn tối muộn, vào lớp thì 2/3 cả lớp đã ngồi rồi. Mặc dù luôn nghe nói rằng mối quan hệ của họ đã tốt lên, nhưng vẫn không tin vì không được tận mắt chứng kiến nhưng khi nhìn thấy Trì Thâm và Kiều Trăn Trăn bước vào cùng nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.
Đối mặt với ánh mắt thăm dò của mọi người, Kiều Trăn Trăn cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt của Trì Thâm, thấy anh không có phản ứng gì mới trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
… Cuối cùng, có ăn quá nhiều bầu,cái dạ dày căng của cô giống như càng ngày càng đau. Kiều Trăn Trăn xoa bụng khó chịu, cơn đau càng ngày càng nặng, nước da của cô trở nên không tốt lắm, cô muốn về nhà nhưng thực sự rất khó chịu, cuối cùng trước tiết tự học buổi tối, cô phải đi về phòng y tế xin thuốc.
Cô sợ Trì Thâm suy nghĩ nhiều nên đợi anh đi vệ sinh mới rời đi rồi cố gắng quay lại trong thời gian sớm nhất.
Trong phòng vệ sinh nam, hai chàng trai bước vào và nói chuyện như không có ai.
“Không phải trước đây Kiều Trăn Trăn không có bị bệnh dạ dày sao? Sao đột nhiên lại bị đau dạ dày.”
“Còn gì nữa? Chắc là do bữa trưa ăn với Trì Thâm. Cậu ta vừa bẩn thỉu vừa hôi hám. Ai biết được có làm ô nhiễm thức ăn hay không. “
‘Cũng đúng, cậu ta là một ngôi sao chổi, đồ xui xẻo. Ai mà làm bạn với cậu ta đều sẽ không may mắn. Kiều Trăn Trăn trước đây là một đóa hóa lạnh lùng cao sang, bây giờ đi cùng với cậu ta,mình đột nhiên cảm thấy như cỏ đuôi chó.’
” Haha, đúng đúng, in đúc luôn. “
Cả hai người đang nói chuyện, cửa buồng vệ sinh đột nhiên mở ra, nghe thấy tiếng động cùng nhau nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
” Trì Thâm?!”